tin & thư | chuyên đề | tác phẩm mới | tác phẩm của tháng | đối thoại | tác giả | gửi bài | góp ý |
sinh hoạt
đối thoại
“Nhà văn X” của Nguyễn Đạt & sự xúc xiểm...  [đối thoại]

 

Bạn thơ Vũ Trọng Quang buổi tối nhắn tin “Mầy đọc bài của Nguyễn Đạt chưa?” Tôi cảm ngay có chuyện gì rồi, chuyện gay cấn cũng nên. Tôi đọc “Nhà văn X” của Nguyễn Đạt (đăng ngày 7/3/2013), cảm giác thật chưng hửng. Hư cấu chẳng ra hư cấu, có lẽ nó thật giống như nhật, tìm đỏ mắt không thấy văn chương nghệ thuật ngoài thứ mượn văn chương nghệ thuật để xúc xiểm, lên giọng trịch thượng kẻ cả với người khác.

Cái hẻm càfê bình dân lề đường Trần Quốc Thảo mà trong bài viết Nguyễn Đạt đề cập, tuy không nói ra cụ thể địa chỉ, nhưng lại nói giới văn nghệ thành phố thường lui tới, thì ắt nhiều người biết đó là hẻm 58 rồi.

Tôi muốn hỏi Nguyễn Đạt: Lấy tư cách gì ông lên mặt “phán” kiểu “đàn anh” vô cùng tởm lợm, rằng cái hẻm càfê bình dân kia là “nơi tụ tập thường xuyên của những văn nghệ sĩ làng nhàng ở thành phố này”?

Cái mà Nguyễn Đạt chụp cho cái mũ “văn nghệ sĩ làng nhàng” ở thành phố Sàigòn này là những ai? Đó là gần như hầu hết anh chị em văn nghệ sĩ thành phố có cộng tác thường xuyên với Tiền Vệ, như: Nguyễn Viện, Lưu Mêlan, Vũ Trọng Quang, Trần Hữu Dũng, Phạm Mạnh Hiên, Chiêu Anh Nguyễn, Lynh Bacardi, Nguyễn Tiến Văn, Vũ Lập Nhật, Lý Đợi, Tuấn Khanh, Bùi Chát...

Nguyễn Đạt có còn chút nhân bản nào không khi ông ta ráo riết dè bỉu một người tàn tật cả hai chân đã cho ông ta “chất liệu” để “múa bút”, và ông ta còn... ăn cắp quẹt zippo của kẻ mà ông ta dè bỉu chửi rủa bằng thứ giọng vô lối trịch thượng nhưng lại phơi bày cái tâm địa ác hiểm, nhỏ nhen đê tiện, thù hằn!

Nhà thơ này nhà văn kia, qua bài viết của Nguyễn Đạt, đều là loại “ngán ngẩm” không xứng làm văn nghệ, duy chỉ có Nguyễn Đạt mới xứng đáng tầm cỡ trong văn nghệ, ai khác chỉ “làng nhàng” thôi hà.

Cái hợm hĩnh ngạo mạn của Nguyễn Đạt, thật hết thuốc chữa. Nguyễn Đạt làm thơ viết văn thuộc hàng “mọc rễ”, tôi biết và đã từng “bạn bè” lui tới nhau. Nhưng thơ văn Nguyễn Đạt đã là cái đinh gì, tôi nghĩ Nguyễn Đạt thuộc loại “điếc không sợ súng” hay là bản chất kiêu căng vô lối của ông lấn át cái “tài mọn” của ông trong văn nghệ!?

Với Nguyễn Đạt, anh em văn nghệ ai mà không biết ông luôn “đóng bộ nhà văn lớn” lên lớp người này người nọ, và ông ta cũng “danh bất hư truyền” “uống càfê chực”, “nhậu chùa”, cứ thấy anh em thì nhào vô uống nhưng chẳng chịu xùy tiền vì ông ta cho mình là nhà văn... nhớn mà (!), mặc dù ông ta luôn khoe thu nhập viết cho Người Việt mỗi tháng hàng chục triệu đồng.

Qua bài “Nhà văn X”, Nguyễn Đạt bộc lộ rõ một thái độ hằn học đê tiện với anh chị em cầm bút khác ở thành phố Sàigòn, hơn nữa, hành động “bắn ùm” anh chị em viết lách như vậy là không thể chấp nhận được với người cầm bút “tâm sáng”.

 
Phạm Mạnh Hiên

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021