tin & thư | chuyên đề | tác phẩm mới | tác phẩm của tháng | đối thoại | tác giả | gửi bài | góp ý |
sinh hoạt
đối thoại
Sự diễn giải của nàng Đông Thi  [đối thoại]

 

Trước tiên, tôi xin gửi đến tác giả Trần Thị Kim Lệ lời cảm ơn chân thành vì chị không những bỏ công đọc, mà còn “hiểu” được “cảm giác” của tôi trong bài viết “Một sự xấu hổ”! Những điều chị viết, tôi tin, xuất phát từ lòng nhiệt huyết đối với xã hội Việt Nam. Xin được chia sẻ với tác giả! Song, sự diễn giải nhấn mạnh của chị Kim Lệ đã đi chệch chủ ý của tôi trong bài viết trước đó.

Khi viết: “sau khi biết tin Đảng Cộng sản Việt Nam sắp trao Huân chương Hồ Chí Minh cho giáo sư Ngô, niềm tự hào đó đã biến thành sự xấu hổ ghê gớm”, tôi hoàn toàn không có ý cảm thấy xấu hổ khi là công dân nước Việt Nam, càng không phải “xấu hổ giùm cho Đảng Cộng sản Việt Nam” như chị nghĩ! Xét một cách công bằng (và trung thực), dân tộc Việt Nam có nhiều điều để chúng ta phải tự hào, ít ra là cho tới thời điểm này, tôi vẫn là công dân của một nước độc lập, có chủ quyền về lãnh thổ và văn hoá. Đối với Đảng cộng sản Việt Nam, tôi không nghĩ mình có trách nhiệm phải “xấu hổ” và có đủ tư cách để “xấu hổ” về những gì đang diễn ra trong xã hội. Bất cứ ai có lòng tự trọng và ít nhiều hiểu biết đều sẽ có cảm giác như tôi.

Trong đoạn văn: “Thứ hai, năm 2009, Giáo sư Ngô Bảo Châu có gửi chính phủ và nhà nước Việt Nam bức thư góp ý về vấn đề khai thác bô-xít ở Tây Nguyên, song, hai cơ quan quyền lực ‘tối cao’ đã làm ngơ (vì sao?!), nay, Ngô Bảo Châu nhận huân chương Fields - một giải thưởng vốn chỉ dành cho cá nhân, thì nhà nước vội vàng ‘ăn theo’ để được thơm lây, đồng thời, Viện Toán học ngỏ ý mời giáo sư hợp tác để thúc đẩy nền toán học nước nhà, thì đó quả là một hành động trơ trẽn hết sức”, tôi đã chỉ ra hai sự kiện: thứ nhất, sự “ăn theo” của nhà nước, thứ hai, Viện Toán học đánh tiếng mời Giáo sư Ngô tham gia các chương trình hợp tác,và qua đó “GS Châu sẽ trở thành một cầu nối mời được rất nhiều chuyên gia ở nước ngoài sang Việt Nam làm việc, giúp đỡ chúng ta làm khoa học” (lời ông chủ tich Hội toán học Việt Nam Lê Tuấn Hoa) (nguồn: Thanhnien Online – 20/08/2010). Đặt hai sự liện này kế tiếp nhau, tôi có ý chỉ ra mối quan hệ lo-gic giữa chúng. Tại sao trước đây, các nhà lãnh đạo Viện Toán học không rầm rộ tiếp rước và hậu đãi Ngô Bảo Châu? Đến nay, khi có “đèn xanh” từ phía Đảng, hết ông GS.TSKH này đến ông PGS.TS nọ ào lên mặt báo hô hào cho có vẻ xứng danh với lời truyền dạy của tiền nhân “Hiền tài là nguyên khí quốc gia”? Chị Kim Lệ không hiểu đựơc điều này nên đã “diễn giải” có phần ngây thơ: “Viện Toán học không dính dự gì đến những trò ma mãnh, tráo trở ...” (“Một vinh dự đểu cáng”). Từ đó, chứng tỏ tác giả chưa thật sự 'làm chủ” được những gì mình viết.

Bài viết của chị Kim Lệ còn nhiều bất cập khác. Phản biện này chỉ nói đến những gì liên quan tới tôi.

 

LN

 

--------------

Bài liên hệ:

26.08.2010
[VINH QUANG & CẠM BẪY CHÍNH TRỊ] ... Mọi công dân Việt Nam có quyền tự hào về thành tích của GS Ngô, nhưng Đảng không có cái quyền tự hào đó, vì Đảng đã tạo ra một thực trạng giáo dục bầy hầy, ghê tởm mà mọi người đều thấy rõ. Là một người công tác giảng dạy, tôi càng thấy rõ hơn, thấy hàng ngày. Đảng không hề xây dựng được một nền giáo dục lành mạnh và tốt đẹp chút nào cả... (...)
 
25.08.2010
[VINH QUANG & CẠM BẪY CHÍNH TRỊ] ... Giáo sư Ngô Bảo Châu vừa nhận huân chương Fields danh giá. Là một công dân Việt Nam, tôi không thể không tự hào về điều đó, vì ít ra, giáo sư Ngô cũng sinh ra và có tuổi thơ ở Việt Nam. Tuy nhiên, sau khi biết tin Đảng Cộng sản Việt Nam sắp trao Huân chương Hồ Chí Minh cho giáo sư Ngô, niềm tự hào đó đã biến thành sự xấu hổ ghê gớm... (...)
 
[VINH QUANG & CẠM BẪY CHÍNH TRỊ] ... Nhưng nếu cuối cùng việc trao Huân chương Hồ Chí Minh cho Giáo sư Ngô Bảo Châu sẽ diễn ra, thì ta phải hiểu rằng thực chất đây chỉ là việc giành lấy thành tích của nhà toán học về cho Đảng. Đây không phải là thái độ trọng vọng nhân tài. Nếu Ngô Bảo Châu nhận cái Huân chương Hồ Chí Minh hư hão đó, thì uy tín khoa học của ông sẽ bị cái bóng ma của Đảng CSVN làm vấy bẩn suốt đời còn lại... (...)
 
[VINH QUANG & CẠM BẪY CHÍNH TRỊ] ... Tại sao một cậu bé thần đồng toán học lại phải báo cáo thành tích cho một ông lãnh đạo Đảng (mà chính ông ấy lại là một kẻ dốt toán)? Cái thái độ quan liêu dửng dưng của ông lãnh đạo Đảng chứng tỏ rằng Đảng không hề quan tâm đến toán học hay khoa học gì cả. Đảng chỉ quan tâm đến những thành tích mà cậu bé thần đồng đạt được. Cái trò này chỉ là cái trò chực giành lấy thành tích của một cá nhân làm thành tích của Đảng... (...)
 
[VINH QUANG & BÁO CHÍ] ... Không biết Châu biết hút thuốc lá từ hồi nào. Có biết hút thuốc lá, ta mới biết được sự sảng khoái của việc “làm một bi” sau những phút căng thẳng nó ra làm sao. Chúng ta hãy tàm tạm yên lặng nhé, để nhà khoa học của chúng ta được một phút thảnh thơi... (...)
 
20.08.2010
[VINH QUANG & BÁO CHÍ] ... Nước Pháp biểu lộ vừa đủ thái độ trân trọng và văn hoá ứng xử. Nước ta chưa kết thúc ở đấy. Tuổi nhỏ của giáo sư đã bị báo chí ta xới lên. Trang Blog của giáo sư đã bị trưng bày. Sắp tới sẽ là phòng ngủ và toilet... Giáo sư khổ rồi. Với kiểu cách của báo chí Việt Nam, đời tư của ông sẽ không còn là đời tư nữa... (...)

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021