Chu Thụy Nguyên
tiểu sử &  tác phẩm 

tác phẩm

Thu hái và chối bỏ | Vụt qua mãi những hàng cây  (thơ) 
Vì yếu đức tin / nên tôi hằng đợi ròng rã để xác tín / chuyện mọi người gieo hạt / và chờ / đến lúc thu hái... | ... cây và những trái vả / xanh như từng là màu ước vọng / kịp đeo bám / như rất sợ phải buông tay...

Ngày lạnh liến thoắng chân sóc | Sách đã mở sẵn  (thơ) 
... đi dọc vuông sân cỏ sót lại toàn bồ công anh / tôi nhặt lại giấc mơ mình làm rớt đêm qua / dính đầy cát bụi và rưng rưng tuyết... | ... Octavio Paz đã bước qua bên kia ánh sáng / nhưng không hề leo lét / tôi ở lại bên này ánh sáng / vuốt mặt hoài / nhưng vẫn quá tối tăm...

Bụi, rơm và lông chim  (truyện / tuỳ bút) 
... Cơ trời xưa nay luôn mở ra thật đúng lúc, khi những kẻ từng gắn bó đồng tịch đồng sàng lại vì ham hố cướp bóc mồ hôi, nước mắt của đám thần dân đến tận cùng khố rách áo ôm, nhưng chia chác nhau bất xứng, lạnh lùng lưu huyết nhau giữa chốn ngai vàng, điện ngọc. Ngẫm lại, Lord Byron khá thấu tình đạt lý khi viết: “Men think highly of those who rise rapidly in the world; whereas nothing rises quicker than dust, straw, and feathers.” ... (...)

Mạt hạng. Thành cổ Jericho. Và nhũ hương | Hãy mau tìm về khúc khải thị ca  (thơ) 
Tôi bóc mẽ cơn khát của hai mảnh vỏ sò. Tia lửa mặt trời sót lại từ thời mạt vận. Bụi mờ từ các pho sách thời chinh chiến phút chốc lại quật khởi thành một loại khát vọng thiêu rụi khác... | Người hãy trả hành tinh lại cho tự nó. Guồng của nó. Các vòng quay của nó. Chính Meghan cũng không hề biết điểm chuẩn nơi guồng đã bắt đầu. Nhưng nàng luôn biết rõ chính từ cội ấy nàng đã hiển hiện làm nhân chứng nơi này...

Marcel Proust có lần đã nghiệm. trong hơi thở trắng  (thơ) 
... lại là khoảnh khắc / từ chỗ Marcel Proust bước vào / thứ nắng rực / nơi gác chuông ở Vieuxvicq / bắt đầu tách rời ra / và mấy gác chuông nữa ở Martinville / vẫn tiếp tục lay động như để vẫy chào / từ giã mọi người...

Sombre autour de moi  (thơ) 
Vén màn tịnh không. Các cánh tay lần lượt rời ra nhường chỗ cho tiếng sủi tăm. Khuya khoắt. Vọng lại mùi rừng từ bất chợt các vết rạn. Quên đi. Đừng đếm xỉa chi đến các vết nứt của thời gian. Cho dẫu đôi khi dăm tiếng bàng bạc lại từ âm hưởng Chopin. Màu gụ và hương nếp than đã ngấu...

Tôi lẫn vào giấc mơ của Sartre  (thơ) 
... Mọi người luôn biết rõ mình từ khi sinh ra vốn đã cầm tay chiếc vé cho thời khắc xuất phát các giấc mơ của Sartre. Nhưng chúng ta (mỗi thành viên) đã tỏ ra quá nhút nhát. Đã tự biến mình thành những hòn cuội bên đường không hơn không kém. Một (hay những) hòn cuội vĩnh viễn cam phận nằm trụ lại, gồng oằn mình dưới mọi bước chân giẫm đạp. Một (hay những) hòn cuội chỉ biết chực chờ đến lúc có một bàn tay ai đó nhặt lên, ném thật mạnh bởi cơn hằn học của họ...

Nối một đầu. Và hối  (thơ) 
Nối. Và mọi người nối riết ánh sáng vào những vạt áo chân như rách tả tơi. Ngày lén tinh ranh. Nhú mọc hương đượm thanh tao trong từng chung trà soi phẩm hạnh. Và chờ người. Thời khắc chờ lây lất luôn vượt qua vạch kinh tuyến gốc. Thảng hoặc không hề nghe thoảng hương xuân hạnh ngộ bay về...

Mới nguyên nắng sớm  (thơ) 
... tôi đã tìm về / khúc sông quê chảy hẹp / hay cung bậc nào / từng liến thoắng trên thềm xuân cũ / một mảnh rìa giấc mơ / bay rớt vội / đan xen vào những bông hoa tuyết đang rơi / tôi thấy tôi vẫn bới tìm bao năm / hình hài mình ngập trong lá ủ / và tiếng clarinet của người con gái / từng kịp đưa giấc ngủ của tôi / sang sông...

các vòng tròn không vượt ra ngoài chân mây  (thơ) 
đêm giữa rừng ướt sũng. đám lửa tắt chèm nhẹp tro quện. nỗi da diết lạnh tái xanh cắt khứa. từ chỗ của Nietzsche vừa bỏ đi tôi không hề thấy bất cứ phiên bản nào của ông. lòng hằng mong ít ra cũng được dẫu một bản sao thật khiêm tốn hay dẫu chỉ vài chữ đủ để ca tụng Thượng Đế...

có lần. tôi bước qua hình hài tôi  (thơ) 
... như thằng bé mải rong chơi quên đường về nhà / cho đến khi quyển thơ được lật đến cuối bìa / ai đó đã nguệch ngoạc / dăm con chữ / hình như dự đoán cho ngày tận thế / đến lúc đó mới nhận ra / kẻ đào thoát đêm lại chính là mình...

Tôi nghe mùa tạnh từ Illumination thầy Pháp Hoan gửi tặng  (thơ) 
... Illumination bừng mở ra từng góc hẹp thanh tịnh / thêm tiếng nấc từ cây đàn vỡ của chính tôi / chỉ mới đêm qua thôi. sao chừng như xa thẳm? // tiếng cầu kinh nâng nhẹ tôi lên / quặt quẹo. tôi vướng víu giọt dịch truyền treo lơ lửng...

cực đoan [1 & 2]  (thơ) 
một mảnh tang trắng quấn lên đầu bài thơ / mọi con đường dẫn về toàn huyệt mộ // vết ngựa chứng ngoài chân mây / sải như đang cố phi tang chứng tích... | ... biển đầy bóng ma trơi / sóng tanh tao. chẳng thuyền. chẳng ghe. chẳng lưới // đầu sóng chít khăn tang / cuối khơi vành đai nguyệt quế...

tôi ẩn trong mặt tối. của vách núi  (thơ) 
thoạt đầu / hai bàn tay người sắp chết nắm chặt đầy vôi vữa / chân vẫn cố chòi đạp / bên tiếng lộc cộc khô khốc đều đặn / của lũ chim gõ kiến không biết mệt mỏi // mùi dung nhan ai / vừa bơi qua nghe thoáng như Kiều / chợt nhẩm lại kỷ nguyên Nguyễn Du đã viên tịch / cúi gập người / như xếp vuốt miếng giấy / toan cắt hình mình và cánh tay treo ngược...

những điều chưa bao giờ là thơ  (thơ) 
... nửa đêm tôi lại thấy mình bị kiểm tra hộ khẩu / trên chiếc xích-lô tôi đang ngáy / ghếch bánh sau vào hông chợ Sài Gòn / may quá / chiếc xích-lô cùng tôi vụt bay lên...

bằng – trắc  (thơ) 
tôi lạnh hơn / lạnh hơn từng nhịp / mùa đông bằng – trắc / môi em / thi thoảng bằng – trắc / cho nhịp cách tân vờn cong lên / không phải vậy! / tôi nhầm / quả thật không phải vậy! / môi em vẫn cổ tích / từng nụ cười ấy vẫn chân phương / chỉ có hương của nụ cười / là cách tân...

tội nghiệp  (thơ) 
một bài thơ tội nghiệp / lục ra trong trí nhớ đã bị bỏ tù / một bầu trời trong bài thơ bị giam lỏng / cây và cành khua xích sắt / reo chờ / một bình minh không bao giờ tới... // ... một bài thơ chỉ còn nghe sóng gào / từ khơi xa / một bài thơ đáng thương / viết về thời thổ tả / người chết như gió lay hoa rụng...

Lại thêm một mẩu chuyện về rắn  (truyện / tuỳ bút) 
... Bạn đã bước ra khỏi mảnh đất nơi cái nhau của bạn từng được chôn. Tôi bước ra khỏi mảnh vườn của tôi, nơi hằng có tiếng chim quen và tiếng võng kẽo kẹt. Riêng nỗi cô đơn sẽ bó gối, ngồi lại chỗ của nó, không phải trên chiếc võng bỏ lại, mà ngồi bên cạnh chiếc hộp đựng thật đầy quá khứ và hình ảnh... (...)

với các mảnh nhận từ tay David Malouf  (thơ) 
... lúc vừa mở gói ra / tôi nghe tiếng quang quác / từ dăm con hải âu xám vụt bay lên giật mình / nhưng không phải để trở lại biển / hình như chúng đang bay về hướng viện bảo tàng / nơi chúng sẽ làm chứng / cho sự may mắn thoát chết từ biển độc...

ở đâu? và làm gì?  (thơ) 
... trong mỗi ánh mắt dáo dác bây giờ / là mỗi nhà bảo tàng của từng người / họ cố lưu giữ / càng nhiều những sắc màu thật thanh tân / của từng loại cá, tôm, cua, mực, tảo, san hô / như màu của các báu vật / để may ra 70 năm sau / hay hơn nữa / biết có còn để ngồi kể lại cho cháu con / từng chủng loài đã ngự trị / trong lòng biển quê nhà...

nhiên liệu và tro tàn  (thơ) 
... tâm chấn lây lan khắp cõi / toé máu sinh linh / sóng nộ cuồng cộng hưởng vô biên // những kíp nổ giấu trong mỗi lồng ngực / chờ giờ bật chốt / rung lên cơn đau hoàn mãn hoá thân...

khởi đi từ biển chết  (thơ) 
... tôi nghe tiếng những con tàu giục giã / ra khơi / như cuộc tháo chạy / và một bài thơ sóng dạt / theo xác cá cụt đầu trồi lên bãi cát / tiếng vỏ ốc khi áp vào tai / không còn ru êm lời tự tình / cứ rít gió như lời từ biệt...

ai đã biến đất nước tôi thành tô giới?  (thơ) 
chết chưa? / đang chết? / hay đã chết? / và còn chết dài dài? / chết trong lưới? / hay toàn chết ngoài lưới? / chết dọc dài chữ S lượn cong / cá chết – nghêu sò chết – chim chết – biển đã chết / và người đã chết / cái chết nào sẽ làm dân tộc tỉnh giấc u mê?...

ba câu. lời buồn kẻ trú ngụ  (thơ) 
nửa đêm cành gãy / con chim trú tuyết rơi / nó ngỡ tận thế // đoá tulip chui xuống tuyết / thay áo mới / lúc trở lên lộng lẫy hơn // ngày cưới / cắc cớ sao con chim chìa vôi / chọn hót bài buồn?...

tôi đi. mang theo tháng tư | một ngày gió hú  (thơ) 
tôi bước hụt / vào tầng nấc hôm nay / bỗng giật mình nhớ / tháng tư / có ai đi mang theo quê hương / sao tôi đi. mang theo tháng tư?... | mỗi khi có dịp lên đồi / lại nhớ một thứ nhạc điệu héo hắt lan theo / tôi đang ở giữa hoàng hôn / và hay dừng lại / bên một góc chiều ở Marlborough...

khung cửa. đã hẹp hơn  (thơ) 
đứng lên / quặt quại ở cuối đường / những đôi mắt rỗng / cứng đơ tâm thể / nắm chặt tay bấu đất / khàn nát giọng / bầu trời tan chảy / nhạt màu cật ruột / chốn chôn nhau...

một đôi khoảng mất hút  (thơ) 
có điều gì ẩn giấu / trong tiếng chim chiều muộn trên đồi / quanh bóng người tiều phu / những đoá uất nghẹn / và chùm gửi xanh / cô gái đang tìm chỗ chôn giấu / những đôi mắt đựng đầy ắp ký ức / sau đó tự tay cô nhẩn nha / lật lên / từng nắp chứa đầy hương khói...

HAI TRUYỆN RẤT NGẮN [II]  (truyện / tuỳ bút) 
... Ngày xuất viện, Ralph tìm đến tôi đầu tiên. Từ đàng xa hắn hét lớn và lao đến ôm chầm lấy tôi, miệng không ngớt nói: “Có tin tốt! Có tin tốt đây!” Tôi hỏi tin gì. Hắn gằn lớn giọng: “Nghe cho rõ đây! Kể từ nay tao đi trên chính đôi chân của tao!”... | ... Thật ra ông rất khoẻ. Chẳng qua vừa rồi, trong bữa ăn, ông không còn thấy các món ăn ngon mà ông từng ưa thích bày ra trên bàn nữa, thay vào đó ông lại thấy rõ các bộ phận cơ thể của từng bệnh nhân tâm thần do ông chữa mà sau đó họ đã lần lượt qua đời... (...)

vẽ bóng  (thơ) 
... tôi tiếp tục vẽ bóng / bởi một điều thật dễ hiểu / đối với tôi vẽ bóng dễ hơn vẽ hình / người ta nói với tôi / gương mặt con người thời nay / thay đổi từng phút giây / thật may cho tôi vì chỉ là bóng / chẳng ai phát giác ra điều đó...

người đàn bà. bỗng nghe bình minh gọi  (thơ) 
quay trở về / bụi bặm hàn vi / cánh tay trơ xương / dắt cùng / giấc mơ thất lạc / người đàn bà mải miết / băng cho hết / từng sa mạc đời mình / mới hay / một trong những giấc mơ. hóa đá / bên vệ đường...

không lời đầu năm | cuối tháng chạp nhớ lan man  (thơ) 
... ừ! đêm qua tôi vừa nghe / sứ điệp của đức thánh cha Francis / lần đầu tiên ngài nói / thái độ thờ ơ và vô cảm trước nỗi đau của đồng loại là phạm tội / hãy tập mở lòng ra / trước khi nói Chúc Mừng Năm Mới nhé...

có màu của đá  (thơ) 
... chuông nhà thờ. giờ này. mới thật thong thả / tiếng cú rừng. vừa vỗ cánh. bay / giật mình. chợt nhớ đã hết năm / từ trong khe sâu của núi. xếp đầy các loại xương người. nàng quay ngoắc ra / ngước nhìn. các vầng mây lúc này. có màu trầm của đá...

ngày sẽ rộ. những bó hoa xanh nhiễm độc  (thơ) 
... thi ca hiếm hoi gom tụ. từ bao cơn thổ huyết của rừng / thế giới khép hẹp dần các khung cửa nhân ái / con người sẽ ranh ma hơn / với các thú vui. đâm xẻ trên thể xác của nhau / thú tính luôn được tôn thờ...

chuyện đầu năm hai ngàn mười sáu  (thơ) 
... những đường nứt của vỏ địa cầu ở California / hay những nơi khác trên thế giới đã sẵn sàng giáng hoạ / những ngọn sóng thần sẽ vồ chụp / tận nóc các toà cao ốc / nhớ đến biển. không sao quên được / lũ cá cụt đầu trôi giạt vào bờ / lúc ánh đèn biển đã soi đến tận chỗ mình / chẳng lẽ thế giới này thật ra đang bắt đầu khuyết tật?...

nơi bóng em gầy. ngàn thu vin vách núi  (thơ) 
... cửa khép chặt. bỗng nghe thập phần mùi tịnh độ / linh giác em nhẹ bay / khi ghé đầu tùng bách / lúc sà đậu chót đọt bạch dương / đã thẩm thấu giọt reo trong ngần / tiếng đại hồ cầm len lách sơn khê thuỷ mặc...

giữa thinh lặng. nghe sắc màu trỗi nhạc  (thơ) 
[TƯỞNG NIỆM ĐINH CƯỜNG (1939-2016)] .... người vẽ linh hồn như than hồng / tình nhân đêm này ở lại / vội gì người khoác áo ra đi?... | mượn cánh rừng thinh không / trải gió thinh lặng / người rắc hồn sắc màu cho trỗi nhạc... | vừa vặn chắp / hai bàn tay thả lần ký ức / khói bát nhã nhẹ nương theo mây ...

HAI TRUYỆN RẤT NGẮN  (truyện / tuỳ bút) 
... Nghe nói người đàn bà ấy đã được thụ thai từ chiếc cầu vồng. Chiếc cầu vồng từng nhiều lần mọc thật rõ nét, và thật lâu bên trên hang động của những tiếng tru, loại tạp âm được tổng hợp từ vận tốc của cát, đá, gió, và lửa... | ... Một khi trách vụ trên vai con người hoàn tất, quanh cuộc đời nhà sử học bây giờ màu hoàng hôn đã xám, đó là lúc ông an nhiên áp sát mặt vào đất, gởi lời thầm thì tận sâu nơi ông sẽ rũ bỏ thân xác phù du này... (...)

giấc mơ của người kéo màn  (thơ) 
... buổi trưa các bóng cây ngồi hành thiền / người kéo màn không có ý ám chỉ các bóng cây trong sân chùa / mà trong sân các nhà giam / nơi đang còng xích các nhà tư tưởng / tư tưởng của các vị ấy giờ này / hoặc đang nghỉ lưng trong các chốn tàng thư / hay trong lòng người lữ hành cô độc / riêng các vị cứ lỡ đứng - lỡ ngồi - lỡ nằm sau các chấn song...

có những bài thơ như thế | có phải tôi đang sống giữa thời thổ tả?  (thơ) 
... các diễn viên đóng thế lần lượt phải chết / những bài thơ bám biển phải tả tơi / như đã định phận / để cứu vớt những bài thơ bám bờ... | tôi len thoát qua bên kia tấm gương / và biết rõ không còn có thể giấu được mình / tôi tưởng mình đã quên bặt tiếng gà rừng / và những tràng đạn khiến các người tù gục ngã...

Nghiện nọc độc  (truyện / tuỳ bút) 
... Đến thời khắc mà lòng căm hận của muôn dân đã ngất ngưởng, thì lũ nịnh thần cũng bị các cơn nghiện hành hạ không thể chịu đựng nổi, bèn bắt đầu lôi từ quan lại triều đình đến vua xuống mà cắt cổ. Máu chúng loang khắp nhân gian, tanh tưởi mùi ma quỷ. Máu nghiện nọc độc ma quỷ từ đấy loang đầy các pho ô nhục sử... (...)

tiếng đàn vỡ nát  (thơ) 
... ngọn chót vót hơi thở già nua dựng thẳng / từng cung bậc yêu phận người chắp thành ngọn vút lên mây / xuyên thấu lòng người / nhói buốt óc bọn vô lại / ngọn vĩ cầm phải bị chặt đầu / tiếng vĩ cầm phải bị đập vỡ nát...

vượt. hay thoát?  (thơ) 
tôi đọc / xuyên qua bóng con tàu len vào hang tối / hành trình của một quyển sách / hành trình đó vẫn không quên mang theo / tiếng ho và tiếng khạc nhổ của các cụ già / từng đứng run run trước các cột cờ / húng hắng nghe đọc tuyên ngôn...

chuyện hạt thị  (thơ) 
thành phố đi chân đất / trong đêm rợn người Halloween / nhưng cần gì phải hoá trang / khi những khuôn mặt quanh ta / ngày càng phì nộn, híp mắt, chảy nhão, tóp teo, thối rữa / hội chứng của ngoạm ứ chưa kịp tiêu...

một ngày. chó rượt  (thơ) 
... trên vỉa hè con chó vàng hậm hực chuyện chẳng thể ra khơi / chẳng buồn sủa. phóng theo nà tới tấp / thì ra nó vẫn đang nhìn mình. kẻ có khuôn mặt vay mượn từ gã khác / dù suốt đời này. mình chưa bao giờ ăn thịt chó ...

làm thế nào. để thắt lại dây giày  (thơ) 
người đàn bà điên rốt cuộc / tự vớt được mình lên khỏi đáy nước sũng lạnh / bị bỏ mặc / nàng tạm đặt mình lên thanh vịn lan can / nơi có tuyết phe phẩy đầu mùa / thị trấn ngồi chùm nhum / có tiếng bảo nhau cố thắt lại những sợi dây giày / những nút thắt giềng mối...

chỗ ngủ. của đêm  (thơ) 
... khi ban đêm chưa tìm được chỗ ngủ / em sẽ nghe tiếng võng mình đưa nhẹ hẫng / và giấc mơ luôn có kẻ rình mò // những trang sách mất ngủ / gió lật bay đùa không thấy chữ / những căn nhà mở toang cửa không thấy người // chai rượu mạnh nốc chừng như cạn / hồn vẫn chưa lãng quên...

ngồi thụp dưới nước. bên cạnh lũ sâu biển  (thơ) 
những con tàu đã khẳm các chồng nhật ký / những con tàu chở hồn biển / về những mái nhà ánh mắt đã đầy mùi chất tẩy / những containers xếp chồng chất tâm cảm / vàng ố gia phả các mảnh hồn chồng lấn / quanh sóng con lăn tăn...

neo đậu bên đời  (thơ) 
dạo quanh bờ mép của những hồ cạn. từng giọt sương sớm long lanh bận trang điểm cho lễ tuẫn nạn của những chiếc lá. người đàn bà gói mở trong lòng bàn tay hơi thở truyền thừa đã bao ngày từ những người thân. họ đã lần lượt vụt bay qua đời này như những chiếc bóng lướt qua thềm nắng...

vẫn luôn có đủ lý do. để...  (thơ) 
tôi đã để tuổi thơ đi lạc / đến giờ này vẫn chưa tìm thấy // tôi đã để nắm hạt mùa khô quắt queo / trong nắm tay người đàn bà chết lúc tản cư // tôi đã để tiếng sáo diều bay qua đồng cỏ cháy / rụi rồi giấc mơ ấu thơ...

chắc lại có tôi. trong trang sách ngày mai  (thơ) 
... tôi luôn lắng lòng mình cùng với các bọt nước / khi những con cá đớp nhẹ bóng bình minh dưới chân rong / ngày mai ai mà chẳng kỳ vọng / sẽ thuộc về một trang sách khác...

cỏ. và cánh chuồn  (thơ) 
... người nhắn lại người trước khi lao vào đêm. khúc hát nào từ trái tim khẩn khoản. giữa bóng đen lô nhô những cánh tay bò cạp. kẹp nát dần từng mảnh trời riêng. bữa mai. thêm một bình minh chẳng có gì đáng nhớ. mắt người mờ dần khung hình các bóng chim tự do...

vũ điệu côn trùng  (thơ) 
băng qua li ti xúc giác / chạm từng tiếng rên hôi hổi nóng / chạm từng tiếng khóc quá lạnh tanh / nóc ngôi nhà nghe rõ tiếng than van lồi lõm / những sưng tấy mặt chạm mặt bong lên thô ráp / cơn nhức buốt / đến từ các vũ điệu khá sần sùi / từ lời thiết tha hữu hảo tua băng nhão nhoét...

phim bóng ma. chủ nhà  (thơ) 
người hãy đón chủ nhà / vào hẳn trong nhà / đừng như đón bóng ma từ đám rước / ngặt nỗi / ta đã quá quen sống với các bóng ma / ăn-uống-ngủ-nghỉ-làm tình-chửi rủa-đánh nhau / cùng các bóng ma / thậm chí còn để chúng hiện hình đè đầu cưỡi cổ chúng ta suốt...

đâu đó. sẽ gặp lại ban mai  (thơ) 
... từ lăng kính bước ra / những người trẻ lao hút vào cơn lốc / có được mấy khi / nhặt lấy chiếc gương căn phần / rọi ngược vào hồn / may ra đâu đó / sẽ gặp lại ban mai ...

đấng toàn năng trần trụi  (truyện / tuỳ bút) 
... tổ quốc của họ thật đơn giản là luống rau, liếp cà, vạt đồi, lùm bụi, lạch khe, nơi con cá nhảy soi sói, con cá lội tung tăng quanh đời họ, là cụm rừng nơi tiếng thú hoang vẫn gầm rú. họ sẽ luôn chân tình trèo non, hái trái, bắt cá, săn thú thết đãi bạn khi bạn lỡ độ đường, thất lạc vào chốn xó xỉnh đơn sơ của họ. nhưng họ tuyệt nhiên chưa bao giờ và không bao giờ chấp nhận thoả hiệp với bất cứ kẻ xâm lấn nào... (...)

chacun sa nuit... | nàng. và ly cà-phê  (thơ) 
... người đàn bà cô đơn / thường nhìn mọi vật không qua tròng mắt thật / nàng luôn nhìn / qua sương, qua khói, qua mây... | ... em vẫn khuấy vào chiếc ly dẫu đã rỗng / trong đêm một mình / chưa một lần rơi tiếng khóc...

HAI BÀI THƠ [II]  (thơ) 
... những bài học đầu đời của một đứa trẻ / giờ không còn là lễ nghĩa và nhân cách / mà là quyền lực, hơn thua và triệt hạ / chuyện như đùa... | ngày khép lại / nhanh như gấp tấm chăn theo nếp cũ / ngọn đèn pha ngoài kia cứ quét / nhưng chẳng còn soi thấu các nỗi lòng...

bước lần theo những mảnh ghép đêm  (thơ) 
đêm hãy còn rất trẻ / cánh tay choàng qua vai tôi luôn đầy lửa / cánh tay đêm nay chưa kịp vói ngoắc / ngoài ngã tư đã đầy các tín hiệu của bất lực / của rệu rã / của phó mặc... | ... bài thơ có lúc phải biết rút ngay tấm chăn bên mình / khoác vội lên giấc mơ / kẻo cảm lạnh ...

Ngói. Và vôi vữa  (truyện / tuỳ bút) 
... Chẳng biết từ lúc nào, gã luôn đinh ninh rằng trong từng miếng ngói, vuông tường, hình ảnh của quá khứ hẳn nhiên chẳng còn, nhưng chắc chắn một điều là âm thanh của quá khứ vẫn luôn ẩn náu đâu đó, luôn tự luồn lách theo chiều uốn lượn giữa các miếng ngói âm dương đã rêu, luôn biết len mình theo chút không gian thật chật hẹp giữa cát và xi-măng... (...)

không nuốt trôi | vĩ cầm xanh | ngạn ngữ đêm | phát ân huệ  (thơ) 
... một khi thân phận mình / do bàn tay kẻ khác quyết định // nợ / và nợ chồng lãi / món thật chẳng dễ nuốt / vay từ các sinh linh khuất mặt... | bên cánh rừng lịch sử giễu nhại / dưới / bầu trời hoen ố / chúng ta rồi sẽ về đâu? / trong bàn tay nắm thóp của lũ ma...

cha. và xa vắng | mở cửa | dạo chơi | cơn khát  (thơ) 
... tự hỏi mình luôn ngóng đợi gì / khi các cánh cửa ngôi nhà đã khép / dẫu chẳng nhìn lên trời / tôi vẫn biết hạc đã bay xa / một đàn mộng giấy đã bay / heo hút lắm... | không phải cứ cửa mở / là đã vào được / bạn chắc gì đã không lộ diện... | cuối cùng mới biết / đã không còn chỗ trong quyển sách ký ức / cho em dạo chơi... | tôi đã có lúc phải cố nhắm mắt mơ đến / chỉ vài giọt nước thật lạnh / chảy dọc xuống máng xối vòm họng...

Thắt cổ thời gian  (truyện / tuỳ bút) 
Mãi cho đến lúc biết rõ mình đã chạm mặt với thời gian, thực tế anh cũng chẳng thể nào nhận ra rõ ràng màu của nó. Thế nhưng, bằng các cảm nhận thật dồn dập, anh đã đứng thẳng người lên, trong tư thế nghiêm chỉnh để sẵn sàng chờ đón. Thời gian có lúc đã như từ một sức ép vô hình nào đó tiến dần đến anh bằng cả một áp lực, cho đến khi chạm vào anh chắc nịch đến ngộp thở... (...)

Nhớ cái nheo mắt của Nietzsche  (truyện / tuỳ bút) 
... Có lần, tôi đã gieo vào đôi mắt nheo của Nietzsche nỗi ngờ vực, dù tôi chưa bao giờ nảy lên trong lòng mình ý thức khiêu khích hay thách thức. Nhưng cũng bởi tôi đã phát hiện ra mình từng cô đơn và nhất là cô độc, mâu thuẫn và cố chấp. Tảng đá trầm mặc hồi nào đến giờ vẫn luôn đè lên cái bóng chính tôi. Tảng đá tua tủa lắm rêu... (...)

về. trong đám lá khô  (thơ) 
... người ta cứ thản nhiên báng bổ đức tin của chúng ta / và rót chúng vào các chum vại đã phân loại kỹ / màu máu chẳng hề mới / chỉ có nguyên nhân phí phạm máu là luôn mới / máu đã mất nhiều / các thế hệ về sau luôn xanh mặt...

BA BÀI THƠ  (thơ) 
người tù van nài / lời kêu cầu của ông bay / lên chỗ thượng đế / sau cuộc hành quyết / thượng đế chả nói gì / chỉ thấy gió tốc bay / mớ giấy vàng mã trên ngôi mộ / mới đắp...

HAI BÀI THƠ  (thơ) 
cho từng chùm trái chín / thoắt đi giữa cơn biến loạn / ngoài / những phố - những người – những ma – những quỷ - những chó – những mèo – những đười ươi – những quà quạ... | chiếc khăn choàng điệu đàng nhất của em / vụt bay / đâu đó giá xăng giá điện tăng / phẩm giá xuống / tiếng buổi sáng khúc khắc ho...

hợp khúc thứ 13  (thơ) 
bên ngoài chiếc then đã cài chặt / nụ nhỏ vẫn vô tình buổi sáng / tiếng chim gù gù tỉnh mộng / mặt tháp ngôi đền chau mày mượt sương / cơn ái dục lượn lờ trôi một bên / thuyền mộng đầm đìa cung bậc rêu / tiếng nấc con chim đủ nhỏ trên chót vót tầng không...

Những mảnh ghép của Hiêu  (truyện / tuỳ bút) 
... Sáng sớm, vừa mở cửa bước ra đường, Hiêu bỗng choáng ngợp, và quá đỗi ngạc nhiên. Ngoài phố bây giờ toàn là những người có cánh. Những chiếc cánh trông không giống cánh chim chút nào, mà hình như có nét giống cánh chuồn chuồn hơn. Những chiếc cánh đủ mọi kích cỡ, mọi sắc màu, gắn thật vừa vặn vào sau hai vai của mỗi người... (...)

chiếc túi rỗng đựng các phụ âm | đừng sợ những dấu chân để lại  (thơ) 
... trong dụ ngôn nàng đọc được ngày ấy / nhà thơ sẽ thật từ tốn đến bên nàng / người mang theo bên mình chiếc túi rỗng đáy / đựng đầy các phụ âm người đã nhặt được / từ ngôi nhà thương khó... | ... hãy đến đó bằng tâm trạng của kẻ chết. vừa sống lại. sự chết dẫu đã bọt bèo trên đôi cánh đen huyễn hoặc. đã gãy gập. đôi cánh mới thuở nào từng vỗ về yên ngoan giấc ngủ. bàn tay trong vách đá tĩnh lặng đã thoảng thơm huyền diệu...

đám tang chim sẻ  (thơ) 
... chắp vào nữa / những ngón tay thật sít sao của hừng đông / chỉ một con se sẻ đã qua đời / cả lùm bụi forsythia im ngắt tiếng / những con chữ sáng nay nỡ bỏ tôi đi / làm thiếu vụn vặt lời tiễn biệt / trong đám tang chim sẻ ...

ma thuật  (truyện / tuỳ bút) 
... và còn vô số các linh hồn khác, họ sẽ bắt đầu viết những trang sử mới của thị trấn trên các tấm da lưng của những mụ nạ dòng. đàn bà sẽ đi trước vào các ngôi đền, nơi đó họ sẽ họp bàn nảy lửa để đi đến quyết định cắt phần nào trên cơ thể những gã đàn ông được tuyển chọn, và gầy cuộc vui thâu đêm. thế hệ ma từ đó về sau sẽ toàn là ma khuyết tật... (...)

tôi. kẻ buôn mặt nạ  (truyện / tuỳ bút) 
... tất cả lại chuyển cảnh, lại vụt qua một không gian khác. một phận đời mới lại bỗng đâu lao vụt tới. thì ra mình quá lạ lẫm giữa quãng chợ người lao xao, rối rắm. tôi đổi đời tôi? ồ không! sao tôi lại chẳng biết? vậy ai đã đổi đời tôi? để từ lúc ấy tôi bắt đầu là kẻ chuyên bán mặt nạ trên đường phố... (...)

ác mộng ban ngày ngoài quán rượu | những bông. và hồng  (thơ) 
... giữa những chiếc hộp treo đong đưa / trống rỗng / tôi đã áp tai mình vào / để Chagall dắt tôi trở về cánh diều tuổi thơ / dưới vầng trăng vằng vặc / những ngọn cỏ mượt rẩy run theo tiếng dế gáy khuya... | ... ngủ quên. trên đồi tuyết thật hồn nhiên. lá có nỗi buồn riêng màu lá. / tuyết vẫn cưu mang mùa đuối chìm. khi em nhìn lại đôi bàn tay mình. / thở dài. vì trót nhuốm màu của thời cỏ rác đã qua...

tiếng hót | bên vườn chim hối tội  (thơ) 
... Bạn cứ thử đứng bên nầy đại dương / Nhìn về bờ bên kia hót thử xem / Sẽ thấy từng bầy đàn dáo dác tìm / Dù thiên di / Nhưng tiếng hót vẫn từ mẹ hà hơi... | ... trong cái đám lùng nhùng lừng danh / những tên hề luôn xem mình là vua / nhưng cả rạp chẳng còn ai nghe thấy tiếng cười / khán giả bây giờ toàn khóc cho những vai hài / họ đang tập sướng khi cạn khô nước mắt...

tôi viết về cái bóng của mình  (thơ) 
... có thể người gác cổng vườn đêm qua đã chết. đêm thủng thật nhiều lỗ. như cái rổ úp lên mặt địa cầu. em đừng ngồi đó cố giải nữa. phép toán tháng tư đã vô nghiệm từ lâu...

Chỉ một miếng jazz  (truyện / tuỳ bút) 
Ngoài hàng rào, tôi cúi lượm một miếng jazz, ai đó đã đánh rơi. phủi bụi. một góc miếng jazz vẫn còn mới. tôi áp tai mình vào. tiếng saxophone vẫn ồn ã, da diết, nồng nàn như rượu ngon vừa mới rót... (...)

BỐN BÀI THƠ  (thơ) 
... và trên tường ngôi nhà ảo hình tháng tư / bàn tay phụ nữ bất chợt rơi thõng xuống nửa lừng / từ giữa guồng quay của chiếc quạt trần / những cánh quạt dính đầy máu... | ... tôi nhặt từng cái / đeo thử lên gương mặt mình / và nhìn vào gương / quái lạ! / gương mặt nào // cũng là tôi...

hãy tưởng tượng thế giới này. một ngày không còn THƠ  (thơ) 
một ngày không còn THƠ / chiếc xích-lô ngày ế khách sẽ giết tôi chết / trong tuyệt vọng / con chim ngó lơ hạt mùa / nắng thôi không mở mắt / trừng phạt gã hành khất lết lê // chúng ta vẫn luôn là đàn kiến / ngày ngày vẫn bò quanh thôn xóm đồng nát / bới cào để kiếm ăn...

pho tượng khoả thân | hừng đông của những vết xước  (thơ) 
... kẻ chiến thắng cuối cùng của bộ lạc đàn ông cũng vừa gục xuống / cuộc ly trần mang theo bóng dáng nữ thần / pho tượng khoả thân hằng đêm / luôn lay gọi tôi trên chiếc giường thoảng mùi Drambuie Espresso Martini... | ngày bỗng như nhỏ xíu lại / đình làng khua chiêng trống / lủi thủi phận nhỏ xíu / con kiến riện đu bám riết đọt xoài / đọt xanh quắn quéo...

sacrifice  (thơ) 
... biển ngày đêm đang gào / đòi mảnh gia phả bị cướp đoạt thô bạo / màu cánh non thuỷ triều thuở nào đã vươn vai cuồng nộ vươn cho tới ngọn sóng thần // những người bạn nằm trong các chấn song / đã chắt máu vẽ khô riết các búp nở ngày / các búp thoắt đỏ bầm / trên vô hồn khát đói...

vệt tro đã rạn  (thơ) 
... trên phố sáng nay người ta kéo cao cổ áo / huyên thuyên kể cho nhau nghe về sự chuyên chế của rắn / cùng xảo thuật của các trò chơi / nhưng chẳng ai ngờ chúng đã rất cũ // vào đúng thời khắc khi lũ rắn sắp quay đầu lại / cắn đúng vào đuôi của chúng...

nắng. vẫn xuyên vào máu | trên nóc ngôi nhà chim cúc cu  (thơ) 
... ngày sẽ chẳng bao giờ dài thêm / nắng vẫn rần rật rót xuyên vào máu / và các tia chớp sẽ níu áo kẻ giả hình... | ... trên nóc ngôi nhà chim cúc cu / chiều của tuyết. và những ô cửa im lìm đóng kín / hỏi giùm ta lòng ruột tận nơi mô? / dù tiếng hót vẳng bên kia đâu đó...

Monster Storm  (thơ) 
từng hạt trắng lấm tấm nhỏ bay đầy trời / như confetti chiều dạ hội / từng chùm hạt lớn hơn / và từng miếng dẹt, dầy, trắng toát ào ạt bay bên ngoài khung cửa sổ / lay bay / như đang cố ngoắc gọi tôi / hãy cùng bay / trong cuộc tiếp đất trắng ngần mọi ước định...

buổi sáng. những hình ảnh sực nhớ | bản trình tấu linga-yoni  (thơ) 
tự dưng nhớ đến cái tháp chuông / nơi thị trấn Mansfield / tiếng chuông ở đó chỉ vang lên trong những ngày gió bão lay mạnh // con chim màu vàng chanh cực đẹp ở Stowe / luôn đậu hằng giờ trên nóc nhà thờ đang lễ / trên chỉ một chân... | khúc khởi thơm / những tràng cười phân đàn / lìa bầy / vàng mã rụi bay tung trời / năm non vái lạy / bịt khăn quấn đầu / cõi tan tác / con chim lìa chồng hót khúc ly hương...

đâm nhánh  (thơ) 
tôi cố nhắm nghiền mắt / vẫn thấy sừng sững khung tranh trước mặt / bức hoạ người đàn bà đâm nhánh / từ lõi ngắn cành cây hồi sinh // nắng nguội dần / ở phía giấc mơ hàng phi lao / người đàn bà dợm tuôn chạy giữa muôn ngàn điều hư mất / đôi mắt còn hơ hải viền theo nỗi buồn...

trong. mảnh. hồn. bohemian  (thơ) 
... đừng quan trọng hoá vấn đề / khi hơn một lần / bạn thấy tôi hay nhìn ra cửa / (mắt rất đăm chiêu) / tay chỉ vào đầu mình / này! bạn hãy nghe đây / có một tên người Bohemian đang trong tôi! / một tên Bohemian. bạn nghe rõ chưa?...

giao thừa  (thơ) 
... chiếc lá một ngày tôi bắt gặp lìa đời / đã nằm lại dưới lớp tuyết năm cũ đang tan / người hàng xóm già há giọng run run Happy New Year / khói thở chập choạng theo lời chúc // chiếc lá bỗng cựa đau thò tay vẫy / theo tiếng countdown đếm ngược ...

của tuyết  (thơ) 
tôi nhớ thật rõ mình vừa nốc cạn / giọt nước mắt của ai đó / từ phía trần nhà / hình như của đàn bà / nhung mặn // của lụa / và của chim mồi / y như rằng của đôi môi nắng lửa / hương nồng Bacardi Superior...

vượt ra ngoài các ước lệ | hành trình về u không  (thơ) 
chẳng còn đủ thời gian nữa rồi / bên cạnh những gói ký ức bất ngờ mọc cánh vỗ bay / tôi vội nuốt ngược cơn hãi sợ vào trong / quả thật trận cuồng phong vừa ghé lại đã gọi đúng tên tôi... | khói có khi / không / bay về phía khói / buổi chiều cớ gì cứ / nhập nhằng bóng độ siêu...

đừng bẻ cong tôi. màu lụa  (thơ) 
... có hận oán / có thắt nút / dám xin long lỏng cho thơ tôi còn chỗ thở / làm gì tôi thôi thì mặc tình / nhưng xin đừng bẻ cong tôi. màu lụa...

trăng huyết | sống. có khi lại là chết  (thơ) 
... mở hộp chì màu ra / bé chẳng biết nên tô vầng trăng màu gì / trước mặt bé cây bút chì màu đỏ thật chói lọi... | đêm vụt qua tựa tiếng mớ. của một xác chết / vừa ghé lững thững ngoài vườn / rồi đi...

nhân cách của bài thơ | sẽ là biển  (thơ) 
tôi bất thần lôi tuột nó ra / khỏi chiêm bao / nó vụt nhìn lại mình / thẹn vì trần trụi / nó cũng như tôi / cũng chỉ có hai bàn tay thôi / biết bụm che đâu bây giờ?... | bữa mai thôi / mọi sự sẽ là biển / dẫu cơn giận có đùn lên thành cồn / cũng là cát / dẫu cơn giận có cuồn cuộn thành sóng / cũng là nước / dẫu cơn giận có gom thành bão bùng / cũng là gió...

hành trình của bóng | vở kịch  (thơ) 
đang đêm bóng trèo vào / khoảng không lặng ngắt / trèo vào / những ô vuông tường xám / chẳng hẹn trước... | ... vở kịch bỗng chốc ra lệnh giết hết các nhân chứng / từ đó các phiên tòa quanh tôi / (kể cả các tòa án lương tâm) / luật sư biện hộ chỉ là những pho tượng sáp nặn ...

Tiễn biệt nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng  (thơ) 
[TƯỞNG NIỆM NGUYỄN XUÂN HOÀNG (1940-2014)] ... chẳng hiểu sao / cứ nghe vẳng bên tai buổi chiều / câu “The life of the dead is placed in the memory of the living” / khi hay tin anh thật sự ra đi // những đọt lạnh ngoài kia / đã thực sự phai rồi bóng nắng / đường truông chiều buông tay...

tôi muốn biết | cành ngô đồng bịt mặt | cốc rượu không bạn  (thơ) 
tôi muốn biết / đất nước tôi nay đâu? / hay đã trôi đến lục địa nào? // tôi muốn biết / cái guồng nào vừa hất tung xác bà mẹ ra / khỏi hai cánh tay kêu đòi tự do đầy máu?... | ... chiếc bóng lãng du ơi / ai gọi khan từ chốn nầy cơn bão dông hoan lạc? / những trang sách cũ đã lạc mất Tổ Quốc / những trang vong thân xếp hàng tiều tụy... | ... cốc rượu không bạn / lạnh tanh chạm môi / hồn cốc không đựng nổi tiếng chim / giai điệu vụt hoá bướm...

đáng ra chúng ta phải biết | đám cưới. trong phim câm  (thơ) 
... tôi biết con đường ấy / thế hệ sau phải biết / tôi và bạn từng đi qua / con cháu chúng ta sẽ không phải đi qua / sau tháng ngày / anh em chúng ta đều đã đi xa ... | ... những cánh hoa tân hôn rũ xuống / cơn trầm cảm / loi ngoi bạch lạp / hắt vào khuôn mặt hình nhân / bện đầy rác rưởi thời hưng thịnh giả biện...

tôi không phải thời gian | bàn tay che  (thơ) 
... thời gian không hề quều quào / bởi nó không đi bằng chân / và không níu giữ bằng tay // tôi quều quào / tôi không phải thời gian... | ... chợ người đan chen / rụng trắng tiếng rên than / chợ phiên hiu hắt héo bầm / mẹ nép che nắng xiên / khuyết sâu vết cắn / trầm hung chạy nọc // quạnh quẽ lòng con đau / giờ đã điểm...

cái chết của một bài thơ tình  (thơ) 
đêm nay / đêm nay họ / đêm nay họ sẽ / đêm nay họ sẽ ám / đêm nay họ sẽ ám sát // một bài thơ tình...

tàn cuộc. chiều | rong khúc  (thơ) 
khúc ngoặt mở ra tầm nhìn vô hạn / lổn nhổn những bức phù điêu đứng ngồi / trong sân vườn luôn thiếu nắng... | ... đứa trẻ gãi ngứa / trên mặt thế gian sồn sột / những lâu đài không móng chuyển mình quặn đau // lịch sử rách nát như mảnh giẻ lau / bốc tanh mùi máu / tuyền mùi thịt ôi chợ chiều...

vẫn mỗi khoảng cách ấy  (thơ) 
... tôi luôn kịp gạn lọc / và tôi đã chạy / chạy như điên để tới được / các thùng rác của cuộc đời nầy / kịp bỏ vào đó toàn các phế phẩm / do não muốn nhưng tim đã cự tuyệt / những thùng rác xếp thành hàng xa tít tắp / tôi tin rằng / tôi vẫn phải chạy cả đời nầy / dù chỉ để kịp chạm được vào chúng...

bước sóng tím  (thơ) 
kẻ truyền vào Jacob / chùm tia sáng tuyệt vọng / một đôi dải phân cách và dăm bước sóng ngắn nhất từ quang phổ / lên trên mỗi kỳ vọng // bạn vẫn ghì như muốn giữ chặt lấy / bầu ngực nóng ran của mình / khi điệu valse trườn trợt trên sàn nhảy / người đàn bà hát thật rõ chữ / về một chân trời chẳng hề có thật...

Mật. Và hơn một nốt nhạc  (truyện / tuỳ bút) 
... Đêm sắp tàn. Bàn tiệc giờ đây chỉ còn lại ba ả kỹ nữ, một gã tử tù vừa đào thoát, một tay pháp sư và một tên đồ tể. Một chiếc mặt nạ, ba chung rượu và những lời mặc cả. Bất ngờ hai phát súng đoanh nổ xé tan không gian... (...)

khâu | cũng cùng là sự chết  (thơ) 
ngồi buồn / nhớ những vết rách nát / bên nhà / tôi chẳng biết làm gì hơn / là tự khâu mình / bằng những mũi kim thật cùn / máu còn đâu mà chảy / rỉ cũng chẳng còn... | ... tôi cúi nhặt con chim tội nghiệp lên tay mình / tôi rọi đèn tìm cái cuốc / ngoài trời tuyết mù mịt / tôi cần phải đào ngay cho nó một cái huyệt / đủ sâu để tránh lũ chồn / cũng là nơi nó sẽ hoá thân và yên nghỉ...

Đêm thiêu thân  (truyện / tuỳ bút) 
Như hằng đêm, áng chừng vào giờ nầy, gã gù đã bước xuống con dốc khá trơn trợt màu đất đỏ basalt. Qua khu vườn cây ăn trái khá lớn là đến một lối khuất bên trái. Bắt đầu rẽ vào lối khuất là khu xóm gồm toàn các chòi tranh của các cô gái ăn sương, tục gọi là xóm bướm xanh... (...)

điểm dừng | tin. tức lúc nửa đêm  (thơ) 
vẫn chạy mãi. các điểm dừng / phía mặt trời vừa mở cửa sổ / chiếc mặt nạ da người / nắc nẻ cười / mãn nguyện... | ... con người sao lại có thể / trở về thời man di? / ít ra là cư xử với nhau // chắc sẽ phải qua đi thôi / qua nhanh thôi / thời đổ nát...

Đánh mất và tìm lại bản thân  (truyện / tuỳ bút) 
Trang sách hé mở dần. Lúc những con chữ dần dần nổi cộm lên trên những trang giấy là lúc Julia xinh đẹp rơi vào trạng thái suy đồi đạo đức nhất. Nàng hoàn toàn khoả thân. Thân xác nàng đẹp như một pho tượng hoàn hảo nhất của nữ thần Venus. Nàng vừa đi, vừa nhún nhảy trên các ngón chân, trên nền nhạc rậm rật của bộ tộc lạc hậu nhất còn sót lại... (...)

cá cược  (truyện / tuỳ bút) 
có tiếng cười chạy dọc hành lang. con mồi và những kẻ săn mồi chưa hề nản chí. các cô gái quyết định lên tàu. họ cá cược nhau xem ai sẽ hiến dâng cho nhiều người đàn ông nhất trên tàu. người thắng cuộc sẽ được một bịch đầy chocolate kỷ niệm ngày họ thành niên... (...)

ngờ vực. một cái chết  (thơ) 
... một tai nạn giao thông kinh khiếp sáng nay / xe 18 bánh đã đụng và cán một tờ giấy dẹp lép / trên đó có xác một bài thơ tình còn thơm mùi mực / tờ giấy chết là cái chắc / có người trong đám đông vừa dại mồm / bài thơ tình chắc gì sống nổi...

Chỉ quanh quẩn. Chỗ bạn đứng  (truyện / tuỳ bút) 
Tôi thoát. Cuối cùng tôi cũng thoát ra ngoài được. Thoát ra khỏi ô cửa tò vò kín như bưng của thần thức. Nơi chỉ có dòng hải lưu mới đủ sức đẩy tôi trôi tuột qua khung cửa ấy, nơi bạn luôn ý thức bạn đang ở, nghĩa là đang hiện hữu với hôm qua. Chắc bạn vẫn nhớ những suy nghĩ đã khơi gợi cho tôi về hôm qua... (...)

Nơi phố trăng  (thơ) 
... tôi bất đắc chí nói cùng bóng tôi trên vách / hãy mạnh dạn bước qua hôm nay / hãy nhổ bật gốc mọi cặn bã / súc miệng thật sạch / và dùng tách cà-phê nóng sáng sớm ...

ngày những linh hồn từ lòng biển phục sinh  (thơ) 
ai thắp đuốc ra biển? / trên các ngón tay vẫn rỉ máu / tìm ai? // ngày của mãng xà / hay ngày của thiếu phụ ôm con / run lẩy bẩy? // đếm không thể hết / những gương mặt đã trôi / đã trôi / đã chìm lỉm bạc phận / vì giấc mơ Tự Do...

hãy đánh đổi cái chết  (thơ) 
... hãy đánh đổi cái chết / trên những mái nhà đầy sao băng / rụng vỡ / mặt trời rồi sẽ bỏ đi / bỏ đi / trong một ngày không xa...

Lạc vào chân núi bạc  (truyện / tuỳ bút) 
Ở một khung tranh nhỏ hơn, bạn sẽ thấy lý thú với cảm giác man mác của bóng chiều. Thanh khí lãng đãng viền quanh ngọn núi bạc. Rebecca thường hay xoa hai bàn tay vào nhau, với tôi đó là dấu chỉ nàng đang thật sự cô đơn. Rốt cuộc dòng sông đẹp như ngụ ngôn thời nàng còn con gái đã ngừng chảy. Tin tức sáng sớm nay người ta cho biết: một cô gái trạc tuổi nàng đã mất tích trong vùng núi bạc... (...)

Chuyện hôm qua  (thơ) 
... chiến tranh ác nghiệt quá / chỉ như mới chiều hôm qua đây thôi / thời gian đã kể lại với họ như vậy / và những gương mặt hiện đang sống mà như đã chết / những quan tài chưa được phủ cờ / và lòng họ đã chít khăn sô...

Từ trang nhật ký. Nàng | Dạo chơi. Mùi dạ hương  (thơ) 
lội xuống chỗ vết nhơ / nàng bước lên / chỗ nhiều đụn cát trắng / chân rát bỏng. lối về / thảm cỏ cháy, cối xay gió, cánh đồng tỏi, chuồng bò / xa lạ từng mớ nắm rời / lựa lọc ca dao... | gió / sáng nay đã bỏ trốn / những dấu chân nó / vừa trèo / qua / cửa sổ...

Nói chuyện. Những giọt máu rỉ  (thơ) 
những mảnh da người / chồng khít lên / những mảnh da khô / căng thành mặt trống da người // bóng thập giá / rọi xuống bình minh thân xác tội lỗi / bóng ngả về ba hướng / hư không. thiện. ác...

Chú chim sẻ trong lồng. Hãi sợ | Vinh danh. Quả trứng?  (thơ) 
... xác chết bật ngồi dậy / ở nơi lâu nay chưa thấy bình minh / nắng trên đầu chưa bao giờ xanh / nắng trên đầu tim tím / nhìn vào hình hài đứa em thật lâu / tôi bật khóc... | ... những quả trứng lắp ba lắp bắp / vội học nói tiếng thiên đường / chúng biết chẳng có lý do gì để chúng được vinh danh / sau khi cái máy đẻ bị ném vào xó xỉnh ...

Chiêu. Sách  (thơ) 
Pho cũ / rường xưa lời / thấm tận. / Giọt chát đắng / giọt chanh chua lời / mát lòng. // Mảnh gương / vỡ / sơn hà kêu róc rách. / Pho tượng nhăn / nhíu / lại giọng khề khà...

Cái bóng. khất thực  (thơ) 
Cố vón cho mình / đủ nắm / đủ tàn hơi / cọng tươi liệu đủ tồn sinh? // Bữa sau liệu sẽ khác! / Em ơi! Sao cứ cố nhặt bóng mình? / nhặt chi tiếng niệm Di Đà / cứ rớt rơi về phía lục thảo...

Chọn. Và nhặt.  (truyện / tuỳ bút) 
... Chính tôi chọn và tôi sẽ cố nhặt bằng hết những hạt sạn oái oăm, thừa thãi trong đôi hài cũ đã thủng. Du vuốt mặt nhìn lên phía trời cao thâm u, chàng vô tình như chẳng hề hay biết một biến cố quan trọng vừa xảy đến đời mình, biến cố có thể đổi thay tất cả từ gốc đến ngọn. Đã gọi là biến cố thì dĩ nhiên chàng chưa bao giờ đã chọn, lại chẳng hề cúi nhặt nó lên. Du lại cất gánh nặng lên vai, chẳng nhìn con đường, chàng tiếp bước... (...)

Mảnh da. Thơ  (thơ) 
Người đàn ông / chẳng chút gì cố gượng / mửa mật / trên thảm da nõn xanh / Chùm trái cút côi / gội mùa bi thương / khơi / búp muộn...

Ellipse của thơ | Những rải vụn. thời gian  (thơ) 
Bạn thả xuống một dấu chấm / là lúc bạn khoác lên vai mình / những dấu chấm hỏi / Những ngờ vực đương nhiên của thơ. // Bạn hỏi / và ai sẽ trả lời? / Khi hạnh phúc của thơ / không nằm trên những đường tròn vành vạnh... | Bước / và mãi trong sương / Những rải vụn. thời gian / ủ mầm năm mới // Vốc / vài bụm kỷ vật cũ. đã quá cũ / Ta mặc nhiên nhại đi nhại lại / về khoảng thời gian chớm úa rêu xanh...

Hơi thở đen  (thơ) 
Chỉ vài cụm từ / treo lửng lơ bên kia dãy núi chết / Giấc cũng đã muộn mằn / từng nơi nứt vỡ chẳng thấy tiếng kêu đau...

Tôi ôm tuyết giá quanh tôi  (thơ) 
... Bạn hẳn đã sở hữu / dăm tiếng chiêm chiếp trong mùa giá rét nầy / Sơn ca, họa mi, hay đại loại một giống nào hay hót / và hót hay / để giấu riêng trong ngực áo...

Quanh bài thơ vừa cắt dán  (thơ) 
... Tôi tiếp tục cắt dán những con chữ / Tôi phá bĩnh những màu sắc trên mặt chúng / Tôi chưa từng vẽ tranh / Tôi chỉ làm thơ. // Bạn rít một hơi thuốc ngon / Xô ghế. Nhìn ngang. Liếc dọc / Ẹo tới. Ngửa lui. Vào bài thơ. Và phán / Tranh mi dạo nầy khá gớm mi...

Bức hoạ và mặt sau | Bài thơ không có răng  (thơ) 
... Phía sau bức hoạ / bóng ai đứng bới tóc ngoài pháp trường / tiếng nấc nghe nẫu ruột... | ... Những con chữ bỗng mọc nhanh trên các đôi cánh nhiệm mầu / Không đâu! / Những vần thơ nhiệm mầu mới phải / của một bài thơ tình không hề có răng / để ta mãi nghe tiếng lợi nghiến vào nhau...

Chuyện những cái giá treo  (thơ) 
... Trở lại chuyện những cái giá treo / nơi những nhà thơ quá cố hay mắc áo khoác / mỗi khi đến tụ hội / bên trên có tấm biển đề rõ / Nơi dành riêng cho các đấng tiên tri móc áo và nón. // Và trên vách / chiếc đồng hồ to đùng / vẫn luôn chạy ngược...

Đêm sám hối bất thành | Một ngày chưa thấy nắng  (thơ) 
Một lời tự thú / đầy máu / sau cơn hoả thiêu. // Họ tặng bạn / những đoá hoa sắp nở / và viết sẵn giùm bạn mấy lời di chúc... | Thật ra / em chẳng cần một điểm dừng / Giữa lúc / bốn bức tường chẳng thể nói giúp gì hơn // Chúng bám đầy rêu / bốn bức tường hoá ra cũng chẳng thể tự biện hộ / Loang lổ đầy vôi vữa / chúng lại càng chẳng thể làm vật chứng cho em...

Hát dạo cho một giấc mơ  (thơ) 
Giữa lưng chừng thảo nguyên / tôi bối rối / như lùng nhùng trong cuộn nhợ rối / tự trói buộc mình vào giấc mây // Lãng quên / hay càng vẫy vùng? / Những tiếng mớ dưới chân gai góc / tôi. Một lần nữa tự trói gô mình lại...

Chiều nay. Những ngón tay ngoài phố | Bờ ai?  (thơ) 
Nếu những hàng cây ngoài phố chiều nay / không xoè đủ mười ngón tay / thì tôi đã kịp thấy em / như đang chơi trò chơi trốn tìm / cùng váy áo ấy / màu nho vừa ngả bạc... | Đằng sau cơn gió giật / cuộn chỉ rối nùi trò ngoại cảm / Nàng vắt chùm ánh sáng xanh / qua vai xám mặt...

Tin. Mùa thu đã bị ám sát | Màu quỷ đói  (thơ) 
... Tiếng con nít gõ cửa đêm xin kẹo / Trick or treating? / Tiếng nổ thật đanh / Xác những bài thơ ngã xuống long lóc / (Những bài thơ chẳng còn máu để chảy)... | ... Giờ nầy, những lỗ huyệt nghĩa trang / bỗng trống sạch các linh hồn khát đói / họ nhường lại chỗ nằm / cho những người đang sống ...

Trong cái hộp vuông | Con rắn chuông  (thơ) 
Sáu mặt tự quay / khung sườn giả hình dị biến / nhìn ngó những vật thể lóp ngóp bò quẩn quanh / như vai kịch chú ốc sên tuyệt vọng... | ... Cơn bão gom lá thu / chôn vội cơn mê cuồng tôi / vào hố rốn sâu kia lay lắt / và điệu nhạc rung cuồng rờn rợn thịt da...

Ánh mắt truyền thần  (truyện / tuỳ bút) 
... Tôi vẫn còn nhớ trước khi ra khỏi quán, tôi đã tò mò hỏi lão chủ quán: Ai đã vẽ bức tranh ấy? Và con mắt ấy là của ai? Và thật bất ngờ khi nghe lão chủ quán khẳng định đó là bức tranh do chính tay lão đã vẽ. (Sau đó trong câu chuyện tôi mới biết lão từng là một hoạ sĩ có tiếng tăm ở vùng nầy). Và đó là con mắt của người yêu tuyệt vời của lão. Nàng là một ca kỹ, nàng qua đời trong thời loạn lạc... (...)

Lại thêm một ngày mới | Những vòm cây mất ngủ  (thơ) 
Tôi viết / Và tôi nguyện / Tôi cắn nhỏ từng con chữ / Và tôi nguyện // Đang đêm tôi ngồi kể với nửa trái tim / về một kiếp người không có thật / Và tôi nguyện... | Đêm xuống khá chậm / quanh khu phòng mạch / chuyên / chữa trị bệnh tâm thần // Những tán cọ quàng vai nhau / nghiêng đầu vào nhau / thầm thì lời tiên tri...

Và giới hạn của trang Sách Ước  (truyện / tuỳ bút) 
... Giờ đây, trang Sách Ước đã được mở ra. Bầu trời bỗng tím ngắt. Từ trang sách vừa mở đó, bóng người con gái vụt bước ra, âm thầm len vào khu vườn đầy những nụ hoa trắng nở chúm chím. Những bước chân nàng cơ hồ thật nhẹ, thật nhún nhường đặt trên muôn xác lá giòn khô, nứt vỡ. Chàng trai sau đó mới bước nhanh ra khỏi trang sách... (...)

Để nấu ngon một bài thơ | Lời van cầu  (thơ) 
Để nấu một bài thơ / thành món cao lâu / ta phải bật lửa giấc mơ / đủ độ nóng tuỳ vào mỗi tâm thức... | Con giun ghẻ lạnh / lốm đốm mặt trời / trào ra khỏi quả cam / đang chín tới...

Những viên thuốc tâm thần  (truyện / tuỳ bút) 
Gã xô cửa bước vào phòng mạch tư của lão bác sĩ tâm thần. Sau khi bước đến báo cho cô thư ký (một ả tóc vàng khá phì nộn) về sự hiện diện thường kỳ của mình, gã bước vào Phòng Đợi tìm một chỗ ngồi... (...)

Người đàn bà để gió cuốn đi  (thơ) 
Những cánh cửa sổ màu rêu / mở ra khu vườn phủ đầy những lá thông khô / đậy đệm kỹ những gót son xưa / trầm tích cũ. // Phía dưới lớp lá, những dấu chân như vừa mới nhón / bước qua nền thánh địa...

Tuỳ tiện  (thơ) 
Trên các dấu răng / cộng lực / từng vệt thần thoại / dập vào nhau các vết cắn trên đe dưới búa. // Vết khuyết sâu theo từng cơn thịnh nộ / sẽ là những miếng khuyết / của trò chơi tự mãn / khi nỗi buồn hiến tế đã lật sang trang...

Có tiếng chim hót thánh thót ngờ ngợ chốn thiên đường  (truyện / tuỳ bút) 
... “Có tiếng chim hót thánh thót ngờ ngợ chốn thiên đường.” Tiếng chim hót? Tiếng một loài nào ấy diệu vợi hơn các nàng hoạ mi gấp cả vạn lần. Tôi mệt mỏi đạp quanh thị trấn. Lạ thật, mới thấy mình ở hàng quán quen thuộc này, phút chốc đã loanh quanh phố thị nọ, cách cả vạn dặm. Mới rôm rả hầu chuyện vị khách quen làng này, thoắt cái đã chén chú chén anh cùng tay anh hùng hảo hớn ở tỉnh lỵ nọ. Khách của tôi đấy. Khách của tôi tuyền những thây ma... (ấy! đừng nói lớn họ nghe họ buồn)... (...)

Thì ra ở một trang khác  (thơ) 
Tôi ngụm nàng / ngọt hơn mật lâu năm / mịn hơn óng tơ trời / say ngất hơn mỹ tửu / du dương hơn tiếng tỳ bà / ở phía chẳng hề thấy vầng dương.// Phía còn lại, nơi những hạt bụi li ti...

Sách về một loại tiếng chim hót  (thơ) 
Lúc sắp phải ra pháp trường / hãy giở sách ra trang thứ 9 / ở đó có sẵn nụ hôn / biết cười / và nói lời chúc tụng. // Ở trang thứ 9 / lịch sử dẫu gì cũng khép lại / một đời giun dế / dấu chỉ người phản bội người tạc rõ trên những cánh tay sồi già...

Để tiếng cú vọ và tôi không ngu xuẩn  (truyện / tuỳ bút) 
Tôi đến cùng khu rừng giữa cơn nhũng loạn. Đến như sự chẳng đặng đừng nữa rồi. Tôi cũng đã đến cùng Rebecca. Tôi đến cùng ý thức về những ly rượu cố tự chuốc say mèm. Lũ quạ trong thẳm sâu tiềm thức vẫn e ngại, không đến cùng tôi hôm nay... (...)

Hành trình về với bầy đàn | Lộng tâm  (thơ) 
Tôi vẫn mang theo bên mình thứ ảo giác chưa hề biết phản kháng. sự vâng phục luôn đào sẵn hố thẳm đợi ngày. tôi liếc nhìn cơn gió lùa ở phía em. và nhìn lại chính mình... | Uốn éo thân / pho tượng nữ vô cảm / khuôn ngực quả cao vời / khi trong tự sự ni chúng mải trầm ngâm...

Lúp xúp, người đàn ông cầm đèn  (truyện / tuỳ bút) 
... Sau này nghe thuật lại, một đêm mưa trút như cầm chĩnh đổ, người ta vẫn thấy lão gù cầm đèn lúp xúp chạy đón tàu 10 giờ. Nhưng chính chuyến tàu 12 giờ khuya sắp vào ga đã nghiến nát lão gù. Người ta đoán, có lẽ lão xỉn quắc cần câu. Chẳng ai biết lão có vấp té không, nhưng thân lão gù vắt ngang qua đường ray. Và tàu chẳng còn kịp thắng nữa rồi... (...)

Căn chòi ở khu vườn táo  (truyện / tuỳ bút) 
... Một cơn gió lớn bất ngờ lùa vào căn chòi, nàng bất giác rùng mình, toàn thân nghe buốt lạnh. Cuối cùng, lấy hết sức bình sinh, nàng quyết định tốc hết tấm chăn chàng đang đắp, vứt xuống đất. Thật chẳng thể còn nỗi kinh hoàng nào hơn, hai tay nàng kịp bấu chặt vào ngực, nàng thét lên thật to, át cả tiếng gió lớn bên ngoài. Zeus vẫn nằm đó, nhưng dưới vai, hai bên nách, dọc hai bên hông, hai bên đùi, dưới hai bàn chân chàng nơi nào cũng toàn mèo là mèo... (...)

Buổi sáng. Góc phố cà-phê quen | Đi vào bóng tối ngày  (thơ) 
Sáng nay người bạn Mỹ mù nói với tôi / Dạo này mầy gầy như một khẩu súng trường / Tôi hỏi sao gã biết / khi mắt gã chả còn nhìn thấy gì / dù một con voi to tướng đứng trước mặt. / Gã đáp chẳng cần suy nghĩ / Giọng mày khô như tiếng những nhánh cây khô, cạ cựa rơi trong gió... | ... Chiếc đồng hồ trên tháp chuông (chết đã lâu), bỗng quay ngược đến chóng mặt. / Hai hàng cây bên đường kịp chạy về vị trí cũ / khi mọi bước chân cứ cam tâm ngập chìm vào bóng tối ngày...

Trong nỗi ủ kín. Phôi mầm | Vầng trăng thổ huyết  (thơ) 
Nỗi buồn rồi có lúc / tự khăn gói trong từng ô cửa đã rêu / Hay đã đến lúc / tụ li ti trên chóp nõn bạch dương ngoài xa kia?... | ... Ta vừa thấy trong bóng đêm mờ ảo / những cánh tay hôi hám kịp thò ra / Chúng nhao nhao. Và vũ điệu hiến tế chừng như đã bắt đầu / Ngay trong đêm vầng trăng thổ huyết...

Ấy là lúc thơ thăng hoa | Nhập vai  (thơ) 
... Có khi nàng chẳng biết phải núp trốn để làm gì / Khi những hạt máu rạn vỡ vạn hoa / Và xác thịt chỉ phụng sự xác thịt / ấy là lúc thơ thăng hoa... | Chàng vào vai / chính chàng / Chẳng phải từ ô cửa sổ đỏ / ở đó ánh sáng đã khuếch tán méo xệch. // Đã hơn một lần cố khước từ vào vai / kẻ khác / giữa khoảng trời xa lạ / chẳng thuộc về nhân thân chính mình...

Và thực. Và hư | Con chíp thơ. Chấm com  (thơ) 
Thực giấc mơ / Tôi / Hãy nhín nhút / Chút lửa // Và hãy nhìn rõ / Sự băng hà / Của lòng nhân từ / Trong thẳm sâu lòng kẻ ngoại cuộc... | ... Tôi có lúc giả bộ lừa tôi / Lừa chính khẩu khí của mình / Con bọ chữ / Chẳng bao giờ chịu ngậm miệng...

Buổi sáng ở Amherst | Quả táo xanh. Và chuột  (thơ) 
Những ngôi nhà cửa im ỉm ẩn giấu / Men của nỗi đơn độc cuộn kén / Bài ca một thời tưởng đã bất tử / Chợt nhớ như tiếng lòng Emily... | ... Quả táo xanh / Newton và chiều rơi định mệnh / Mãi đến khi ta rơi tõm vào em / Định mệnh trốn đi đâu?...

Vườn chim  (thơ) 
Chẳng ai có thể đoán được gì / bất quá một buổi sáng ở Lawrence / ta bỗng được giấc khắc khoải vườn chim / bên trong những ổ khoá rỉ sét khoá trái cánh cổng đứng buồn như lời tang chế...

Những ngọn núi nhỏ  (thơ) 
Có khi chỉ vì những ngọn núi nhỏ / Nỗi hư hoặc sâu tận tiềm thức em / Trang giấy mới / Cùng nỗi bất lực tội nghiệp mang tên Rimbaud // Tiếng nấc của kẻ lữ hành / Trong sa mạc thơ / Dẫu cố giấu tận sâu tiếng ầm ào / Dậy từ cơn bão lòng...

Từng chặng tinh khôi  (truyện / tuỳ bút) 
... Cứ đi như thể đã được sắp bày trước. Cứ đi về chốn định phận. Đi về chốn leo lét ánh đèn, thứ ánh sáng luôn chực chờ đợi để phân thân. Vai trò thảng hoặc một chặng đường rồi cũng rốt ráo. Sá chi bầy bạch hạc vẫn lưu lại chốn cũ. Cùng dăm mùa lá phụ rẫy tinh khôi... (...)

Sáng nay tôi khóc trước hình ảnh hai thiên thần nước Việt  (thơ) 
Có khi nào bạn sống / Với trái tim treo ngoài lồng ngực? / Trái tim đã khô máu? / Đứt hết các dây thần kinh thuộc hệ giao cảm / Và cả đối giao cảm? // Có khi nào bạn sống / Với hộp sọ chẳng chứa óc? / Với hộp sọ khô máu? / Với hộp sọ đã chết hết các dây thần kinh?...

Lạc vào vườn cây trái thuyết lý | Thơ. Và thế giới khác của thơ | Phác thảo từ bóng tối văn minh  (thơ) 
Tôi lại bất ngờ lạc bước dạo chơi / trong công viên đầy trĩu quả triết thuyết / Toàn những ông bà lão râu tóc như rừng ở đó / cười hô hố bên những trò chơi hoan lạc... | Không có thơ / ở cửa đường hầm ký ức khống chế / những ký ức đã mặc định / về một ngày chẳng còn có mặt trời... | Chúng ăn thịt nhau để tồn tại / Ăn thịt đồng loại để ngợi ca một loại đạo đức chủng loài mới / Và không bao giờ quên chải chuốt bộ lông bóng mượt dính đầy máu...

Chụm lại những vệt sáng hầm mộ | Nhặt nhạnh bụi chiều  (thơ) 
Người goá phụ cố nhìn sâu / Vào đôi mắt Charles Pierre Beaudelaire / Khi buổi chiều bên ngoài không còn kiên nhẫn đợi / Nàng đọc thấy một nửa ánh sáng phía đáy tâm hồn ông... | Ở phía ngược đường / Người vợ / (tia nhìn bất giác) / Cúi nhặt nụ hôn vừa đánh rơi...

Một cách điệu hoá thân  (thơ) 
Và chiếc bánh của trụy lạc / Cơn vật vã của những kẻ nổi tiếng / Sự độc tôn của kẻ sĩ diện / Từng tiếng dương cầm lạc điệu. // Những lời thơ không được tôn vinh / Lời những kẻ dị giáo / Trong căn phòng phù phiếm chật hẹp / Ánh nến cháy mòn lời nguyền rủa...

Những khuôn mặt thơ. Dại  (thơ) 
Ở phía dấu lặng hợm hĩnh / khúc giao hưởng vừa bỏ dở / Con sóc khoèo đầu / ngủ ngon lành // Dường như quanh đây vừa nghe / tiếng đàn kìm / Cơn dông ùa vào trong vỏ ốc / lăn long lóc nó. Trôi ra biển...

Yolanda. Điệu nhạc rung chuông  (thơ) 
Rung nữa / Rung sâu từng thớ máu / Những thớ sau cánh cửa khép màu đen / Yolanda. Cơn bức bối muộn / Một gã vẫn chưa bao giờ tới bến / Rung. Rung nữa / Chất ngọt trong đôi mắt cá vẫn nhìn trừng trừng / Bài guitar nhăn nhó...

Bẫy người  (thơ) 
Cơn ho thô thiển trong rọ / Tháng tư mọc nhánh / chìa rượn ngón tím / xước cào tươm máu tròng mắt vại chum // Những ô cửa sổ ướt rượt / Vấy tuyền một màu máu / Và em là chiếc bóng sống sót...

Lời tháng tư trong cơn hoả thiêu  (thơ) 
Đốt / Đốt cháy / Đốt cháy nữa / Cánh có chữ của loài bọ // Cánh của những câu thơ / Những con chữ / Những lời dạy nhân bản / Khét lẹt ra tro...

Lời con chim khách  (thơ) 
Tôi chỉ kịp dắt tôi / ra khỏi cơn mộng du / Ai đó vẫn ngồi lại / cố vo tròn lời nhã nhạc cố đô buồn // Lời nhã nhạc vừa cố cựa quậy / nhú mọc cánh / và con thuồng luồng vẫn nhìn em / bất lực...

Thơ là cái quái quỷ gì chứ? | Có tệ quá không?  (thơ) 
Mặc lại / vết rạn ngày cũ / đã bốc mùi tanh tao / bài thơ ngó lại mình. Xốc xếch. // Lần thứ nhất nó tự hỏi / Thơ là gì?... | Đang đêm / có tiếng ai đó vừa báo / Nó giẫm rầm rập bước chân. Dày xéo / Vào thơ // Những cánh tay thi nhau chặt chém / như chém vào chốn không người...

Ở với con Tỵ | Vá lưới | Những cái chết ở phía sau  (thơ) 
... Ở với tôi là núi / quặp đuôi vơ vét sạch / Là lũ man rợ thế kỷ nào? / Lũ ăn đất / trên tháp trắng khăn sô / khè miệng máu / Lũ cạp nong mặt người... | ... Lưới mới nguyên sao anh vẫn ngồi vá? / Sao anh mải nhìn ra biển? / Vá mãi vẫn chưa xong // Mùa cá rộ / Sao thuyền không ra khơi? / Anh vá đến bao giờ?... | ... Những cái chết rẻ rúng, dễ hơn trở bàn tay / Mới hiên ngang bước vào, đã thấy khiêng ra bất động / Những cái chết toàn ở phía sau...

Định phận. Rêu | Rằng thì là...  (thơ) 
Những chùm xanh / Tay luồn tham vọng Kresner / Giọng ai? / Như tiếng khóc con gái / Rớt vào đêm / Những chùm tai tái cứa / Ngọt lịm... | ... Bi kịch cuối cùng của lũ đồ tể / lúc cánh cổng nghĩa trang trắng đang chờ / gọi tên bọn chúng / để khép cửa...

Classical | Một nửa vì sao. Rụng | Khúc xương gãy nặc danh  (thơ) 
... Và guitar thật hoang đường / nghe từ cánh cối xay gió / mọc héo khô / trên đôi môi kỹ nữ hết thời // Và khóc / đâu ai hay biết / chàng nhạc sĩ đã gục chết bên đàn... | ... Đang đêm tôi cố mò về tìm bầy đàn / Chỉ một nửa thôi / Gương mặt nữ thần tình yêu chưa kịp đậy che / đã rụng... | ... Mượn gió / những ngón tay rắn lục xanh / Chờn vờn khè / nặc danh // Dân oan nặc danh / Quy hoạch nặc danh / Cưỡng chiếm nặc danh...

Bước ra ngoài | Vai diễn. Hay cơn trầm thống?  (thơ) 
... Bước ra ngoài niêm mạc / Lời phán xét mọc trên hàng nến trắng / Bài điếu văn dở ẹc / Khâm liệm bài thơ tình trên đồi vú trắng... | Đêm tự vỡ ra / từng múi / Trăng mọng vô thức / ý niệm tự tan chảy vào muôn trùng thinh lặng.// Mọc ngược vào tôi...

Tiếng cười mỉa trong thâm u tôi  (thơ) 
... Tôi bỗng ý thức về một ngọn thác trườn vượt trong mình. Tôi nói / Hãy để hai tay cô ra sau lưng / Và nỗi chết dần trong mầm cũ của thơ, cô hãy khoả trần nhập vào tôi / Có rồi đấy. Từ nay cô sẽ mọc trong thơ tôi những nhú mầm mới...

Tuyên ngôn xám | Nỗi bất chợt về rừng  (thơ) 
... Trong những đường hầm vòng vèo / Tuyên ngôn Romances Sans Paroles / Điềm báo trước của Paul Verlaine / Phát súng lục khát khô // Hay La Morte? / Viết riêng cho sự chết / Bên rìa vực đá đen / Giữa khoảnh khắc níu chặt tay... | Lắm lúc những con chữ tôi / dậy giặc như giữa rừng / Dẫu rừng chưa bao giờ là thơ / trong sâu lắng tôi...

Thơ nguyền rủa tôi  (thơ) 
Ngồi cà-phê / Khuấy cạn bữa trưa / Cô gái Sài Gòn phơi hố rốn sâu dừng bên tôi / Trộm thương. Bài thơ tình đang viết dở / Bỗng bị lấp chôn vào đó khóc ngất / Liệm dần / Xác ve trưa tự vẫn...

Bi kịch trên xác người  (thơ) 
... Thách thức nối thách thức / Những quả trứng dám chọi thoi vào đá / Kình địch thiêu thân / giọng réo gọi xiết rên khô quắt. // Những kiếp người vụt ở vụt đi / vụt đậu vụt bay / Bóng bầy quạ đen trên những ngọn nòng đen ngòm / Bóng dáng thế kỷ đen...

Tận thế  (thơ) 
Những ô cửa sổ / ngả rêu / trên chóp ngôi đền cổ hoang phế đã lâu / bỗng nghe rầm rì than thỉ nhau / về ngày mai chúng sẽ tận / thế...

Tiền Vệ: cô người tình tuổi teen  (thơ) 
[10 NĂM TIỀN VỆ] ... Lắm lúc muốn bỏ đi tìm đến chốn thâm sơn cùng cốc / nhưng bao lần ngẫm / chiếc vòng kim cô tình này khó lòng thoát // Lại nữa / không có nàng tim ta sẽ héo... như nho khô...

Không khoan nhượng  (thơ) 
Giấc / và từng búp nõn / ngụ ngôn. / Cơn bão gói trọn vào nó hồn / những kẻ đã tuyệt tự. / Thơ mọc lên / từ đầu mười ngón tay rỉ máu / Thơ kể lời thai phụ...

Các hiệu ứng về phía nàng  (thơ) 
... Vượt lên trên tất cả, mỗi bài thơ tôi chưa bao giờ toan trở thành một hợp chất cả. Tôi thú thật yêu nàng trên sự hiện hữu của từng đơn chất. Và đã nhiều lần, cơ thể nàng vẫn oằn lên theo sự biến dịch của từng đơn chất khác nhau kia mà. Tôi thấy mình chẳng cần bất cứ một gốc hydro nào, để kết hợp thành một acid cho bất cứ cuộc ghen tuông nào...

Tôi và đêm Halloween  (thơ) 
Tôi tưởng ngày vừa rụng / những vệt xanh tái / Bóng bàn tay em chảy nhễ nhại / Và cơn bão vừa mang về các linh hồn. / Giấc mộng tôi toàn quanh những kẻ câm / nhếch nhác đi sau bóng Michael Jackson...

Khúc bi hận trên da  (thơ) 
[Chủ đề: “Phơi Mình Đề Thơ Đòi Tự Do”] ... Ôi công lý! / Ôi cái củ tự do! Ôi đất nước! / Kẻ bán nước cứ nhăn răng ra xử tội NGƯỜI YÊU NƯỚC...

Cái đập cánh của con hải âu già  (thơ) 
... Thời khắc tiếng khẩu cầm vừa vượt qua lộ trình trắng / sự sống loang loáng mặt hồ / Chính thơ chứ chẳng phải bất kỳ ngôn ngữ nào khác / biểu đạt sự tồn sinh của cuộc tình...

Lúc ở bên trên các tầng mây  (thơ) 
Lúc tôi lên khỏi tầng mây trắng / nghe trộm khúc hát / những mớ bòng bong sương khói kết / Buổi chiều toàn nhại lời thánh vịnh. // Tôi cố thu nhặt hết quanh mình / cả rổ những kỳ vọng đã chiêm bao...

Giấc ngựa chon von  (thơ) 
Lời lá vu oan trên nếp nhà xưa / (của khói). / Liều thuốc hồi sinh? / then cửa chưa cài. / Cánh tay khói tím hoài thai từ hạt cỏ / Kim tự tháp tình chôn giấu lời bại phong...

Vườn trăng  (thơ) 
... Trên bãi trăng phết dải lụa vàng / khua khoắng nhịp chày / vườn thơm lựng hoa cau / môi cô gái xinh nồng nàn rựng nở...

Lời lá phong trước lúc buông tay  (thơ) 
... Lời chiền chiện gọi bầy / vụt mang theo mùi khói ngo mới ngún / Phút buông tay của rừng phong lắm khi ướm màu vàng chanh / màu chưa bao giờ khơi gợi sắc thu. // Cả một cánh rừng rưng rức rơi...

Các vai chính | Tách cà-phê buổi sáng  (thơ) 
Và mặt trời bỗng sạm đen / khi tiếng khóc rấm rứt chảy tràn lên sân khấu / Người vũ nữ vụt đứng lên tháo quăng chiếc mặt nạ vào xó xỉnh / Gương mặt thật chó sói bỗng hiện ra // Nhai ngấu nghiến niềm tin của từng thực khách... | Chiếc bóng ấy bây giờ sa mù / Có thể nào là tiếng dép lê thân quen hay bóng dáng một linh hồn / đã thật sự trở về / Khi tôi vẫn tự tay khuấy cho mình từng buổi sáng...

Nỗi hiểm hóc lộ mặt  (thơ) 
Trên chót đỉnh sương khói / ngày cuộn mình vào kén lá phong phanh / Em phủ xanh tôi / chùm trái hoang tưởng căng nọc // Những chiếc bóng cao kều hình xương lá / đan chẹt vào nhau cợt nhả / trước nỗi chết đã lỡ lập trình / sai mùa rụng...

Tôi cắt dán tôi thành thơ  (thơ) 
Cứ hỏi khúc dạo đầu mùa thu / chum vại / Ta vẫn luôn tìm em / bằng con ngươi của kẻ ham hố gù lưng trên chiếu bạc. // Cánh mũi núi dựng / bao lần xây xát trượt đường băng...

Bào tử thơ  (thơ) 
... Trên tầm cao ấy, chúng rắc rơi dần các bào tử xuống đời / và lịm chết. /Các bào tử thơ chỉ còn mong nhờ ơn mưa móc / để hé những nụ thơ đẹp cho dương gian // Từ dạo ấy, / trần gian chẳng còn ai được gọi là thi sĩ...

Một mình tôi và mùa thu  (thơ) 
Và buổi sáng / tiếng cựa mình từ nách lá ủ dột / chao / rơi // Tôi quay lại nói với mình / giữa một mình / Đã chắc gì thu / (tặc lưỡi) / Đã chắc gì thu...

Tuyệt phẩm của thượng đế  (thơ) 
Nàng vẫn kiên nhẫn chờ đợi sự trừng phạt / như lẽ đương nhiên của tội khinh thị. / Cú hất mặt về phía linh vật thật ra là sự phản kháng công bằng / người phụ nữ vừa bị kết tội báng bổ và sắp bị ném đá. // Bức hoạ phẩm tuyệt tác của thượng đế vẫn trầm mặc / Nàng chẳng hề ném sự khinh thị về những kẻ u mê...

Khi lớp kịch hạ màn  (thơ) 
... Vừa ra khỏi ánh sáng cuối đường hầm / một lũ khác đang xanh mặt viết ngụ ngôn / ngay trên khối tài sản bòn rút khổng lồ // Khối tài sản lúc nhìn lại tuyền bằng giấy thấm máu / đã kề bên miệng lửa...

Những con chữ lâm bệnh  (thơ) 
Tôi chẳng làm gì được hơn / khi những con chữ phát sốt đêm qua / Cặp nhiệt. Nhiệt lên vùn vụt / Những con chữ đã lâm bệnh...

Nỗi thổn thức đã rêu | Bên ngoài ô cửa khuya  (thơ) 
Tôi dễ dàng nhận ra gương mặt của gió / bên ngoài những xào xạc rung cây / Những ánh nhìn mơn xanh gọi đòi... | ... Neo đậu chi xác bướm đã rã rời / Hương mật trút đầy em tận cùng ngày điên dại // Dẫu không một cánh gió / Mà bướm vẫn bay đầy mộng...

Một ân huệ và hết  (thơ) 
Buổi chiều đã trễ lắm / Con dốc tuột hẳn về phía sau các định liệu / Kỳ thực những câu hát vừa cất lên như lời nhắn / Lời căn dặn nép chặt vào tăm tối thoang thoáng mùi hoàng lan...

Phía những ám ảnh xanh tái  (thơ) 
Chúng vẫn cố ngáng đường tôi / như hằng ngáng chận nỗi nhớ / chực trào vuột khỏi họng // Những con mắt đêm mở trao tráo / trên những mắt kẽm gai / giăng mắc khắp vương quốc của ký ức...

Những tiếng khóc vừa nhặt được quanh tôi | Đóm lửa trên nhà rông | Màu của những ngón tay  (thơ) 
Hình như chưa phải là lúc / để ai đó vội treo lên thật cao / những chiếc lồng đèn đỏ ngoại lai / và dẻo miệng chu mỏ một thứ ngôn ngữ mới trên quê tôi... | Bao lâu rồi / ta vẫn men theo vệt ốc sên / cợt nhả / với chiếc lưng gù thô kệch... | ... Con sóc thân thương ngoài vườn / sáng nay nằm chết / dẫu cả đời nhanh như sóc vẫn chẳng trốn chạy kịp / cái chết...

Un peu de soleil... | Những vết chém trên thân sồi già | Xé vụn ý tưởng buổi trưa  (thơ) 
Trong giấc mơ tôi thiếu nợ / Thiếu thật nhiều nợ / Những tiếng rung của đôi cánh máu / Va đập vào nỗi trốn chạy trối chết... | ... Hơi thở ấm từ cơ thể nàng dồn dập toả ra khiến đôi cánh loài bọ cánh cứng run lên nhịp điệu dâm dật, những tán lá rung vui không chút hoài nghi về sự chết... | Khi con ve bắt đầu / e e e... é é é... è è è... / Tôi ngước cao cổ hết cỡ / cố nhìn tận chót ngọn cây...

Những chiếc lưới đủ màu  (thơ) 
... Từ trong những chiếc lưới ma thuật ấy / Nam thanh nữ tú bước ra / Bỗng thấy trên đỉnh đầu mình đám mây ngũ sắc / Bỗng thấy mình thành nai thành hoẵng dễ dắt chăn...

Khúc biến tấu tính thú  (thơ) 
... Cơn bão dữ vuốt lạnh sống lưng nàng / Chiêng trống gọi giục nghi lễ hiến tế / Con rắn đực trở lại / trườn mình trên da thịt nàng chẳng chút gì phủ phục...

Lời căn dặn | Một ngày không có gió  (thơ) 
Làm dấu / trên hai đầu núm / Một vệt / lửa phù hư cũ // Lũ chúng bất ngờ / chẳng bày biện kịp / khúc khải ca / ảo vọng mù... | ... Và em / Cơn gió mùa của tôi đi đâu? / khi tôi luôn muốn tắm gội / chỉ bằng hương gió quen mùi cũ...

Đợi phút giải tội  (thơ) 
Trong cái hộp tối đủ chật / những tội lỗi bắt đầu ngọ nguậy / một nửa mầm ánh sáng hồi sinh / (cứ tin đi) / đâu đủ gì làm nên huyền ảo // Hình như một ai đã cho đó / như một thứ con thoi dệt / của sự sống / và của những nỗi chết chẳng hằng mong...

Nỗi đe doạ trước mặt | Trong mảnh vườn bọ ngựa  (thơ) 
Tôi vừa kiểm lại / và biết mình vẫn còn đủ / cơn phấn khích cho một ngày giông bão / Những chiếc bia mộ trơ trơ / chưa hề khắc vào đó mảy may lịch sử... | ... Đột nhiên một sáng tinh mơ / con bọ ngựa cái bỗng lăn ra chết tốt / sau cơn thoả tình. // Thật vô tình tôi đã nhặt được giấc mơ em / nguyên xanh màu bọ ngựa...

Ừ, thì ngờ nghệch đã sao! | Một gương mặt cố giấu  (thơ) 
Ừ! / Thì mặc trời cao / Lời cú vọ chán chết / Chữ cứ nảy tưng lên ra điều phản kháng... | Bụi gai rỉ máu / Cô gái ngạc nhiên nói / Cả đời cô thật ngạc nhiên khi một gã đàn ông / Trả tiền, vào phòng chỉ để ngồi xuống xin lỗi một con điếm, rồi về...

180 giây và bốc cháy | Say  (thơ) 
Rõ ràng là từ trên gò ngực trái em / luống mê man đã nở đoá hải đường / không kỳ vọng nữa / tôi ngậm riết đầu cuốn lá hút hết mật nhựa tươm... | Tôi vẫn giữ riêng cho mình / tiếng khóc em / bỏ túi / Có người đã xem nó như một di vật // Riêng tôi nhìn nó / chẳng khác gì một chiến lợi phẩm...

Trôi  (thơ) 
Nửa khuya ba mươi / tôi thả trôi tôi trên chiếc lá / một mình tôi / và một mình chiếc lá độc mộc // Bình sinh tôi chưa hề trôi / Bạn từng trôi lần nào chưa? / Thế giới này quay đầu dị dạng / trôi ngược về phía tôi...

Mặt trái của một phế tích  (thơ) 
... Riêng thế giới nầy, nếu một ngày nào mọi người đều quay mặt vào rừng / tôi sẽ hoá thân thành kỹ nữ / và chỉ giăng tay đánh đu / cùng lũ dơi man dại ăn đêm...

Tôi vắt khô lệ chuyện nước tôi  (đối thoại) 
[QUYỀN LỰC & TỘI ÁC] ... Đang còn là tháng tư / và những lời nguyền rủa còn sờ sờ / Máu và nước mắt Văn Giang lại tuôn đổ / Những đồng bào tôi không tấc sắt trong tay...

Những giọt ta thêu dệt  (thơ) 
Nửa khuya cùng với cơn động dục giông bão / trái tim rắn trườn lên thân ta / Thật chẳng biết / nỗi kích ngất hay cơn giãy chết? // Ta trôi mảng rong rêu phù phiếm, chẳng níu kịp bãi bờ / Trái tim rắn trôi giấc nguyệt hoa...

Tôi vẫn cất giữ những vụn nhỏ của đêm | Ly vang đỏ trong bữa ăn chiều  (thơ) 
... Tôi chỉ kịp hoàn hồn tạ ơn lời kinh cầu hồn / mãi còn treo lủng lẳng trên thanh gươm nằm sóng sượt // Và ngay thời điểm đó / người thiếu phụ đã quay mặt chỗ khác / trước khi ném xác đứa con mình vừa chết xuống lòng biển / lâm râm những lời thuỷ táng... | ... Ta có thể rót nhiều lần, thật chậm / bài Requiem trá hàng / Nơi pháp trường chỉ có toàn máu tươi / Ta nào kịp nghe / tiếng khóc hay lời trối muộn...

Khúc mandolin và em thật tình cờ | Mắc lưới  (thơ) 
... Khúc mandolin không dành cho một nữ thần / khúc mandolin chỉ dành riêng cho cô gái mộc mạc con nhà nông / Và chiếc cối xay gió / vẫn chưa bao giờ lập trình cho những điều / mông muội... | Nửa đêm cánh tay phải tôi ra khơi / Chẳng hề căng buồm / Nỗi đau trong xương xẩu bên phải như ai đang nhai, / đang ngấu nghiến, / nhai lại di chúc quá khứ...

Vẫn còn những điều chưa thổ lộ | Phút đổ gục thật sự  (thơ) 
Trên mười đầu ngón chân em / từng nhón buốt những trường khúc ballet ấy / tôi vẫn còn giấu ở đó / những biện bạch vô tình đến rướm máu. // Những cụm hortensia xanh / trong hai bầu ngực nóng đó / đã rêu rao điều gì cùng em trưa Đà Lạt?... | Khóc đi jazz / Trên đôi bầu ngực trắng sáng bầu bĩnh / của người đàn bà nghiện ngập trước mặt tôi / Đường đi của những lằn gân xanh ở đó / mênh mang xương lá...

Trên vũ khúc nàng Apsara | Tờ nháp của đêm  (thơ) 
... Và bên cầu một mình tôi / vẫn cứ đợi nắng / như người ta chờ được thấy thiên đường / tôi với tay cố níu chiếc bóng quá khứ chính mình / chỉ thêm nhức mỏi tứ chi / và những khoảng trôi càng rất xa... | ... tất cả ôm níu chặt / vừa khớp như những bánh răng / hoà quyện vào nhau / trong manh giấy nháp bài thơ / tôi vừa viết...

Công thức của chờ | Có phải bây giờ đã chớm thu  (thơ) 
rướn cao cổ lên + nheo mắt + che tay ngang mày + nhìn xa hút + hất mặt lên + bỏ tay xuống + đăm chiêu + xem đồng hồ + nhổm dậy + ngó + ngồi xuống + bật lửa + rít khói + hung hắng ho...

nói với em — cô gái lạc đường  (thơ) 
hãy cuộn mình ngái ngủ như con mèo đừng sá gì những hạt mưa bụi lấm tấm dính trên những sợi râu mèo mong manh tơ liễu em còn có cả những ngày dài phía trước lo gì nắng lo gì mưa ngại gì muộn phiền ngại gì cơn áp thấp nhiệt đới hay cơn bão cấp mười đang đe doạ tràn về thành phố...

Tình cờ nghe một đầu cuộc điện đàm  (thơ) 
Hôm qua hả? / Mưa dữ quá / Giọt rát da / Lỡ đi xa / Chạy hối hả // Nhỏ bạn hả? / Cũng thiệt thà / Ở gần nhà / Vậy đó hả?...

Cách lý giải khác  (thơ) 
Thảng / sự giả trá dụi giấu mặt / ta che mặt cáo / nghiêng dáng bồ câu. // Mặt hồ lồng lộng / ngọn cỏ tím vẫn chưa thấy ngả chào / thì mùa đông xộc tới...

Hết phương kềm giữ  (thơ) 
Trôi tuột xuống / triều cường nhánh đẩy đùn / trắng phau bèo bọt // Cái vấp va / ngại bước ngã tình / hồi môn anh gợn sóng / nửa bờ vai ngọc / treo vắt mảnh trăng non // Đừng anh / đừng hôn vào hõm rún sâu / kế thừa ngã mạn / kế thừa động dục vô căn...

Bên bờ vực  (thơ) 
Bên bờ vực phía kia tối sầm / những hồn oan kêu than / thòng lọng và / thòng lọng / tự mỗi người thắt sẵn / cho mình đu đưa. // Đu đưa giục đòi / đu đưa đe nẹt. / Áp lực từ người mình / áp lực từ kẻ thù. // Người đã có thòng lọng thắt sẵn / không còn nghe tiếng chim...

Cái tội yêu nước  (đối thoại) 
[CHỦ QUYỀN LÃNH THỔ] ... Có lúc cứ tưởng chúng ta đang sống vào / thời Lê Chiêu Thống. Yêu nước sao lại là / cái tội? // Vì sao / tôi không thể yêu nước công khai? / bạn không thể yêu nước công khai? / anh không thể yêu nước công khai? / chị không thể yêu nước công khai? / em không thể yêu nước công khai?...

Cùng một cách mổ rỉa  (thơ) 
... Đàng nầy / lại có giống kên kên / bu quanh giật giành mổ rỉa / những xác người đang còn sống / cho đến chết...

Có ai nghe biển khóc?  (thơ) 
... Nhưng nay biển đã khóc! Khi gươm lệnh / xưa vẫn còn đây ,nhưng biết lấy ai vung / gươm diệt loài lang sói?...

Ta giỏi nhại ta  (đối thoại) 
[CHÍNH TRỊ - XÃ HỘI] ... Nói hoài / phê bình và / tự phê bình / tốt / chưa tốt / những điều tồn tại // Hết năm nầy / qua tháng nọ / từ tổng bí thư / đến chị tổ phó / nhai lại / rập khuôn // Có biểu hiện tốt / có biểu hiện tiêu cực / mặt tốt phát huy / mặt xấu phải / đấu tranh. Nhưng // trâu đánh / tránh đâu...

Hãi sợ và bất khuất  (thơ) 
... Khi người lãnh đòn thù không sợ / khi người ra pháp trường không sợ / thì kẻ tuyên án phải / hãi / thì bạo quyền phải / hãi. // Hình như đã có / một ranh giới thật mong manh / giữa / hãi sợ / và / bất khuất...

Miếng miểng  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] Miếng miểng nhỏ xíu, chả biết nguồn gốc từ đâu, Liên Xô, Tiệp, Tàu hay Hung. Chả biết ai đã thân ái gửi, găm vào xương đùi gã êm ái. Miếng miểng đã hơn một lần được chụp chân dung từ ngày tải thương từ chiến trường về bệnh viện. Miếng miểng vô tội vạ nằm chơi cồm cộm như một chiến tích... (...)

Chết chìm  (thơ) 
Ta mượn đỡ đỉnh núi / đem ngâm xuống đáy / biển chơi. Lật / đèo dốc xuống nước // Xua tôm cá lên trời / đuổi chim muông / thú rừng độn thổ / sâu hàng ngàn yards. / Cây // cỏ sẽ bay như chim / và / đậu bất cứ nơi / nào tuỳ thích. Duy / có mỗi con người...

Những nụ khao khát nở  (đối thoại) 
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Thứ công lý ấy đáng để anh nhổ toẹt vào mặt chúng, đáng để thế giới gọi là man rợ. Trên bãi bùn sình của thứ công lý thối tha nhầy nhụa ruồi bu kiến đậu ấy, bản án của anh đã nhú lên những búp sen, những nụ lài. Chỉ chờ giờ để nở...

Khởi điểm | Liên lụy  (thơ) 
Đừng vớt mặt trời / trong / đáy ly của tôi / buổi sáng. Không // còn là khởi đầu / của / thời gian khi em ở / bên kia là buổi tối... | ... Ta chẳng thể nào thấy / được mặt trái của linh / hồn khi nó trèo vào đời / ta bằng mặt phải...

Đừng hỏi tôi  (thơ) 
Đừng hỏi tôi / Bởi tôi làm gì có hôm qua / Đừng hỏi tôi / Bởi tôi chẳng có hôm nay / Xin đừng hỏi tôi / Bởi chắc gì tôi sẽ có ngày mai // Tôi có thời quá vãng à? / Thời đó tôi là chim à? / Hay cây rừng biết nói tiếng người?...


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021