Calvino, Italo
tiểu sử &  tác phẩm 

Italo Calvino (1923-1985) hiển nhiên là một trong những khuôn mặt quan trọng nhất của văn chương hậu hiện đại. Ông là tác giả của 21 tiểu thuyết, 4 tập luận văn, và chủ biên rất nhiều công trình văn học quan trọng. Bắt đầu xuất bản từ năm 1947, ông đã đoạt nhiều giải thưởng và vinh dự lớn như sau: Viareggio Prize, 1957; Bagutta Prize, 1959; Veillon Prize, 1963; Premio Feltrinelli per la Narrative, 1972; viện sĩ danh dự của American Academy and Institute of Arts and Letters (Hàn Lâm Viện Nghệ Thuật và Văn Chương Hoa Kỳ), 1975; Oesterreichiches Staatspreis fuer Europaeische Literatur, 1976; American Library Association’s Notable Book List for 1980; Grande Aigle d’Or du Festival du Livre de Nice (France), 1982; tiến sĩ danh dự của Mt. Holyoke College, 1984; và giải Premio Riccione (Italy), 1984.

tác phẩm

Chém đầu lãnh đạo  (truyện / tuỳ bút) 
... “Đó là sự kết thúc, là chung cuộc. Thời của mấy ổng đã xong.” “Rồi sao nữa?” “Thì mấy ổng hết làm lãnh đạo, hết ở trên đó: và mấy ổng ngã xuống.” “Vậy tại sao mấy ổng lại bước lên những cái bục đó?” “Mấy ổng bước lên bục thì ông mới có thể thấy rõ cái đầu rớt xuống, nảy tưng lên, được chém ngọt xớt, và nó nằm gọn trong cái giỏ như thế nào chứ.” Tôi đã bắt đầu hiểu, nhưng tôi không chắc lắm. “Đầu của các thủ lãnh, phải mấy anh muốn nói vậy không? Của các ông lãnh đạo? Trong những cái giỏ?” Họ gật đầu. “Ừ. Đúng vậy. Chém đầu. Thế là xong. Chém đầu lãnh đạo.” ... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn & Thận Nhiên] (...)

Hai nhà văn  (truyện / tuỳ bút) 
Có hai nhà văn nọ, sống trong hai căn nhà gỗ nằm trên hai sườn núi đối diện nhau ở một thung lũng; họ thay phiên dò xét nhau. Một người có thói quen viết vào buổi sáng, người kia thì viết vào buổi chiều. Trong mỗi buổi sáng và mỗi buổi chiều, nhà văn nào không viết thì dùng ống nhòm quan sát khi người kia đang viết. Một người viết rất dễ dàng, có khả năng sản xuất ào ào hàng loạt; trái lại, người kia thì viết rất khó khăn, trăn trở... [Bản dịch của Thận Nhiên] (...)

Những thành phố & hồi ức [1 & 2]  (truyện / tuỳ bút) 
... Chàng đã nghĩ đến tất cả những điều này trong lúc chàng khao khát đến một thành phố. Isidora, do đó, là thành phố mộng tưởng của chàng: chỉ có khác một điểm. Trong thành-phố-mộng-tưởng ấy, chàng là một thanh niên; nhưng khi đến Isidora thì chàng là một ông già. Tại một bức tường nơi quảng trường, những ông già ngồi nhìn ngắm các thanh niên đi ngang qua; và chàng ngồi cùng đám già ấy. Những khát vọng đã trở thành những hồi ức... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)

Lương tâm  (truyện / tuỳ bút) 
Chiến tranh bùng nổ và Luigi tự nguyện gia nhập quân đội. Ai cũng đầy tự hào. Luigi đến nơi phân phát vũ khí, lấy một món và nói: “Bây giờ tôi sẽ đi giết cái gã tên Alberto”... [Bản dịch của P.K.] (...)

Con cừu đen  (truyện / tuỳ bút) 
Ở một xứ nọ, mọi người đều là kẻ trộm... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)

Tia chớp  (truyện / tuỳ bút) 
Tia chớp loé lên trong một ngày nọ, tại ngã tư đường, giữa đám đông chen chúc đi lại... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)

Người gào tên Teresa  (truyện / tuỳ bút) 
Tôi bước ra khỏi lề đường, đi lùi một quãng, ngước mặt lên, và, từ giữa đường, đưa hai tay lên miệng để làm chiếc loa và gào lên tầng cao nhất của khu chúng cư: "Teresa!"... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)

Tiện túc  (truyện / tuỳ bút) 
Ở một trị trấn nọ, mọi thứ đều bị cấm đoán... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)

Chúng ta viết cho ai? hay chiếc kệ sách giả định  (tiểu luận / nhận định) 
[...] Văn chương phải dự tưởng một công chúng có văn hoá cao hơn, và cao hơn chính bản thân người viết. Một công chúng như thế có hiện hữu hay chăng là điều không quan trọng. Người viết nhắm đến một độc giả mà người này còn biết nhiều về điều đó hơn chính anh ta; anh ta sáng chế ra một hình ảnh của "chính mình" mà nó còn biết nhiều hơn anh ta, để nó nói cho kẻ nào khác mà kẻ đó còn biết nhiều hơn nó nữa... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)

Tính cách bội trương trong văn chương tương lai  (tiểu luận / nhận định) 
Những dự án mang tham vọng quá trớn có thể bị chối từ trong nhiều lĩnh vực, nhưng không thể bị chối từ trong lĩnh vực văn chương. Văn chương chỉ còn sức sống nếu chúng ta tự đặt ra cho chính mình những mục tiêu bất khả lượng đạt, vượt quá tất cả những hy vọng về sự thành tựu. Chỉ chừng nào các nhà thơ và nhà văn tự đề ra cho chính mình những công tác không có bất cứ ai dám tưởng tượng đến, thì chừng ấy văn chương mới đạt được tác dụng của nó... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021