Chiêu Anh Nguyễn
tiểu sử &  tác phẩm 

tác phẩm

Điểm rơi  (thơ) 
Ở góc khuất nào trong cuộc đời này / là / điểm rơi của định mệnh / nơi khuôn mặt anh được chiếu sáng một phần ba / số phận / nơi bóng em đổ dài / cung đường bế tắc / chào nhau...

Venus  (thơ) 
tôi không cố gắng để viết / cũng như tạo ra thêm bất kì một sinh linh nhỏ bé nào / bởi / Thượng Đế / tạo nên tôi / người đàn bà / hiểm hoạ của mọi hiểm hoạ...

Quyền  (thơ) 
... Vì tao còn trái tim / Còn bộ não / Tao đâu thể ngồi nhìn / Đâu thể tự cắt lưỡi / Tự chọc mù mắt / Để sống vô tri vô giác / Tao không thể nói khác / Rằng / Tao rất ghét cả lũ mọi rợ tụi mày / Mãi quốc cầu vinh...

Đơn giản  (thơ) 
... Nếu tôi chọi những hòn sỏi xuống mặt nước êm / Có bao nhiêu vòng tròn tạo nên quầng sóng? / Nếu tôi quăng tôi vào lòng hồ im ắng / Nước sẽ xoáy thành bao nhiêu hố thẳm? // Hay sự run sợ làm tôi đứng im nhìn sự phẳng lặng trá hình?...

Hay ta thử chết một lần | Như một chút này thôi  (thơ) 
Hay ta thử chết nhiệt liệt một lần / khúc quanh tả tơi mệt mỏi / hay ta nằm im thôi / không nói / không khóc cười / mua vui / tội lỗi / nằm im nghe cơn thảng thốt nhẹ nhàng... | Chẳng còn gì cho ngày hôm qua / chăn chiếu ẩm / dã quỳ một đoá / tàn thuốc rụng bên sân nhà / đốm gạch hoa ố màu nguội lạnh...

Tuyệt khúc  (thơ) 
Nếu không mang về cành hoa màu rượu chát từ đáy sông / Hãy thả trôi giọng hát lên đỉnh núi / Tiếng dương cầm phù du / Chảy miệt mài về dĩ vãng / Buồn...

Khánh kiệt  (thơ) 
Có những tao ngộ buồn / Như trời chiều mù sương / Có những gặp gỡ như chuyến tàu lướt qua ga nhỏ / Ánh mắt tuổi thơ / Nụ cười dè sẻn của gia tài sắp tới hồi khánh kiệt...

Cho ảo ảnh  (thơ) 
Chẳng biết viết gì vào thời gian này / Mọi thứ cứ ảo mờ lặng lẽ / Dịu dàng giấc ngủ em về / Sương phủ chiếu chăn // Chẳng biết khóc cười hay trách móc / Vì nước hồ vẫn sẫm / Phố vẫn xuôi chiều nỗi đau...

Về  (thơ) 
... Đôi khi cười với bóng gương soi / Giơ tay chào nhiệt liệt niềm vui / Chào như hai đoàn tàu ngược nhau ga cuối / Tít tận chân trời / Gió hôm nay có kèm chút nụ cười / Vung vãi trên đồi / Phía thung lũng rớt đầy âm thanh nhỏ / Ngạo nghễ tôi...

Áo khoác màu lơ đượm khói bay  (thơ) 
Có phải chăng / ánh nhìn người đàn ông già đi theo năm tháng / vẫn rực rỡ đâu đây // Có phải chăng / tiếng quạ đêm gợi kí ức mông mênh trả về rất nhiều năm hư hao tuổi trẻ / ánh mắt đằm như lời thì thầm của biển / người đàn ông bên tách café sớm / nơi xa xôi nào sóng biển trói riết những mỹ từ vô cảm...

Không đề  (thơ) 
Đâu nhất thiết phải huỷ hoại mình / người đàn bà vô tri / với bán cầu não phải / chứa mộng mơ / hỗn mang / vô vọng // Đâu cứ phải ôm trăng say trên bệ cửa / người đàn bà nén nỗi đau dưới vòm họng / thi thoảng bật thành thơ...

Thế kỉ mộng du  (thơ) 
... Trăng thế kỉ nào không già cỗi? / tôi thế kỉ này / đợi em // Luyện tội / thập tự trên cao / tôi treo tôi ngược hình hài cứu rỗi / ngóng / bình minh...

Nợ  (thơ) 
... giấc mơ cũ / tiếng kêu thảng thốt cũ / cũ đến tận bây giờ / có điều gì như hơi thở của loài rắn độc / trườn qua cơn mơ bất tận / xứ sở tang thương / có điều gì như ánh nhìn lũ quạ đêm đội lốt người để cất lời giảo hoạt...

Khai sinh  (thơ) 
... Cởi bỏ mình trước khao khát / rất thật / con người // Có lúc tự hào vì nỗi hoài thai / vì thượng đế tặng ban quyền làm mẹ // Cởi bỏ một đời lặng lẽ / chút khai sinh / muộn / màng...

tháng tư độc địa  (thơ) 
đốt điếu thuốc / tàn trên tay / hơi cay chưa chạm môi ủ rũ / chiều buông lắt lay / thềm hoa ngũ sắc / hiên gầy / trơ trụi bóng thơ ngây / xanh còn rơi đậm mùa hoang hoải / triều lên / con nước vơi đầy...

tôi | trái cấm của riêng tôi  (thơ) 
... tôi đã lạc tôi trong tôi từ khi tôi đòi phân chia tôi rạch ròi như bạn bè từng hỏi / tôi thất bại trong cuộc kiếm tìm không ranh giới / đành chấp nhận tôi như tôi vẫn từng chấp nhận / đôi khi tuyệt lộ cũng là hoan lộ... | ... tôi cần yêu bản thân hơn rất nhiều lần / vì sự tạo thành tôi trong thượng đế vốn đã mang mầm bất trắc...

phù phiếm  (thơ) 
... gã Quasimodo chết bên tháp chuông / nàng Esmeralda phù phiếm hoang đường / lọ lem còn duy nhất chiếc corset màu hường để / nhận diện tình yêu chân chính / cổ tích là cổ tích // bây giờ / tình yêu đếm được / bằng những chiếc condom dưới chân giường...

Vắng  (thơ) 
... Lại một mùa cận xuân lặng lẽ / con giấu tiếng thở dài / mồ côi / bánh chưng xanh, mứt dẻo, dưa hành / có mua về đầy gian nhà / cũng vẫn trống không // Mùi tết chỉ thơm nồng khi quyện sâu vào dáng mẹ...

điên  (thơ) 
em soi gương và nhận ra vết thương không nằm trên cánh tay / không nằm trên bầu vú nhấp nhô cằn cỗi / vết thương không tự nó / nằm ngay ngắn trên đuôi mắt trái...

ảo giác  (thơ) 
em nhớ anh của ngày xưa / ngày hai đứa lao đao / vờ vật / em nhớ anh của một ngày dường như ngày không thật / rượu say đêm trăng lẻ / gió / cồn cào / bản giao hưởng phủ lên chăn chiếu...

Cho ngày lễ cầu hồn  (thơ) 
Khó có thể không buồn trong khoảng thời gian bé tẹo giữa hai đốt tay / và khó có thể nhận ra đâu là nỗi buồn chật chội giữa hai chân người đàn bà / vì cơ bản ấy là nỗi buồn bất tận duy trì tất cả nỗi buồn trên thế gian này...

trở về  (thơ) 
đêm nay / em sẽ mang về một bó sen / một bó sen xanh / em sẽ ghé ngang hiên nhà anh thuở trước / nơi có thềm rêu xanh phủ mượt / tán bồ đề và tiếng chim gõ mõ an lành / em sẽ đặt bó sen lên bậc cửa...

mặc niệm  (thơ) 
chông chênh này / chông chênh / qua ngang chiều ngón tay vàng khói / guốc bạc màu lốc cốc gõ thềm chiều / tóc ngả / nghiêng vai tuổi thiên di / ngồi lại bên chiều / hồn khuất nẻo sầu vô lượng / bấp bênh tiếng khua mòn chân bước / guốc mộc long đong...

vô lượng  (thơ) 
bỏ hết phần đời còn lại để ngồi lặng im nơi đây / nơi không có dòng luân chuyển thời gian / không mặt trời / mặt trăng / sáng tối...

Chuyển  (thơ) 
những cơn mưa không còn có thể làm mắt em nhoè nước / bên kia có gì! / chỉ là hứa hẹn suông của bầy xử nữ nhợt nhạt không hình dung nhân dạng / u ám tràn đáy khuya / rớt nhẹ nhàng dưới mái hiên mưa...

quán hẹp, đèn khuya, mưa  (thơ) 
và / lại mưa nửa khuya / bao lần cơn mưa về ngang đây / góc quán hẹp thơm mùi đất ải / vuông gạch ngồi vỏn vẹn gót chân đau / mưa khuya về lúc lòng mình bất cẩn // đêm tháng tám tụ về những nỗi buồn cô quạnh / Ngưu Lang bỏ quên lời hẹn gặp / Ô Thước rã cơn sầu...

Một ngày không như mọi ngày  (thơ) 
Hôm nay bão tới? / chiếc bóng bay xanh ngược bầu trời / ngày thánh thiện thở vài câu trăn trối / bão còn mơ màng trên ngọn bằng lăng / có đốm tím nhỏ như nụ ngực em tuổi dậy thì / kín bưng mà lấp lánh...

Phế tích  (thơ) 
... Thôi ngày cứ đi / và người cứ quay lưng / giả như cơn say chỉ là một cơn say / nắng / tháng không dài, năm càng không rộng / chớp mắt thôi trăng đã tàn mùa...

Nản  (thơ) 
... thời cuộc này ai còn có thể chắp vào tim / ngọn lửa cho ngày mai / vì phản lực của nó sẽ đốt thành tro bất cứ ước mơ nào trỗi dậy / thời cuộc này nghĩ tới chỉ thấy một màu rất nản / đến giấc mơ từng đêm cũng nổi giận với mình...

Viết cho những ngày âm u của dân tộc tôi  (thơ) 
Những thời cuộc giả trá này / đê hèn này / những mạt vận của lũ súc sinh này / có khi phải trả giá bằng lòng tin sụp đổ / có khi phải trả giá bằng chướng nghiệp / bằng máu và suy tàn / cả ngàn năm nô lệ / đã ăn sâu vào giống nòi những bóng ma vật vờ / sợ hãi / những khiếp nhược cúi đầu / khom lưng xưng tụng...

Khâm liệm tháng tư | Chấm than!  (thơ) 
Những đêm dài tháng tư / ngọn nến bập bùng cháy như kỉ niệm / em không muốn cạy lên bất cứ mảnh sáp nào đổ xuống / bám vào trí nhớ mênh mông / tháng tư say / mùi cỏ xén xanh lả tả rơi / hoa mắt... | Đi đâu / về đâu / thở / nhắm hay mở / mắt / nghĩ và im lặng...

Hồng trần | Tiền kiếp  (thơ) 
có ai cùng ta đi hết chặng đường / mỏi mệt / ngày cùng kiệt / đậm đắng lời trói buộc / phủ mênh mông chân trời lộng lẫy / tự do... | Như một sự trả ơn / đi qua đầu ngọn cỏ đẫm sương / nuôi dưỡng phần hồn / mảnh trăng suông / từ ngôi mộ người thơ kiếp trước...

mùa vọng  (thơ) 
... tháng tư này / tôi ăn chay / bằng cách ngưng uống máu mình / và đợi phục sinh trên nấm mồ tôi dựng / cho tôi cả ngàn ngày trước / tôi là mụ lên đồng hoàn hảo / bấm tay để đoán tương lai...

Prometheus  (thơ) 
chỉ là ngọn gió / mang linh hồn prometheus / thể xác xích xiềng không nói lên ngục tù chiến thắng / giọt máu nhỏ trên nền uy dũng / đốm lửa thiên thần...

Gởi  (thơ) 
Mưa mùa này gởi thông điệp gì? / cánh pha lê trong veo đáp hờ ngọn cây cụt đầu trước ngõ / Sài Gòn mùa nắng chưa trườn khỏi tổ / vắt vẻo cơn mưa đêm // thông điệp gì gởi sau tháng hai / bông mào gà trước thềm chưa rũ cánh / dây thằn lằn kéo toạc mảnh tường vôi trắng / loang lổ vết chân chim...

Cận xuân  (thơ) 
Bạn bảo / Lập đông rồi / ra ngoài nhớ quàng khăn ấm / Cây con mọc bên thềm xuân thắm / Sương sớm lạnh run // Lỏng tay đan / Khăn choàng len lở dở...

Ngụ ngôn cho ngày hôm qua  (thơ) 
Mỏng như ngày hôm qua / Tất cả đã chìm vào ảo giác / Cơn lốc hút ngược mái tóc bồng trôi về phía bầu trời / Em đến với chiếc váy đen đậm mùi xạ hương / Mỏng như cơn mưa duỗi ra hàng thế kỉ...

Lặng  (thơ) 
Bán từng nỗi buồn trên ngón tay / bán nỗi bất hạnh mộng mơ trên phiến lá / muộn / chiều đông / ngày bâng quơ rên xiết / đường chỉ mũi khâu / bán vệt màu / trên khuôn mặt anh / tối / mưa sao băng / sũng ướt cuối mùa...

Mặc khải  (thơ) 
... trả tất cả cho buổi chiều rất chậm / ngắm mình qua phút buông tay / Eva cũng thế / và Adam cũng chỉ là người đàn ông / dù có mang hình hài thiên chúa / vẫn lỡ dại mấy mươi lần / nên bắt đầu có vô khối kẻ ngu tình / vô tội đi sau...

Mộ gió  (thơ) 
Mưa trổ mái rỗng không / phố cong cớn hoài mong / cũ rích / xúc cảm như một con heo đất / dồn ứ / dụm dành / oà vỡ một lần / có thể...

Rồi cũng qua  (thơ) 
Em không đi qua anh bằng giày cao gót / hay hài lọ lem cổ tích / cuộc tình nào chóng vánh / gai nhọn thềm xưa / mỗi nhánh rêu trổ ngược đều có thể gây thương tích...

Sâu  (thơ) 
Em đi hay đến không quan trọng / hình hài đã in trên vách vôi vàng / từng cọng mi ngoan nằm trong kẹt tủ / da xương đã hằn chiếu chăn / em đến hay đi không tiếc nuối / dấu chân trên bệ cửa đã mòn vẹt tháng năm...

Triết lý vụn  (thơ) 
Ta khinh những nỗi buồn trơn tru / khinh mắt lệ rớt phía ngoài hàm răng giao đãi / khinh chính ta niềm cô đơn hoang hoải / giả lả vui buồn / những đêm quay về chợt nhận ra giữa con đường...

Đi qua  (thơ) 
Mình cứ đi khỏi nơi này / nơi có quá nhiều điều cần phải quên cứ giật lùi và đi khỏi / nơi lưu giữ những tàng thư, những mệnh đề, và không mệnh đề / không gấp gáp gì nữa / mình cứ chạy hụt hơi theo gió mùa bảng lảng phía ngọn đồi màu huyết dụ / đường chân trời chìm về phía con tàu bị bão giật trơ ngọn buồm xơ xác...

Lập ngôn cho tình yêu  (thơ) 
Giọt mưa nơi này buồn hơn giọt mưa vẫn rơi trên tay em / mỗi chiều ta đến thăm nhau / tia nắng nơi này không ấm bằng tia nắng buổi mai theo anh đến / bên tách café và làn khói mỏng / mùi hanh hao chiều vắng cũng tái tê hơn mùi gió lộng / nơi căn phòng của chúng ta...

Ngu tình  (thơ) 
Phá sự bình an ngày mới của đám mây / chuyến bay đưa em rời nơi em đến... / sáng nay / gót giầy chạm thềm mùa hạ / gửi bình an sau lưng hoa cỏ / đống chăn màn ẩm mốc cô đơn / phủ phục trước gương nhẩm lời nguyện / giữa đêm / dịu dàng siêu thoát / trong lời kinh mềm có mũi dao tẩm thuốc / tặng riêng anh...

Di chúc  (thơ) 
Đau đớn hoang bờ cũ / nẻo về chấp chới cánh tơ / Buông / chiều đọng nghiêng lũ tà dương / tịch mịch khối ngậm màu mây ửng / núi thấp sông lờ đờ / kí ức / thuyền về ngược phía thượng nguồn / say...

Kết tinh  (thơ) 
Người đàn bà nằm trọn một ngày / một ngày rồi một ngày liên tiếp / liệm mình trong vị đắng của mật / có khi là rất ngọt / những cồn cào không biết trả cho ai / những nồng nàn không định nghĩa / dấu phẩy vô tình cũng khiến ta lạc mất / niềm tin...

Tưởng tượng  (thơ) 
... giấc ngủ ngắn đẩy trí tưởng tượng khôn cùng khỏi hẻm núi / nửa ngày mất trắng chỉ để canh chuyến xe đưa hắn biến khỏi nơi tù túng hiện đại nhất hành tinh / cơn mơ day miết đầu ngón trỏ...

Hoài nghi  (thơ) 
Ngoan nào những nốt đêm ảo tưởng / đốm sáng lập loè chỉ là đốm sáng mà thôi / biết đâu giữa khu rừng / một đốm sáng ma trơi / cố phỉnh mình ánh mặt trời ló dạng...

Giấc mơ đêm qua  (thơ) 
Bởi ngày về cần thấy nhau trên từng nắm đất / có cỏ dại chen chúc / và sự nhẫn nhục / tìm về nhau như sương ban mai lấp lánh đến kiệt cùng / bởi ngày về / là một chuỗi dày vò hoang miệt / thân thể nào còn kết nhựa / thịt da nào còn mải miết phô phang...

Nói về nỗi nhục!  (thơ) 
... sáng nay ngồi bắt chân chữ ngũ / nghe Khánh Ly hát Nguyễn Đình Toàn / “tôi đã cố bám lấy đất nước tôi bằng sức người đã kiệt / bằng sức người đã tả tơi ước mơ” / duyên cớ nào / sau ba tám năm “thiên đường” / đoàn người lại gánh trên lưng thân trâu ngựa...

chút gì cho tháng 4  (thơ) 
... biển mùa này phản ánh hoàng hôn / đen thẫm vết dầu loang của bao nhiêu mùa cũ / cả triệu linh hồn / quây quần bên tháng tư ngơ ngác / trả cho ai món nợ rửa không trôi / biển có mặn đến ngàn đời vẫn tanh mùi tử khí...

Note nhỏ tháng 3  (thơ) 
... có gì lặng lẽ như là... chưa từng... / rồi tháng ba cũng kết thúc / lặng lẽ như chúng ta / bây giờ / lúc này / cái lặng lẽ của Munch...

Women!  (thơ) 
... Thượng đế / Ngài sinh ra chúng tôi thiếu vài centimetre cho một chỗ cần lấp đầy / Bởi vô số những sinh vật mang hình thù của ngài / Đầy kiêu hãnh / Vô tư toả hào quang ngay cả lúc thở dốc vì đã lỡ trớn phóng vào chúng tôi niềm kiêu hãnh cuối đọng trong xương cụt...

Ảo tưởng  (thơ) 
Gói mùi gió vào bàn tay / Dắt tôi đi một đoạn vừa đủ xa để lạc hướng / Gói mùi sông vào ánh nhìn / Cuốn tôi trôi vào một khoảng hoan lạc / Vừa đủ nồng để già đi theo tốc độ ánh sáng / Quay ngược nhìn mênh mông...

tàn dư  (thơ) 
cơn đau riêng em / mỏi mệt riêng em / những giác quan yếu ớt / kéo theo ảo ảnh ngọn nến nhảy múa, giễu cợt / bức tranh Yoni trên kệ sách...

Cho mẹ  (thơ) 
Không được khóc / Con dặn mình như thế trước tấm gương soi khuôn mặt tạc ra từ mẹ / Không được khóc / Khi con cởi chiếc áo bệnh viện để thay cho mẹ chiếc áo lót mỏng màu trắng / Mẹ vẫn thường mặc / Con dặn mình lần nữa / Không được khóc...

Poison secret | Bồ công anh  (thơ) 
Sự tù túng vấy bóng lên những chậu cây rũ nhựa / Chiều lụi tàn trên ngọn đèn vàng nơi bậu cửa / Mắt chim sâu mang vị nồng của máu / Chảy ngập ngụa vào câu chữ... | Những gì còn lại của buổi chiều / Là ánh nắng xuyên qua khung kính / Rớt trên bàn tay và nửa khuôn mặt khắc khổ lạnh lùng...

Giao hưởng chiều  (thơ) 
[10 NĂM TIỀN VỆ] ... Có gì / ngoài khung cửa ấy / bức tường chắn lối mòn như tất cả những bức tường / trên đời / chiếc cửa sổ kéo rèm vàng nhạt, khung cửa cao quá đầu người / mờ đục / có gì / ngoài khung cửa / cây con đã đâm lên từ sau ô kính...

Hoàn tất!  (thơ) 
... cô đơn là một từ rất sến / viết nguệch ngoạc lên tay rồi bôi đi rất nhanh theo quán tính / nhoẻn miệng cười / mình trong gương lúc hai giờ mười lăm phút sáng / nhìn hoài không ra bóng...

Dư chấn  (thơ) 
Chảy chậm rãi vào kẽ hở lãng quên / buổi chiều thả vô vàn giọt mưa li ti xoáy tha thiết cơn trầm uất / có khi uống cạn đáy ly café thứ năm trong ngày / vẫn thấy mình khô rốc!...

No-Parole!  (thơ) 
Finally they dried up. Her tears. / Under the lowered porch-cover, winter was reaching its end. / The garden wrens skipped their busy tiny steps on the old moss, / Digging for the insects of expectations. / Finally, she found her past... [Translated by Nguyen Tien Hoang]

Sài Gòn của những trò hề  (thơ) 
... Sáng nay / Sài Gòn đông đúc / Sài Gòn tử khí / Sài Gòn lô nhô sắc phục / lô nhô những bàn tay sẵn sàng bóp nghẹt thanh quản anh em tôi / trò hề công lý / đã chết / như con đường có chiếc cầu bắc ngang dòng kênh bốc mùi nồng nặc...

August  (thơ) 
August runs like a fugitive / The indelible mark on the finger / eating into the past, like a corrosion. / New green foliages on the street / are needles hurting the eyes. / Half a sky on the road flowing backwards / You found yourself lost / beside a steeping side-street / among the footprints of a kind of songbirds / in the shape of a rainbow... [Translated by Nguyen Tien Hoang from the original version in Vietnamese, “Tháng tám”]

Tháng tám  (thơ) 
Tháng tám đi như chạy trốn / vết chàm để lại nơi ngón tay / ăn mòn dĩ vãng / lá me như kim luồn vào ánh mắt / nửa bầu trời trôi ngược / lạc vào con dốc có vết chân lũ cánh cam in hình cầu vồng...

Ẩn nấp...  (thơ) 
Bước qua mùa hạ / chuyến bay cuối / giọt mưa lớt phớt bàn tay / vai nghiêng chở khúc sông đầy / nụ hôn thả gió bay // Sài Gòn di cư bão / hơi lạnh chuyển mùa ngang ngược...

Cảm khúc  (thơ) 
Về nhé, chiều muộn không / nhẹ tênh / khúc cong trải sỏi... / cơn mê sảng nhiều kì gom góp / thành cú nhói nơi ngực trái mỗi khi nghĩ về / con đường / sỏi trắng, đèn vàng hắt ngược...

Ký ức muộn  (thơ) 
... Giấc mơ anh cõng em bay trên ngọc lan sau căn phòng chúng ta đánh rơi chiếc chìa khoá duy nhất / Đành yêu nhau bên hàng hiên giữa gạch ngói ngổn ngang / Đêm như dài, sâu hơn chìm trong đáy ly vang uống dở...

Vọng âm  (thơ) 
... Sài Gòn 2 giờ 40 phút sáng / Loay hoay chờ tiếng chim từ cành ngọc lan cụt đầu vọng tới / Mưa khuya / Lũ chim chắc cũng tràn trề thất vọng / Buông tiếng thở dài kéo chiếc chăn phủ ngang chân / Dỗ mãi vẫn không vào giấc ngủ...

... Những hồ nghi...  (thơ) 
Tán bồ đề phủ buổi chiều sũng nước / tiếng gà gáy muộn / trái trời / khoảng rêu thẫm cơ hồ nhức buốt / cánh cửa mờ xuyên đục bóng người / lặng lẽ...

Viết cho thiên đường  (thơ) 
... Chúng ta trườn đi như thác / nhẹ và mềm / cuốn phăng hẹp hòi rác rến / những tư tưởng nông cạn nực cười / ừ thôi / chúng ta đi...

Sương mù và lạnh  (thơ) 
... cúi xuống / cúi xuống / hôn dưới chân mình / nắm đất nằm tự tại / ngửa cổ nhìn trời / đợi phục sinh...

Đâu có gì là thực  (thơ) 
Sẽ không còn bước chân nào qua đây / hồ nước cuối ngày / im sóng / ánh nắng đầu ngày thầm lặng / bóng cây dài và sầu như mớ tóc rủ buồn / bóng ai đổ trên lo âu / những lo âu không biết đổ về đâu...

Một buổi tối (hay là chân lý)  (thơ) 
... rồi thơ / khi người ta đói thì một bài thơ sẽ ra sao? / và viết...... / đủ một buổi tối cực kì lãng mạn / trăng, mây,gió,cây lá, café ngon và nhạc / chỉ thiếu mỗi thức ăn / thơ cũng chả cứu rỗi được thi sĩ khỏi đói...

Thần thoại  (thơ) 
... thấy mình thu gọn giữa nụ cười khoé miệng / gắn trên khuôn mặt mang những vân gỗ thời gian / chìm đi / tạo thành dòng chảy / cơn dư chấn nằm sâu dưới đáy / nham thạch điên cuồng / lớp băng tan chốc lát để lộ một ngọn lửa Prometheus / đủ thiêu rụi một buổi chiều / bất nhẫn...

Vô cực  (thơ) 
... một cách nào đó linh hồn của những chiếc lá đã đáp thẳng vào bờ ngực và ngự trị rất lâu trong đó / rữa mục đi / đôi bầu ngực ép chặt chúng trên mặt phẳng của lũ hoài nghi đã chuyển hoá thành băng rồi chiếc xương lá nằm lại run rẩy lạnh...

Chân dung  (thơ) 
Tôi chép lại mình giữa khổ giấy đủ rộng / để tô và đánh bóng những đường gân ảm đạm / Chạy qua chỗ khoảng trống, mọi người vẫn định nghĩa là vầng trán / trên đó tôi nhấn một vòng lục giác / Hình thoi để định nghĩa đôi mắt thiếu ngủ triền miên vì sự tỉnh táo không cần thiết...

Sào huyệt của lũ chim trốn gió  (thơ) 
... cơn gió cuối mãn nguyện mang đi những cọng rác sặc sỡ / chiếc tổ của lũ chim trốn gió / giá trị chỉ khi được đan kết trên chiếc chạc ba vững chãi // chú chim non ngơ ngác với ảo ảnh dưới đáy hồ / cơn gió bị gạt gẫm bởi lũ sắc màu vô dụng...

Quà cuối năm  (thơ) 
một chấm xanh / báo tin / hẳn là tin vui phương xa / ngày cuối năm gió khác / nắng khác / sự rộn ràng khác / dòng điện thư hẳn nhiên cũng khác // nàng nắn nót đọc những thung lũng cuối đông / những tuyết tùng cuối đông / theo email chảy tràn ngọt lịm...

Tự kiểm  (thơ) 
... một ngày hai bốn giờ ăn uống ngủ nghỉ chơi bời và hô khẩu hiệu / nối đuôi nhau chạy theo quán tính, khóc cười theo quán tính đôi khi lăn ra chết cũng theo quán tính / không còn chỗ cho giọt sương đậu lại giữa khe hở bình minh...

Cầu hồn  (thơ) 
... bản requiem thánh thót / ngân những nốt sau cuối / một ngày đi / bình an cho huyệt mộ / chôn vội vã cuộc ái ân bỏ dở...

Vô ngôn  (thơ) 
cuối cùng giọt nước mắt ấy cũng khô / dưới mái hiên cuối đông / lũ chích bông nhảy loi choi trên đám rêu cũ kỹ / bới tìm loài sâu kì vọng / cuối cùng / người đàn bà ấy cũng tìm được ký ức...

Dấu ấn cuối cùng  (thơ) 
Tù túng những giấc mơ bay / nụ hoa chân phương úp mặt vào phiến lá trưa và thở / hơi đứt quãng / mùa này / chân trời bắt đầu hẹp lại / thấp dần xuống và chạm tới vòm ngực em / ruồng bỏ mình vào buổi trưa rất đặc...

Kinh thống hối  (thơ) 
cơn u ám quét ngang tâm thức / rẻ rúng giọt nước mắt / phí phạm nụ cười / những sợi tóc trôi trên ngón tay suông / không định mệnh nào níu giữ / buổi chiều kéo lê tất cả sự điên rồ của người đàn bà đeo trên vai hơn ba mươi năm sống...

Sự yếm thế của cái chết  (thơ) 
Bằng tất cả cơn vật vã bản năng như người đàn bà trong cơn lâm bồn / thập tử nhất sinh / và cơn đau bao phủ một hình hài đi vào thế giới này / bằng máu / bằng thịt / bằng một phần ba cuộc sống / hẫng hụt...

Ảo ảnh  (thơ) 
Cơn mưa muộn buổi chiều / Kéo nhanh như cơn lốc / Không dự báo / Cảm giác tự do đến bệnh hoạn / Trên chiếc ghế co ro / Buông thả từng giác quan / Nhắm mắt nhìn xuyên qua màn mưa bằng trí tưởng tượng của một con chim trên đường bay tránh bão...

Những ngón tay  (thơ) 
... chiếc lá nằm ngoan trên mảnh giấy dó / kim ghim đính bàn tay trẻ nhỏ / bất động / chiếc cọ mảnh xoay vòng giữ hình hài gầy rộc / chiếc lá khô đi trong cơn lốc / từng đêm...

Những dấu chân  (thơ) 
Định mệnh lại cười cợt chúng ta / những bước chân trên vách tường vôi / thời gian / ngược đầu với sự khôn ngoan, tráo trở / những dấu chân / trở về nỗi ám ảnh từng đêm / bệnh hoạn, khoan dung hay đầu độc giấc mơ vô tội...

Vực sâu  (thơ) 
Rao giảng lời hoa mỹ / Đêm trên cao / Ngày trên cao / Thiên đường lập lờ hư thực / Địa ngục / đen trắng / trở bàn tay / sát mặt / vẫn không nhận ra mình / vô tội / rao giảng / lời ngọt nhạt...

Ngàn lần vẫn em  (thơ) 
Tôi xé những ngón tay mình thành ngọn lửa // Bên ngôi nhà màu nâu buồn bã / khung cửa sổ buông rèm / em / bất động // Ngàn đêm như một // Tôi trèo vào em qua trí tưởng tượng / mười ngón tay / thắp như mười ngọn đuốc...

Lập dị  (thơ) 
Có những con đường không dẫn ta về đâu / gấp khúc / những trò chơi vô hại / những vòng tròn kết bằng tơ nhện / hoàn hảo đến rợn người...

Những nụ hoa không bao giờ nở  (thơ) 
... giấc mơ cuối cùng của đêm nay / em thấy mình biến thành cánh bướm ngũ sắc / lao đầu vào bức tường xây bằng những lời kết tội / hào phóng / và những đứa trẻ bơ vơ vẫn đứng đó cười nhạo chúng ta...

Lời thú tội của một trang sách  (thơ) 
... em đã quẳng ra khỏi tầm nhìn những trang sách trống rỗng / những trang sách không gợi được chút hơi ấm nào vốn dĩ / tư duy lấp cạn mạch ham muốn của thói quen xa lạ / những con chữ đùa cợt / phóng túng / em sẽ không còn đọc bằng mắt / những quyển sách / cất tiếng nói mỗi đêm...

Con két đã chết ra sao  (thơ) 
Con két tự do / sau thời gian dài / được người nuôi trong chiếc lồng / sơn phết bẩy sắc cầu vồng // khi nó dạo chơi / qua lãnh địa đại bàng / nó cũng tập giơ móng vuốt...

một điều rất nhỏ  (thơ) 
không còn gì có thể tệ hơn / một ngày mưa / trễ nãi / một buổi chiều tiễn cơn giông vào tối / phủ nhoè hi vọng cuối cùng // buổi chiều / tiếng mưa gõ trật nhịp trên mái tôn...

Cõi không cùng  (thơ) 
... kim giây chỉ về cõi chết / một cõi phục sinh / những linh hồn ngậm nụ cười khinh miệt / chiếc cầu nối âm dương / ánh sáng le lói cổng thiên đường / cuối cùng chỉ là gạt gẫm...

Cơn bão sẽ đi qua  (thơ) 
... sự thăng hoa xiềng xích vô hình gói nàng quăng vào thành phố / nơi cơn bão tiềm ẩn sẽ đi qua / nàng nghe rõ tiếng mình gào trong giấc mơ / tên những người xa lạ...

Tất cả là do chúng ta  (thơ) 
... kẻ khôn ngoan sẽ đi buôn / mặt nạ đắt như tôm tươi ngoài chợ / án tử dán khắp nơi từ đầu đường cuối ngõ / cho kẻ nào dám ngợi ca / lẽ phải / kẻ tiểu nhân không cần đeo mặt nạ cho mình / kẻ hèn hạ tha hồ được mùa xưng tụng / kẻ bỉ ổi gắn lên môi một nụ cười thường trực / và đứa đê tiện sẽ mở trường dạy học / người tử tế cuối cùng bị treo cổ trên nhánh cây khô...

Điều chúng tôi muốn biết  (thơ) 
... những linh thiêng ngàn năm / bỗng chốc thành khói bụi / thế kỉ đã sản sinh cho giống nòi một lũ bội vong / phá đền đài / đập bia ca ngợi anh hùng / có nơi nào đắng cay hơn / lật lọng dối trá đã đủ cho một thế hệ mất tất cả niềm tin / cố gượng dậy cầm cờ đi giữa phố...

Em có một ước ao  (đối thoại) 
[CHỦ QUYỀN LÃNH THỔ] ... ước gì mù in tẹc nét / không nhìn thấy cảnh đau lòng / dân mình bị quan đàn áp / tung cước vào mặt như không...

Vô hình  (thơ) 
... Mặt trời đáp trên lưng / Sức nặng ngang bằng nỗi đau / Của những vòng siết quấn / Ranh giới nào cho cơn đau như sáp nung / Chảy không ngừng và đọng lại / Trên làn da tím tái / Khi mặt trời nhắm mắt / Tôi cuộn mình theo lớp bụi...

Cội rễ nào không từ đất mọc lên  (thơ) 
... Cái chết nào cũng đau đớn như nhau / Cái chết nào cũng hiên ngang như nhau / Chết vì tình hay chết cho số phận một đất nước / Tên đã khắc lên mộ phần / Báo trước / Cái chết nào cũng vô nghĩa như nhau / Những lời thơ cồn cào / Những lời thơ ngây ngất / Những lời thơ rồi trả về cho đất / Cội rễ nào không từ đất mọc lên...

Đằng nào thì...  (thơ) 
... đến nước này thì tổ quốc cần chi súng ống / cứ thở bằng niềm tin / anh em mình muôn năm / môi hở răng lạnh / răng cắn phải môi thì cố mà nhịn nhục / đằng nào thì tổ quốc cũng ghi công...

Đừng hỏi tôi thế nào là lòng yêu nước  (thơ) 
... Đến khi / Lòng yêu nước của chúng tôi được đáp trả / bằng những hàng rào chắn / Xe công an dàn hàng ngang với dùi cui tứ phía / Thầy hiệu trưởng doạ nạt sinh viên xuống đường sẽ bị buộc thôi học / Bạn bè tôi có người còn bị bao vây nhà để mời lên phường uống trà nguyên ngày chủ nhật / Hạch hỏi bắt bớ / Theo dõi hành hung / Cốt ý cho lòng yêu nước phải thụt lùi run sợ...

Tựa (*)  (thơ) 
... gai hồng xuyên vào da thịt để lại cảm giác đau buốt rất riêng / có lẽ / sự khổ dâm của nàng cũng bắt nguồn từ những cái riêng như thế / những con sâu lấp lánh lân tinh sẽ từ từ biến mất khỏi khu vườn / trả lại cho nàng sự bí mật vẹn nguyên / từng giọt máu có thể nhỏ xuống / có thể mọc lên / có thể đâm chồi...

Ranh giới không thực  (thơ) 
bóng đêm nào / bóng đêm trước mặt / ta vấp lộn nhào xuống vực / nuốt chửng / một phần kí ức // ban mai nào / ban mai hừng hực / hai bàn tay tận cùng sức lực / đẩy lùi ám ảnh một bình minh / không thực...

Thân phận  (thơ) 
... thân phận chúng tôi ở đó / những quyển sách chuyền tay nhau như ăn cắp / ngôn luận ư? / không có đất cho nghĩa tự do // Thân phận của người thanh niên ở tuổi ba hai / sinh sau rất lâu ngày hoà bình độc lập / điều gì khiến anh mở miệng / điều gì... điều gì... điều gì / làm ơn cho tôi biết? / người thanh niên đó hiên ngang / bước về quê mẹ / vẫn biết đằng sau hào quang là tối ám...

Dự cảm  (thơ) 
em sợ / xoáy đen ảo ảnh / quay ngược về phía tương lai / hút đến mòn mỏi niềm tin bé mọn / em sợ / những ngày hơi thở nằm ngoài cuống họng / không thốt lên nổi thanh âm tí tách dịu dàng / em sợ / khoảng đường trống hoác...

Đôi mắt hôm qua  (thơ) 
... cát nóng tuôn chảy từ khoé mắt / những nỗi buồn chất lại thành đêm / xương rồng không mọc lên / chỉ đâm chồi bằng sức nóng mặt trời / ẩn dụ...

Ký ức  (thơ) 
Con phố gầy / Những bóng cây xô nghiêng / Mùi dạ lý xoáy vào giác quan / đòi chết / đòi tẩm liệm một ngày khô hạn / không hình hài // căn phòng lơ lửng tổ chim / treo bấp bênh mùi dạ hương cồn cào / thả dốc / con phố lặng mùa mưa chưa hiện thực...

Ác mộng  (thơ) 
Tôi viết về nỗi ám ảnh của mình / về cái tát tai lúc ba giờ sáng / và tiếng gào khóc / đánh thức / cái tôi nức nở / Tôi viết về cơn nghẹt thở / cố chấp / bóp nghẹn dục tình ở tuổi hồi xuân / chuyển thể thành tiếng rên của trí nhớ...

Vodka cho ngày tình nhân  (thơ) 
... Một trò chơi đơn giản của những thanh âm mang mùi rượu / Nàng viết lên tường của trang nhật ký / Vodka / Nồng nàn quyết liệt / Mỉm cười vì dòng chữ kèm theo với ý nghĩa của nó / Người thứ ba...

Đánh tráo  (thơ) 
... Vậy thì sao hả em? / Cánh cửa nào nhìn ra bầu trời / Xé nát / Những cành nguyệt quế đan ô vuông chồng chéo / Tầm nhìn rớt lại phía sau / Tù ngục...

Đốt tết  (thơ) 
Ném vào khoảng không / trong căn phòng bốn bức tường gỗ thông ẩm mùi / Lời nói đầu năm / Uốn lưỡi chưa đủ bảy lần / Chúa nói / “Hãy tha thứ cho nhau / Bảy mươi lần bảy” Gục đầu trên lương tâm xưng tội / Không răng mà đau nhói...

Thế nào là một nụ hôn?  (thơ) 
... đến một ngày / nàng để rơi chiếc xách tay xuống chân không hề hay biết / khi nhận một nụ hôn đích thực / từ môi người đàn ông hoàn toàn xa lạ...

Những con vụ  (thơ) 
Trái chiều / Em đuổi theo hai mươi ba năm / Lọc cọc / Đũa so hoài vẫn lệch / Lệch từ tiềm thức / Lệch theo đường đi của những cơn ho sau tàn thuốc rụng / Ngập trên ngày heo hút...

Paradise  (thơ) 
sáng nay / nhìn thấy cổng thiên đường / lúc năm giờ ba mươi phút / vệt sáng trải dài / hàng rào mây... // tệ thật / ta chưa chuẩn bị cho mình / sự tử tế / để cầm trên tay / chiếc vé...

Nắng lẻ  (thơ) 
Khi những tàn cây trước sân nhà / toả chút hương dìu dịu / những cơn mưa không còn lấn lướt đốm nắng / cuối ngày rơi trên vạt cỏ / cái nhíu mày của mùa xuân mang nồng hơi thở / phả trên tóc mây // Cô gái nhỏ ngồi đan khăn ấm / pha nụ cười lên mầu len trắng / tàn đông...

Những ngày tận cùng  (thơ) 
... sáng nay / người ta tìm thấy xác con tàu Noah / lặng lẽ / chôn vùi trong cát / sáng nay / mặt trời lùi lại / thời gian lùi lại / chỉ cơn hồng thuỷ lặng lẽ dâng lên / nhấn chìm tất cả...

Thơ ngỏ  (thơ) 
Nữ quyền của em / đơn giản hơn những điều to đùng vật vã / em nhận mình là phái yếu / và / làm cách nào biến cái yếu thành cái mạnh / (có nữ quyền nào chịu đi vào parking dắt xe ra thay chồng không nhỉ?) / em xin thưa...

lúc nào đó  (thơ) 
có đôi khi / lời nói tan vào im lặng / mọi ngôn ngữ / trở thành phi lí / câu từ không phủ hết nỗi buồn / đành nuốt dần vào thanh quản / thành tiếng thở dài // có đôi khi / giọt nước mắt không đau bằng ánh nhìn...

Quá khứ  (thơ) 
Chúng ta / đành / phải đạp lên quá khứ / để sống / và để chết / những quá khứ trong suốt / như nước mưa / luôn làm cay mắt / thứ nước mưa chứa nhiều acid...

Vết bầm  (thơ) 
Đứng trước gương / soi / mỗi buồi chiều / nàng tin chắc phải có một vết bầm / nơi cơn đau rúc lên như tiếng còi hụ / khi ngày tàn đi // Mỗi ngày nàng dùng tay lau kỹ / tấm gương soi trong phòng ngủ / và khoả thân / săm soi nơi lồng ngực / xác tín / sẽ có một vết bầm nơi ấy...

Phân vân mãi mới quyết định viết bài này  (thơ) 
... Ngúng nguẩy hơn ba mươi năm / mới nhận ra / ý thức nữ quyền của mình cao chói vói / (ấy là theo lời một nam thi sĩ nói, chứ chả phải mình) / mà có lúc giật cả nẩy vì cái nữ quyền lạ hoắc / trên bàn café, bàn nhậu tưng bừng / các bác trai và cả các nàng nói về cái “ấy” /của mấy nàng / mà / định nghĩa hẳn hoi / gọi đúng tên, đúng sự việc...

Cỏ hoa đã chết  (thơ) 
Người đàn ông / tôi gặp hôm nay / gấp câu thơ thành những mũi tên / đeo chúng trên vai / những câu thơ không hoa tươi cỏ dại / không cúc trắng sen hồng / không lá biếc // Tôi gom một thời / nhốt chúng vào tâm tưởng / để tiễn / một linh hồn / đã... / treo cổ trên vòm me sũng ướt...

Em buồn  (thơ) 
Em buồn lắm ấy / ngoài kia / ôi là nhiều / mặt nạ / đua nhau cười / lũ nhạy cảm giờ thành vớ vẩn / chiều nay / có đứa loay hoay / chân trần chân ướt / chỗ giáo gươm tưởng chốn không người...

Ở giữa thiên đàng và địa ngục  (thơ) 
Những ngày cơn điên chạm cửa / vài bước chân thụt lùi / nghi ngại / tiếng cú vọ dạo quanh đâu đó / rình rập buổi chiều / không mây / khoảng không trên kia hút ngược vào trong / màu đỏ bầm / rỉa rói / lúc nhúc những con dòi nhờ nhợ / quẩn quanh / nỗi nhớ bốc mùi diêm sinh / cháy như than hồng / lửa có hình thù của máu...

Em đã chôn mình như thế  (thơ) 
... Đột ngột / anh hiện lên đâu đó trong em như chiếc cột đèn giao thông / Mắt nhấp nháy tia lửa màu xanh / thấy mình lao đi trước tín hiệu anh gởi lại trong khoảnh khắc hoàn toàn vô thức / Không kịp định hình cơn lốc xoáy đã thấy mình đứng tại nơi này / Tín hiệu vẫn nhấp nháy trên rất nhiều còn phố / Màu xanh từ từ khép cửa...

Dư vị một ngày  (thơ) 
chêm nỗi nhớ chật lòng / ngày vắng tiếng dương cầm trên căn phòng mười bốn mét vuông / eo hẹp khoé nhìn / đổ cạn nụ cười toan tính vào vuông toan trống trải / ngày lê bàn chân chạm nỗi buồn / rụt lại...

Cơn điên bất chợt  (thơ) 
Cứa sâu thêm / Từng nhát dao / Hằn học / Tung toé những vết thương / Chưa bao giờ liền miệng // Hoài công / Nhúm lên ngọn lửa hồng / Bằng những con đường cộng lại / Để rồi / Không còn ngã rẽ nào cho buổi sớm mai / Khi tất cả tụ về thảo nguyên rực rỡ...

Những dối trá chân thành  (thơ) 
Em hiểu cơn hạn hán từng đêm / Em hiểu nỗi buồn sơ sinh thầm lặng / Là điệp khúc chối từ / Là cái khoát tay âm thầm vô cảm / Chiếc giường chơ vơ không đủ chỗ cho em mơ mộng // Em hiểu / Đầu bên kia nỗi đau / Anh cũng ngồi thầm lặng / gõ phím mỗi đêm / Nén nhịn từng cơn dậy sóng / Chúng ta / Những con người không bao giờ bước qua thượng đế...

Đâu đó rất gần  (thơ) 
Một sáng như bất kì buổi sáng nào lướt qua / Từ cái nhìn ngộ nhận / chùm bóng khí cứ túm tụm bay cao / Mỏi cổ tán dương từng phút / Đợi hay không đợi / Buổi sáng / chạm vào hàng hiên có đám côn trùng li ri bò từ tốn / Qua tim gan qua từng tế bào não qua từng cái giật mình vô cớ / Buổi sáng / biến đi theo tàn nắng xói vào đỉnh đầu / Chùm bóng khí vỡ tung...

Chỉ là chuyện vui  (thơ) 
... nhìn tán dầu đong đưa trên ấy / ước gì có thêm vài ba con mắt vài ba bàn tay / ít ra cũng là để vừa uống café vừa hút thuốc vừa bịt tai / và làm vài điều linh tinh khác / Như tiện tay ném cái gì đó vào hư không chẳng hạn...

Văn tế cho ngày  (thơ) 
Gỡ khỏi não chiếc dằm / ghim từ rất lâu trong ấy / Mưng mủ phát sốt mỗi đêm / Gỡ khỏi tròng mắt muội tro tàn / Vờ vật / Gỡ khỏi đôi vai / gánh nặng / Đôi khi chỉ là cái choàng tay / Hay ánh mắt / Ám ảnh theo cả một chặng rất dài / Ngày mai những ngày không địa chỉ / đặt mình trên đôi cánh / Bay qua quá khứ / Rạch ròi từng trận khóc cười không men rượu / Tỉnh đến giật mình...

Dang tay đón bão  (thơ) 
... Trong cơn mưa chiều / phát hiện mồi lửa nhỏ / từ tia sét xuất phát trong anh / đám cháy xuyên qua em / nung khô giọt nước mắt cuối cùng chưa kịp rớt / trong mưa có cháy / thấy mình âm ỉ mồi lửa đen...

Tái sinh...  (thơ) 
không thể tiếp nhận thêm những cơn đau / khi màn độc tấu cứ loay hoay đưa thi thể nàng trôi tuột vào ánh sáng / trận đói nghiêng ngửa dằn vặt từng thớ thịt trên khuôn mặt nhập nhoè / cứ thế nàng trôi về phía bên kia chiếc mành trắng / tiếng va đập thời gian như âm thanh thôi miên khiến thi thể nàng lơ lửng

Thơ cho Huế  (thơ) 
Bên cầu Tràng Tiền dòng Hương Giang vẫn chảy / tôi tới dòng sông ấy đã qua bốn mươi hai năm / Nằm im ngẫm nghĩ / Cầu Tràng Tiền chia đều mười hai nhịp / Đi qua và bấm đốt tay / thả cho dòng sông này một nhành hoa trắng / ngậm ngùi / bảy đoá sen rực rỡ không sáng nổi một đoạn sông ngầu đục / lần đầu tiên biết rùng mình khi trời oi bức / (mùa này Huế không đủ gió mùa để choàng khăn ấm) / Bước ngang ngõ âm hồn thấy lạnh dọc sống lưng...

Ngày mưa như thế  (thơ) 
Có những ngày mưa / chỉ muốn dìm mình thật sâu vào vũng nước tù / đọng trên mặt đường và chết như con cá mắc kẹt khi nắng lên / có những ngày mưa / muốn làm chiếc cột thu lôi trên đỉnh toà nhà giữa lòng thành phố / chút năng lượng không đủ níu cơn điên của anh / và hoá giải thành chiếc mền đắp lên thân thể chúng ta những ngày giông gió...

Và chỗ ngồi đã vắng  (thơ) 
“Những con thú nuôi dưỡng linh hồn chúng ta qua hết mùa đông” / Mùa đông tồn tại không bắc ngang cây cầu hạnh phúc / Anh đi về phía bên kia... // Bộ lông thú vàng rực lân tinh / Gục chết bên tường thành / Giữ cho giấc mơ chúng ta toàn vẹn / Kết thúc sinh tồn buổi chiều ảm đạm / Cột khói bốc nghẹn lối về / Anh gởi linh hồn đâu đó ngoài kia...

Yêu [3]  (thơ) 
Bắt nhịp từ nụ cười anh / Phủi những hạt bụi / Em nung ánh mắt mình qua lửa / Thả trôi vào đêm / Nhận từ anh vị tanh nồng của biển / Cơn sóng cuốn đêm trôi / Trơ trụi những tinh cầu không rơi xuống / Không bay lên / giao thoa giữa nỗi đau và hạnh phúc...

Vô cảm  (thơ) 
Tìm thấy trong khuôn mặt đêm đường bay mới / Mỏi mệt và cơn đói quá độ cuối ngày rủ rê nhau đi vào con chữ / phát hiện ra chân lý đích thực những câu từ ngớ ngẩn / chỉ để giảm cơn đói ngấu của đen và trắng / của những cơn mưa vội đầu mùa không lối thoát / (Sài Gòn nghẹn ứ rác rưởi) / Tôi thầm phục mình khi trơ mắt nhìn hàng cây ven đường bị hãm hiếp / thô thiển, trần trụi dưới mặt trời...

Đợi | Tôi dựng lại mình  (thơ) 
đã bảo rồi. / em sẽ đợi / gió nổi lên... tàn bạo nhấn chìm buổi chiều êm ả của chúng ta / những cơn gió mang lời ma quái, chạy vòng quanh mép tai em / lê la trên cánh đồng trơn trượt / thời gian... | ... thả mình như cánh bọt biển thấm dần loang chậm trên đồi / chảy qua khe chiếc xương sườn rỗng / che số phận bằng tảng đá đâu đó bên đường / tôi tái tạo tôi / từ một buổi chiều / rách nát...

Nhớ...  (thơ) 
Em nhớ anh / có lẽ là rất nhớ / mùi gỗ thông vây hãm quanh quất / (như mùi cỗ quan tài mới) / Nắng chiếu không xuyên qua ô kính / lợn cợn âm thanh vọng ngoài kí ức / ... nhớ... / Từng ngón tay run trên bàn phím / không hiện hình những ký tự...

Cơn mơ đầu ngày | Lần thứ hai đặt chân đến Hà thành  (thơ) 
... ánh mặt trời soi thủng võng mạc đủ để môi rướm máu / nhìn thấy mình giãy giụa trong đám lụa dệt từ những vòng xoay khả ái... / chúng quấn thi thể mỏng mảnh em đến khi tia sáng cuối cùng lịm ngất trên nụ cười thuốc độc... khăn liệm... vòng hoa phủ kín... | Rảo chân trên vỉa vè / sầm sập ánh mặt trời thiu thiu / dán thân thể trên từng milimét của sức nóng / Hà Nội ngày hè / xanh đỏ vòng vo phố cổ / hotel cắt cổ / nồng nặc mùi mốc rất chuối...

Ngày chông chênh  (thơ) 
... những ngón tay em xoè sặc sỡ / tuổi trẻ nhuốm màu hoan lạc / hưởng thụ mớ trò chơi vô cảm / chết người / tôi lạ lẫm đi về giữa cuộc chơi / không dành cho sự điên rồ nhạy cảm / chiếc mặt nạ với nụ cười méo lệch / đeo phía nào cũng / ... chông chênh...

Tháng tư một ngày rất xa  (thơ) 
... tháng tư dài / chiếc ghế bỗng chông chênh đến tội / một buổi chiều sóng tràn qua đấy / từ ban công tầng hai / sóng cuốn trôi những những ngày ảo tưởng... // tháng tư đi / quên hẹn tháng năm về...

Yêu [2]  (thơ) 
... Em / Người đàn bà để trí nhớ mất dần tín hiệu / Khoảng cách giữa những cơn khát / và quên / Để thấy anh hồi sinh trong em / Một nửa người đàn ông xa lạ...

Đàn bà 30  (thơ) 
Kẻ đường viền mi mắt nâu / Thoa chút phấn hồng / Môi trầm cắn chỉ / tuổi ba mươi / Thưởng cho mình chút thời gian còn lại hiếm hoi / bên kia sườn đồi / tia sáng lung linh ma quái / đàn bà ba mươi / những gam màu tươi vào quá khứ / khoác lên người xiêm y rực lửa / cháy rụi mắt nhìn...

Những nốt nhạc câm  (thơ) 
... Ngõ cụt / Chơi hoài một điệu nhạc / Không sắc màu / Nơi khung cửa sổ trắng treo chiếc phong linh / Run rẩy / Em đẩy ngang một chấm lặng / Tìm chỗ chen chân / Bản nhạc câm / Chiều nay / Chiếc phong linh rung lên rời rạc / Tiếng mỏng thuỷ tinh / Nứt..

Ngày độc thoại  (thơ) 
... Một ngày mới / Với ho khan tiếng côn trùng rít trong buồng phổi / Doạ dẫm lòng kiên nhẫn / Nỗi ám ảnh mỗi buổi sớm / Xuống phố với chiếc lưỡi câm / Gặm nhấm mình như chiếc bóng bị tách khỏi thân thể...

Có những buổi sáng  (thơ) 
Không cần do dự khi đẩy chiếc ghế dựa xanh nham nhở / Thời gian liếm quanh chỗ chúng ta ngồi / Cả vết nâu trầm loang trên mặt bàn / Gọng kính oval cầm lên đặt xuống / Buổi sáng tắm nắng cho vết son tưởng tượng...

Tự hoạ  (thơ) 
... em trộn lần cuối / những gam màu ảm đạm / phác hoạ đường bay / cho loài thiên di không nơi trú ngụ / thả mình trôi dần theo đốm sáng cuốn về phía tây / lơ lửng dưới chân / bắt gặp thi thể mình / ghim chặt trên khung toan / trắng muốt...

Khoảnh khắc thiêng liêng | Những ngày không trở lại  (thơ) 
... trong sạch tinh tươm / em / người đàn bà tắm gội / bước qua cơn đau / lằn ranh sống chết... | và bầy chim / không quay về nữa / mùa trú đông tàn tự thuở khai sinh / lớp áo mỏng em che không trọn / thịt da buồn ngầy ngật điêu linh...

Tròn và khuyết  (thơ) 
... Ngửa mặt nhìn trời / Chào đời với hai bàn chân đi ngược / Một đêm trăng / Hằng hà vết / Mặt đêm lồi lõm / Em vấp phải dấu chân mình kiếp trước / Đêm rằm / Thắp cho ngày chào đời những con mắt biếc / Một ngọn nến xanh...

Dự cảm đêm  (thơ) 
Bóng trăng nhạt đu trên ngọn ngọc lan mơn mởn / mùi ngái ngái của đất mùi hăng nồng của gió và mùi tình tự của lũ côn trùng phát ra những âm thanh rỉ rả đẩy em vào sâu hơn cơn điên của đêm / Ngọc lan mãi chỉ phởn xanh chưa một lần kết nụ... (xanh đến buồn nôn) ...

Giải thoát  (thơ) 
Trên xác thân cũ nàng nảy một mầm xanh / Nhú lên hơn hớn / Chòi đạp những giác quan yếu ớt tiến thẳng từ điểm xuất phát / Kẻ một đường ngang / Nàng tự chẹn họng mình bằng mớ giả dụ hoang tàn và xác tín dại dột vô phương / Như phân bón bốc mùi âm ỉ / chất men dậy cơn phẫn nộ...

Giao cảm mùa  (thơ) 
Không biết những cơn mưa trái mùa đưa chúng ta về đâu / cũng không hình dung nổi tại sao trí nhớ lại eo hẹp đến phát sốt / Khi tán lá cuối đông bắt đầu kết bè kết phái âm mưu che rợp / Gió trở chứng phả vào em những luồng khô đến rạn da / Khoảng cách giao mùa tồi tàn / Như tên cướp cạn giầu trí tưởng bở tước đoạt từ em nguồn sống le lói trên hai nhánh đồng tử...

Ảo ảnh ngôn từ | Bản ngã  (thơ) 
Âm sắc lạnh tanh / như huyệt địa / truyền qua em tần sóng vô hình / anh / sản sinh ra triệu triệu nỗi buồn / gởi chúng vào bóng tối... | Không giữ được những đốm pháo hoa bung ra thành triệu cơn mê hoặc / ta đành gom lại tàn tro / của ánh sáng trên đường bay bùng vỡ li ti / màu nhiệm / cuốn theo cơn thuỷ triều ham muốn được một lần tự huỷ diệt / chính mình...

Tan biến  (thơ) 
... Bầu trời phi vật thể / Không khí phi vật thể / Người ta có thể chỉ dựa vào những điều không cụ thể để tồn tại / Hi vọng ngây ngô tuyệt đối / Em đánh mất bầu trời / con chữ xuyên thủng / rồ dại ùa vào trí óc vô thức nhanh đến ngộp thở / vung vẩy những kí tự đỏ bầm như máu...

Tập thơ trong hiệu sách cũ  (thơ) 
... cặp mắt trên tầng cao cùng / giãy giụa / xuyên vào tai mớ âm thanh hỗn loạn lên xuống những câu từ bấp bênh // vục mặt vào trí nhớ non nớt / tôi nhìn ra tôi nhẩy chân sáo qua ánh mắt anh / từ trăm năm trước...

Thương lượng với thượng đế  (thơ) 
Này tôi / Mở mắt ra / Đêm trước mặt / Trôi tuột từ đỉnh đầu / Tới gót / Mở mắt ra / thương lượng với ngài / Thượng đế / Cho con một giao diện khác / Con sẽ đổi / Đôi tai và hai gót chân / vì... từ lúc này / Con sẽ đi bằng thứ khác / nghe bằng chỗ khác...

Yêu...  (thơ) 
Đặt tay lên ngực / anh / em muốn nghe hơi thở / nóng rực từ tim / áp sát hơn nguồn sống qua em / mùi đàn ông trong anh (có lẽ) / ướp em đến vài ngàn năm trước...


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021