Văn Tiểu Thuyết
tiểu sử &  tác phẩm 

Có một thời đi dạy học. Thỉnh thoảng viết, sau khi định cư tại Mỹ.

tác phẩm

Mùi hương  (truyện / tuỳ bút) 
Gã nằm trong bóng tối nhẩm đếm từng giây, cho đến khi một giọt nước rơi xuống mặt hồ phẳng lặng. Âm thanh của nó vang lên cùng lúc với sự chuyển dịch của thời gian. Chiếc đồng hồ bên giường khắc vào đêm đen con số màu đỏ... (...)

Đêm thứ sáu  (truyện / tuỳ bút) 
... Trong giấc ngủ muộn, gã gặp lại giọt nước, đôi mắt và ngôi sao băng. Những giấc mơ của gã chẳng bao giờ có âm thanh. Gã bần thần, thế thì làm sao gã biết, khi có ai đó đến, và gõ lên ô cửa của gã — ô cửa đã không mở ra từ nhiều năm nay. Có ai không?... (...)

Vài mảnh chữ về viết  (truyện / tuỳ bút) 
... Viết, là nhìn qua ô cửa nhỏ của ngục tù tâm hồn. Những con chữ là bướm, rơi ra khỏi tổ kén. Và, bay đi mất hút. Bao nhiêu bướm đã bay đi, người đàn ông vẫn quanh quẩn trong tâm hồn của chính mình. Ông đợi một người đàn bà đến, với con bướm đậu trên vai... (...)

Hai giờ khuya | Màu của nỗi nhớ  (truyện / tuỳ bút) 
... Mỗi ngày, mình vẫn sống với một niềm hi vọng: có một dòng nước sạch và ấm sẽ cuốn trôi đi những tạp chất của cuộc đời... | ... Khi viên sỏi đang chìm xuống đáy lọ, những con cá ba màu, bé như cái ngòi bút, giật mình, quẫy đuôi. Liệu chúng có biết, ngoài kia có một dòng suối, nước trong trong, như một nỗi nhớ?... (...)

Nhớ  (truyện / tuỳ bút) 
... Ngạc cảm thấy mình đang nhớ, nhớ lắm! Lạ lùng là anh không nhớ riêng một người nào. Đó là một người mà anh chưa bao giờ gặp, và có thể sẽ không bao giờ gặp. Dường như trong lòng ai cũng giấu giếm một người như thế!... (...)

Viên đạn  (truyện / tuỳ bút) 
... Thuở nhỏ, tôi đã cất giấu một viên đạn, như một món đồ chơi. Chiến tranh mà, đạn dược vung vãi khắp nơi. Cảm giác của tôi về một viên đạn khi ấy là nó chứa đựng một sức mạnh đáng sợ. Như một cây đèn giam hãm một ác thần. Khi vị thần đó thoát ra thì sẽ có một người chết. Tôi cất viên đạn trong một bao thuốc lá, thỉnh thoảng lại mang ra nhìn, và nghĩ về bố, về cái chết... (...)

Ký tự thời gian  (thơ) 
Mùa hè, 2011... những ký tự chỉ thời gian. / Như những cột cây số trên của một con đường. / Trên những lộ trình dài, hành khách thường nhìn những cột cây số bên đưởng, và mong ngóng đến nơi. / Duy có một con đường, mà khi đi trên đó chẳng mấy ai muốn dừng lại. / Đó là con đường sống. / Tôi thường quay mặt đi, chẳng muốn nhìn những ký tự thời gian...

Mưa  (truyện / tuỳ bút) 
Khi những bông tuyết kiêu kỳ còn đang lơ lửng trên không, thì cơn mưa phũ phàng đã biến chúng thành một thứ nước đá dở dang, xôm xốp. Hai cái cần gạt xoay trở nhịp nhàng, lùa những nhúm đá vụn ấy về hai bên tấm kiếng xe. Trước mặt tôi, là một đêm thứ bảy lạnh giá. Chiếc xe thận trọng trôi êm dưới ánh đèn vàng của một đoạn phim cũ kỹ.... (...)

Linh hồn của bóng tối  (truyện / tuỳ bút) 
... Cùng một lúc, gã có hai cảm giác trái ngược về cơ thể mình: rất nặng và rất nhẹ. Dường như gã mắc kẹt giữa một không gian đặc quánh. Gã nghĩ mình đang bị giam cầm trong một cái hồ bằng thuỷ tinh, đổ đầy sáp nến. Loại thuỷ tinh màu đen và sáp nến trong như nước. Vì không có ánh sáng nên thứ sáp trong veo ấy cũng chỉ là màu đen. Có thể nào có một loại ánh sáng màu đen? Hay một thứ lửa nào đó đã đốt cháy rụi ánh sáng, chỉ còn bóng tối... (...)

Sáu mươi năm cuộc đời  (truyện / tuỳ bút) 
... Đã bắt đầu chớm Đông. Cái lạnh rưng rức, lan toả khắp cả tầng hầm. Ông gỡ một bài thơ dán trên tường xuống, đánh diêm, châm lửa đốt, rồi hơ tay trên ngọn lửa mỏng. Ông úp hai bàn tay ấy vào mặt, trông thành khẩn như thể đang nguyện cầu. Tay này đã chạm vào bà, đã dẫn bà đi đây đó trong cuộc đời suốt hai mươi năm. Hơi lửa trộn lẫn với hương thơ làm hai cánh mũi ông mềm lại. Dây thần kinh khứu giác trở nên nhạy cảm hơn. Để ông cảm thấy rõ ràng, hương vị nồng nàn của một dĩ vãng đã xa... (...)

Buổi sáng  (truyện / tuỳ bút) 
... Khi thức giấc, hai bàn tay của gã vẫn còn áp lên ngực — trên trái tim đang đập phập phồng như một cánh bướm. Cảm nhận được hơi thở đang nhịp nhàng ra vào hai lá phổi, gã biết mình đang sống. Gã lại có thêm một ngày nữa để sống, và để yêu cuộc sống... (...)

Thời gian của thơ  (truyện / tuỳ bút) 
... Gã là một người bình thường, chẳng có chút lập dị của một nhà thơ. Nhưng gã luôn có ý nghĩ kỳ quặc là chỉ có lúc làm thơ — khoảng thời gian từ lúc thức giấc đến khi đi làm — gã mới thực sự sống. Còn việc làm để mưu sinh, và các việc khác chỉ là phương tiện của cuộc sống, là chuyện bên lề... (...)

Những giấc mơ phát ra ánh sáng  (truyện / tuỳ bút) 
... Đêm. Ở góc cửa sổ bên phải có một ngôi sao đang nhấp nháy. Dường như nó có cánh. Nó không xẹt ngang trời thật nhanh như sao sa, mà di chuyển thật chậm, từng quãng ngắn, như chim đang chuyền cành. Nhấp nháy. Nhấp nháy. Giữa nhấp nháy là một khoảng trời đêm dài bằng chiếc gạch nối giữa hai từ kép. Nhấp–nháy... (...)

Một giọt sương  (truyện / tuỳ bút) 
... Mình cũng thích nhìn những giọt sương còn đọng lại trên lá — sao mà thuần khiết và mong manh đến vậy. Có lúc, không cưỡng lại được, mình đã đưa lưỡi ra, để nếm thử mùi vị của một giọt sương. Không biết đó có phải là một ảo giác không, mà mình cảm thấy giọt sương khi đó ngọt lạ lùng... (...)

Căn nhà ấy  (truyện / tuỳ bút) 
... Băng ngang con đường, sẽ dẫm chân lên hai ngọn đồi mềm mềm những cỏ là cỏ. Trên đỉnh đồi thứ nhất, thong thả ngồi xuống, hoặc nằm ra, miệng ngậm cọng cỏ, nhìn lên trời, sẽ thấy những giấc mộng đang bay như mây. Leo tới đỉnh ngọn đồi thứ hai, không tránh khỏi sững sờ khi nhìn thấy cái hình hài khổng lồ, xanh ngăn ngắt, chiếm trọn đường chân trời trước mặt. Đó là biển! Và bên kia biển là dĩ vãng... (...)

Con chữ cô đơn  (truyện / tuỳ bút) 
Chữ nghĩa vắng mặt trong cuộc sống của mình một thời gian dài, cũng là giai đoạn có vẻ gian truân nhất. Những con chữ hiền lành quá, không kèn cựa được dòng đời cuồn cuộn, nên đành phải dạt cả vào hai bên bờ. Nhưng, như một người tình cũ, chữ nghĩa lại trở về với mình, vẫn tinh khôi, huyền hoặc và quyến rũ như năm mười-sáu... (...)

Bay đi tìm nhau  (truyện / tuỳ bút) 
.. Tôi đứng sững lại. Con côn trùng đã ngừng kêu vo vo. Không thấy bóng dáng nó đâu, chắc nó đã bay ra ngoài rồi. Tôi ngó ra bóng tối bên ngoài khuôn cửa sổ, và thầm so sánh tâm hồn với linh hồn. Chắc là tâm hồn lớn hơn linh hồn. Mỗi tâm hồn chứa đựng một linh hồn trong đó. Không phải sao? Khi một người chết đi thì tâm hồn họ cũng chết theo, và linh hồn thoát ra, bay lên trời... (...)

Con tàu ma | Bước thời gian  (truyện / tuỳ bút) 
Trên biển cả, có những con tàu gọi là “con tàu ma”. Những con tàu không người, lênh đênh trên biển như một oan hồn chưa siêu thoát. Con tàu bây giờ chỉ là chiếc bóng sừng sững của quá khứ xa xăm, đang mục rữa tàn lụi dần… | Chiếc kim đồng hồ vừa nhích thêm một nấc. Thời gian đi trong một vòng tròn. Người đi lạc trên sa mạc cũng thế — đi một lúc, lại thấy mình quanh về chỗ cũ… (...)

Trích nhật ký của một quyển sách  (truyện / tuỳ bút) 
... Bỗng một hôm, tôi xoay người lại, vì cảm giác nhột nhạt sau gáy. Và những gì tôi bắt gặp còn hơn là một đôi mắt — đó là một cái nhìn. Một cái nhìn thăm thẳm của thế giới mà tôi đã từng quen thuộc. Cái thế giới ngày xưa ấy đầy dẫy thảo mộc hoang sơ. Sách mở. Những chữ run rẩy, rơi ra... (...)

Cửa sổ trên cao  (truyện / tuỳ bút) 
... Từ khi cuộc sống bị giới hạn trong bốn bức tường hẹp của nhà giam, tôi chẳng có bao nhiêu việc để làm. Một trong những việc làm ấy là ngồi bó gối trên cái giường sắt cũ kỹ, nhìn lên ô cửa sổ trên cao kia. Ô cửa sổ như một màn hình ti-vi, hàng ngày diễn những shows lê thê, đơn diệu. Hai shows được diễn đi, diễn lại là mảnh ngày xanh pha lê, và mảnh đêm đen nhung lụa. Họa hoằn lắm ô cửa mới chụp được một hình ảnh quý hiếm như một cánh chim bay ngang. Cánh chim chỉ hiện lên màn hình chưa đầy hai giây, rồi biến mất... (...)

Cánh cửa  (truyện / tuỳ bút) 
... Và bây giờ, lại có người đến gõ lên đó. Có nên một lần nữa, mở cánh cửa ra không? Anh tự hỏi mình, và cảm thấy thực sự cô độc. Có một thứ mà những con cá vàng, những khóm hoa, và cả những bài thơ nữa không thể thay thế được, đó là một người. Người đó thơm như hoa, hồn nhiên như cá, và lãng mạn như những bài thơ tình. Có thể anh sẽ hạnh phúc hơn, và cũng có thể anh sẽ đau thêm lần nữa... (...)

Cà-phê của ngày  (truyện / tuỳ bút) 
... Buổi sáng ra đi không tiếc rẻ, vì biết rằng ngày mai sẽ có một buổi sáng khác. Nhưng đối mặt với buổi chiều bao giờ cũng là điều khó khăn. Uể oải, nặng nề như những chiều nhiệt đới. Mặt trời xuống thấp, ánh lên những nét tàn tạ, chia xa. Tiếng muỗng khuấy trong ly cà-phê, lanh canh. Làm sao có thể vực dậy một ngày đang lắng xuống... (...)

Con đường cụt  (truyện / tuỳ bút) 
... Hôm nay, mình muốn viết. Thế là viết. Chẳng ngại lát nữa sẽ gặp phải con đường cụt. Chẳng ngại sẽ không làm trọn vẹn một bài thơ. Và cũng chẳng ngại sẽ nói về một tình yêu không biết bắt đầu từ đâu... (...)

Bụi vô hình  (truyện / tuỳ bút) 
... Bóng tối xoá nhoà, che lấp, giấu giếm đi những mầu sắc, âm thanh xao động của ngày. Chỉ còn lại tiếng nước róc rách chảy qua filter trong hồ cá, và những con chữ hiền lành lần lượt hiện ra khi các ngón tay lum khum gõ gõ trên bàn phím. Vậy đó, chữ nghĩa đang vỡ ra, rơi xuống lả tả như những hạt bụi vô hình... (...)

Ý tưởng  (truyện / tuỳ bút) 
... Ngày hôm qua nên để trong ngoặc kép. Và quy ước đó là truyền thống, là lịch sử. Con người không chỉ sợ khoảng không ở trước mặt, mà sợ cả khoảng không ở sau lưng. Ý tưởng hôm nay: “Viên sỏi.” Chỗ nào cũng có thể hi vọng tìm được một viên sỏi. Bên bờ biển. Giữa phố đông. Ở góc quán. Trên bàn giấy. Trong mắt người... (...)

Có khi biển khóc  (truyện / tuỳ bút) 
... Cát đang thiu thiu ngủ, thì cảm thấy một bước chân khẽ khàng đặt trên mình. Rồi đến những bước kế tiếp của hai bàn chân trần mềm mại. Đó là hai bàn chân của một người con gái. Biển tò mò vội dịu đi những tiếng sóng vỗ xa xôi, gió lặng xuống một chút, và cát cũng thả lỏng người đón nhận những bước chân... (...)

Bốn cái chấm  (truyện / tuỳ bút) 
Một ngày bắt đầu bằng bốn cái chấm .... như cánh cửa mở ra mưa, ra nắng. Cánh cửa ấy bây giờ mở ra trơn tru, chứ không rỉ sét kẽo kẹt như trước. Có lẽ vì chủ nhân của nó mở cửa ra ngoài thường xuyên hơn xưa. Một cánh cửa mở ra, thì cánh cửa khác phải khép lại. Khép lại dĩ vãng, khép lại những điều không muốn nhắc, muốn nhớ... (...)

Đường đi của chữ  (truyện / tuỳ bút) 
Mỗi buổi sáng thức dậy, nhìn chút khói thoảng lên từ ly cà phê ấm, tôi lại nghĩ rằng: vẫn còn đâu đó những điều đợi tôi viết ra. Và nhiều đêm, tôi trôi vào giấc ngủ với một thoáng tiếc nhớ mông lung về những gì mình chưa viết ra ngày hôm đó — như thể đã để lỡ một mảnh đời chưa sống trọn... (...)

Thức dậy đi, nỗi nhớ  (thơ) 
... anh với tay mở cửa sổ / trên cành táo trong vườn, lũ chim sẻ luých chuých gọi / nỗi nhớ ùa ra / ngập ngụa cả không gian // rồi anh cũng phải mở cửa, bước vào một ngày / dù biết rằng bất cứ nơi nào anh đến / hai lá phổi ươn lười cách mấy, vẫn phải thở đầy một nỗi nhớ em...

Ba bài thơ tình  (thơ) 
... bây giờ tỉnh giấc... thức dậy cách nhau tới ba chấm / chấm một: em, chấm hai: em, chấm ba: cũng em / em là bánh mì, là cà phê, là nắng, là chim / em là ngày xưa chưa qua, anh đã tiếc / là giấc mộng đã mơ đêm rồi, vẫn muốn nhắm mắt để mơ thêm... | ... Anh ước biết tên tất cả các vì sao trong mắt em / Em vội nhắm mắt lại giấu hết bầu trời sao trong đó // Trên má em còn đọng một giọt / sương đêm nước mắt hay một vì sao không tên em chưa kịp giấu... | ... Anh sẽ nói lời cuối cùng / ngày mai, khi anh chưa bay lạc khỏi đường bay em đã vẽ cho anh // Anh cũng sẽ nói lời cuối cùng / ngày mốt, khi em vẫn nhìn thấy tín hiệu của anh nhấp nhày trên màn ảnh ra-đa...

Tỏ tình  (thơ) 
Nghe nói, trước một chuyến đi xa, người Nga thường ngồi xuống với nhau — như một lời chia tay — trong tĩnh lặng. / Nghe nói, trước khi đàn một bản nhạc, bao giờ Mozart cũng bất động ba mươi giây — du hồn vào những nốt nhạc sắp đàn. / Nghe nói, trước cơn bão, bầu trời hay có những khoảnh khắc lặng im khác thường. / Bỗng dưng, anh muốn ngồi xuống / bất động / lặng im...

Đọc sách  (thơ) 
... Có quyển khi đọc phải đợi đến mùa xuân và nằm sấp trên cỏ / Có quyển phải mở ra tênh hênh giữa biển và trời để săm soi từng mẫu tự / Có quyển phải thắp nến / Quỳ xuống / Đọc // Tôi đọc sách như nhìn ngắm đàn bà / Họ im lặng / Họ nằm yên / Họ chờ đợi để được mở ra và đọc / Họ là những sinh linh có chung một tên gọi với sách...

Nhịp bước  (truyện / tuỳ bút) 
... Ông hẹn với cô, đến sáu mươi tuổi sẽ đến gặp và xin cưới cô. Khi cô hỏi, sao phải đợi đến sáu mươi, ông lúng túng. Mãi đến khi lạc lối giữa dãy phố Tầu, trong đầu ông mới loé lên câu trả lời. Rằng, khi ấy ông sẽ không đi loanh quanh nữa. Để, dừng lại – mãi mãi – bên cô... (...)

Hòn đảo  (truyện / tuỳ bút) 
... Con thuyền nằm hiền lành trên bờ cát như một chiếc vỏ sò màu trắng. Đáng lẽ tôi không chú ý đến nó, nhưng hình như nó đã lên tiếng gọi tôi. Trong mênh mang gió biển, tôi nghe phong phanh: “Ông vẫn còn ở đấy à?” Tôi cũng giật mình như Robinson Crusoe nhìn thấy bóng một con tàu ngoài khơi. Đang nghi ngờ những gì mình nghe thấy, thì nó lên tiếng lần nữa: “Ông ơi, vẫn còn ở đấy à?”... (...)

Tấp lại bên bờ | Mảnh xương rồng  (truyện / tuỳ bút) 
... Những cái hẹn đầu của tôi thường là ở quán cà-phê. Nơi ấy âm ấm những màu nâu huyền thoại. Màu nâu sóng sánh của tách cà-phê, màu nâu cổ xưa của các bức tường gỗ, và màu nâu thăm thẳm của đôi mắt người con gái. Dường như, mỗi màu tượng trưng cho một thời... | ... P. bảo: “Ông khô khan như mảnh xương rồng!”. Có lẽ vậy. Từ lâu, tôi không còn xem những phim phiêu lưu mạo hiểm nữa. Tôi không đi tìm kiếm những điều lạ lùng ở bên ngoài. Tôi trở về tâm hồn mình, thành khẩn sống với những gì tôi đang có, và đã từng có... (...)

Cho tôi một cái tên  (truyện / tuỳ bút) 
Tỉnh giấc. Ngó qua cái đồng hồ bên giường. Ba giờ mười lăm. Mấy đêm rồi tôi tỉnh giấc vào khoảng giờ này. Như thể có người lay dậy. Ánh sáng của đêm dìu dịu qua vuông cửa sổ. Góc tấm màn cửa màu trắng nhờ nhợ, khẽ lay. “Cho tôi một cái tên...” Chợt ý nghĩ như dòng điện được nối mạch. Tôi cựa mình. Câu nói ấy rơi ra từ giấc mộng đầu đêm... (...)

Chiều sâu tâm hồn  (truyện / tuỳ bút) 
... “Em có biết tâm hồn em ở đâu không?” “Ở đâu, anh?” “Dưới lớp áo của em.” Cici vén áo lên, “Đâu?” “Bên dưới chỗ trũng một tí.” “Thấy đâu...” Trong khi Cici đang bận rộn tìm kiếm tâm hồn của mình, thì tôi giơ máy ảnh lên. Click! Thế là có thêm một tấm ảnh nữa vào album Cici. Tôi đặt tên tấm ảnh là Tâm hồn. Tâm hồn ấy là một nốt ruồi son nho nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy ở một không gian và thời gian nhanh như tia chớp... (...)

Một ngày đẹp trời  (truyện / tuỳ bút) 
... “Nhiều con bướm trưởng thành không trở về được. Chúng chết dọc đường. Đoạn đường hai ngàn dặm.” Người đàn ông luôn làm bộ ngờ nghệch không hiểu, khi con bé nói tiếng Anh với ông. Thế là Daisy lại phải cố gắng diễn tả bằng tiếng mẹ đẻ của nó. Dù sao, hai cha con cũng có một thú vui chung là đọc. Daisy đọc những thứ mà chắc hẳn nó chưa hiểu được, đó là những quyển sách cũ ông đã mang từ bên kia biển sang đây. Thỉnh thoảng ông cũng bắt gặp những đoạn ghi chép bằng tiếng Việt của nó. “Nhưng cũng có nhiều con bướm trẻ được sinh ra trên đường.” ... (...)

Một người thích trẻ con  (truyện / tuỳ bút) 
... Trời se lạnh. Mưa lất phất. Hai người nữ — một trẻ, một nhí — đứng nép vào nhau dưới mái hiên của tiệm thuốc. Cũng như mọi ngày, anh muốn dừng xe lại để đón họ, nhưng anh không tìm được cái cớ nào. Nói cho cùng, anh có quen biết họ đâu! Bởi thế, điều anh muốn nói vẫn như còn nằm nguyên trong cái giáo án mà anh đã ôn đi ôn lại bao lần. “Cô biết không, tôi thích trẻ con. Và, hình như trẻ con cũng thích tôi...” (...)

Chiếc bóng | Sau buổi chiều  (truyện / tuỳ bút) 
[HAI TRUYỆN CỰC NGẮN] ... Bức tranh còn dang dở. Ông vận dụng hết trí nhớ và tưởng tượng, cũng không thể vẽ xong đôi bàn chân thon nhỏ tuyệt vời của cô. Tuyệt vọng, ông đành treo bức tranh dang dở trên bức tường trong phòng ngủ. Một đêm, ngà ngà trong men rượu say, ông thấy người thiếu nữ hiện về, không có đôi bàn chân để chạm đất. Cô nói: “Em không có chân, nên chẳng thể đi đâu được, chỉ quanh quẩn mãi bên ông!” ... | Khi anh thức giấc thì căn phòng đã ngập bóng tối. Anh gần như lạc hướng ở biên giới giữa ngủ và thức. Không gian và thời gian trộn trạo, nhập nhoà. Cửa sổ để mở, hắt vào chút ánh sáng mầu nhung xanh của đêm mùa hè... (...)

Tóc Cháy  (truyện / tuỳ bút) 
... Khi nhìn thấy họng súng của J.W. chĩa thẳng vào mặt, tôi tưởng như đang nhìn thấy một cái hang đen ngòm dẫn vào một thế giới khác — một thế giới mà chưa bao giờ tôi chuẩn bị để đến. “Click!” Tiếng kim hoả gõ vào hạt nổ, vang lên khô khốc trong phòng học vắng lặng. Đáng lẽ số thuốc nổ tích tụ trong cái vỏ đạn ấy phải bốc cháy, tạo ra một áp lực khổng lồ, và đẩy thẳng đầu đạn thon thon như ngón tay thần chết vào đầu tôi. Nhưng... (...)

Đi tìm  (truyện / tuỳ bút) 
... Bên kia lối đi là một bức tường. Trên bức tường ấy chỉ có một ô cửa sổ duy nhất, ở tầng trên. Cửa có buông rèm, màu hồng nhạt gần như trắng. Đêm, trên ấy, chong đèn rất khuya. Đôi khi có bóng người. Thoáng hiện. Thoáng mất. Từ ô cửa, đôi mắt nhìn lên chạm vào các vì sao. Đôi mắt nhìn xuống chạm vào một người đàn ông. Đôi mắt khép lại chạm vào nỗi khắc khoải... (...)

Chim và người  (truyện / tuỳ bút) 
... Bấy giờ đang là cuối buổi chiều. Cái nhìn của cô gái đã vượt lên trên khu vườn, chạm vào những dải mây cuối chân trời. Chợt gã xuất hiện sau lưng cô gái, và vòng tay quanh người cô. Khuôn mặt cô gái rạng rỡ lên như màu nắng. Tôi tế nhị, quay mặt đi chỗ khác. Lúc ngó lại thì hai cánh cửa sổ đã khép. Đêm bắt đầu xuống chập choạng trên các ngọn cây. Nhưng gã không mở đèn viết lách như mọi khi. Từ những kẽ lá, tôi nhìn chăm chăm vào ô cửa sổ khép kín, tối bưng. Thỉnh thoảng một cơn gió lướt qua, những chiếc lá chung quanh tôi rung lên nhè nhẹ. Đêm đó, tôi thao thức mãi không ngủ được... (...)

Vẫn chuyện tình yêu  (truyện / tuỳ bút) 
... “Ngày mai em đi rồi.” Câu nói của nàng vừa thốt ra đã bị gió cuốn đi ngay. Gió mang câu nói ấy lượn một vòng ra giữa hồ nước, rồi trở lại bờ hồ, thả từng lời xuống những tảng đá màu rêu xám. Mỗi lời của nàng như một giọt thuỷ tinh, chạm vào mặt đá, vỡ ra tan tác. “Chưa biết bao giờ trở lại.” Gió lại mang câu nói tiếp theo ra hồ, lượn được nửa vòng, thì đánh rơi từng lời xuống mặt hồ bên dưới... (...)

Vì sao  (truyện / tuỳ bút) 
... Trong căn phòng tối, anh giơ bàn tay lên che ngang khung cửa sổ. Bóng tối trong căn phòng như một thứ chất lỏng tan chảy, xâm thực dần dần các kẽ ánh ánh yếu ớt giữa các ngón tay. Bàn tay của anh chập choạng hoà vào bóng đêm. Đêm thứ hai, rồi đêm thứ ba trôi qua. Bàn tay anh vẫn chỉ là một bầu trời đêm đen thẫm. Nhưng anh vẫn thức giấc đợi chờ một cơn mơ trở lại... (...)

Dưới gốc liễu  (truyện / tuỳ bút) 
... Người đàn ông sống một mình. Bạn của gã là con chim sẻ. Họ trò chuyện qua cửa sổ của tầng hầm. Khi gã đứng dưới tầng hầm, con chim đứng trên bãi cỏ, mắt của họ ngang tầm với nhau. Họ cùng bình đẳng trong cô độc. Một hôm, gã nhìn thấy một cây liễu bên đường. Từ đó, cây liễu mọc rễ bám vào giấc mơ của gã. Hai mươi năm, vẫn một giấc mơ về một căn nhà có cây liễu trước sân. Dưới gốc liễu là băng ghế gỗ, để ngồi nhìn những buổi chiều trôi qua... (...)

Một chiều mưa | Nụ hôn  (truyện / tuỳ bút) 
[HAI TRUYỆN CỰC NGẮN VỀ TÌNH YÊU] ... Tiếng mưa bên ngoài nghe hiu hắt hơn. Chợt ngọn nến ngiêng mình, ngả rạp sang một bên, rồi tắt đi, như thể có người thổi tắt vậy. Tôi với tay tìm chiếc bật lửa Zippo trên bàn. Cecilia giữ tay tôi lại, thì thào “Không cần đâu, anh.” ... | Anh hôn cô buổi chiều. Đêm về, hơi hướm của cô còn quanh quẩn trên da. Sáng hôm sau, khi vân vê những chân râu vừa cạo, anh vẫn ngửi thấy cô. Và, cả những ngày hôm sau nữa. Cũng thế... (...)

Giấc mộng  (truyện / tuỳ bút) 
Có tiếng gõ cửa. Ông nhà văn thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng đặt úp quyển sách đang đọc xuống bàn, ra mở cửa. “Tôi là một nhân vật của ông.” Cô gái, cùng chiếc valise mầu đỏ, lách người qua khoảng trống giữa ông nhà văn và khung cửa, bước vào nhà. Cô nhìn quanh căn phòng thật nhanh, rồi kéo chiếc valise đến ngồi xuống đối diện với chiếc sofa ông đang ngồi trước khi cô đến... (...)

Con muỗi  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] ... Có một cơn gió thật mỏng đưa hơi thở của cô gái đi. Mười cây số. Đến một nơi có một con muỗi đói. Con muỗi nhận được tín hiệu, và lên đường. Nó bay với vận tốc hai cây số giờ. Ngược gió. Chỉ còn một phút nữa thì cô gái sẽ tỉnh giấc. Con muỗi đáp xuống một vũng da mềm và thơm. Nó lừa lựa, rồi cắm chiếc vòi xuống... (...)


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021