Munro, Alice
tiểu sử &  tác phẩm 

tác phẩm

Gấu vượt núi  (truyện / tuỳ bút) 
[NOBEL VĂN CHƯƠNG 2013] ... “Anh chắc mới đi xa,” cô bảo. “Đi xa, không thèm quan tâm tới thế giới này và từ bỏ em. Bỏ em. Đã bỏ.” Anh áp mặt mình vào mái tóc bạc trắng, lớp da hồng hào, hộp sọ có hình dáng đáng yêu của cô. Anh bảo, “Không đời nào.”... [Bản dịch của Nguyễn Vân Hà] (...)

Mùa gà tây  (truyện / tuỳ bút) 
[NOBEL VĂN CHƯƠNG 2013] ... “Được rồi. Em dùng mấy ngón tay móc bộ lòng ra. Từ từ, từ từ. Giữ mấy ngón tay lại với nhau. Cuộn bàn tay lại. Dùng mu bàn tay chạm vào những cái xương sườn. Dùng lòng bàn tay nắm lấy mớ lòng. Có cảm thấy gì không? Tiếp tục đi. Giựt đứt những sợi dây — càng nhiều càng tốt. Tiếp tục đi. Rờ thấy cái cục cưng cứng không? Đó là mề gà. Rờ thấy cái cục mềm mềm không? Đó là trái tim. Thấy chưa? Rồi hả. Móc mấy ngón tay quanh cái mề gà. Từ từ thôi. Bắt đầu kéo về phía này. Đúng rồi. Đúng rồi. Bắt đầu kéo nó ra.”... [Bản dịch của Trần Minh Hương] (...)

Bầy cáo bạc  (truyện / tuỳ bút) 
[NOBEL VĂN CHƯƠNG 2013] ... Khi tôi mang nước đến, những con cáo đi lảng vảng lên xuống trong chuồng, rất ít sủa — chúng chờ đến khuya, lúc tập hợp lại thành một dàn hợp xướng điên cuồng — nhưng chăm chăm nhìn tôi, cặp mắt chúng cháy bỏng, vàng rực, trong vắt, trên những khuôn mặt nhọn hoắt và hung ác. Bầy cáo thật đẹp với những cẳng chân thon nhẹ, những cái đuôi trĩu nặng quý phái, bộ lông óng ánh bạc giữa nền đen trên lưng— vì vậy chúng có tên là cáo bạc — nhưng đặc biệt là ở khuôn mặt, khắc từng nét sắc sảo đẹp tuyệt với nỗi thù hận rõ ràng, và ở đôi mắt vàng ánh... [Bản dịch của Nguyễn Đức Tùng] (...)

Thị trấn bên đường  (truyện / tuỳ bút) 
[NOBEL VĂN CHƯƠNG 2013] ... Cha tôi băng qua cánh đồng ôm xác một đứa bé trai bị chết đuối. Họ có nhiều người, trở về sau cuộc lùng kiếm, nhưng ông là người mang xác thằng bé. Những người đàn ông mình mẩy đầy bùn, mệt lả, bước đi đầu cúi xuống, như thể họ là những người có lỗi. Ngay những con chó cũng chán nản, lông nhểu nước từ con sông lạnh giá. Thế mà vài giờ trước đó khi khởi sự, chúng còn tỏ ra bồn chồn, chạy quanh sủa ăng ẳng, những người đàn ông quyết tâm, căng thẳng, và có một không khí kích động bị kìm nén lại, không diễn tả được, bao trùm toàn bộ khung cảnh. Lúc đó ai cũng biết rằng có thể họ sẽ tìm thấy một điều gì khủng khiếp... [Bản dịch của Nguyễn Đức Tùng] (...)


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021