Mai Tuệ Vân
tiểu sử &  tác phẩm 

tác phẩm

Bố Đại thiền sư | Cuội thi[ền] sĩ  (truyện / tuỳ bút) 
Ngày còn trẻ dại, bao phen Ngài đã phải khổ đau vì những lầm lỡ vụng về. Mỗi khi chỉ còn lại một mình, Ngài chẳng biết làm cách gì để nguôi ngoai ngoài việc ăn uống thật nhiều (đặc biệt là đồ ngọt). Chính vì vậy mà Ngài trở thành một người mập ú... | Cuội không phải một đứa trẻ hư và hay nói dóc như người ta thường nghĩ. Thực ra, chỉ vì cái bản tính hay mơ mộng và thích mua vui cho người mà Cuội ta mới giỡn chơi như thế thôi... (...)

5 TRUYỆN CỰC NGẮN  (truyện / tuỳ bút) 
... Nhà nghệ sỹ tìm tới một đỉnh núi rồi lao mình xuống vực thẳm. Ông đã dành cả cuộc đời để lao mình vào những vực thẳm nhưng chưa bao giờ chạm được tới đáy... | Cùng một quãng đường từ địa ngục tới thiên đường mà đôi khi tôi đi mất một giây, đôi khi tôi đi hết vài giờ đồng hồ, lắm khi tôi lại đi mất vài ngày hay cả tuần lễ. Sở dĩ tôi cứ hay phải đi đi lại lại như vậy là vì tôi thường bị rớt từ thiên đường xuống, chứ không phải vì tôi muốn thế, cũng không phải vì tôi có một công chuyện gì đặc biệt cần phải làm dưới địa ngục... (...)

Ngàn năm mây trắng  (truyện / tuỳ bút) 
Đang ngồi bên người trên ban-công ngắm mây chiều thong dong, bỗng tôi ngoảnh sang thì người đã biến mất. Vừa mới đây thôi, người còn đang cười khúc khích, thanh âm giòn tan trong trẻo còn vọng lại từ khoảng không. Vậy mà giờ người đã biến mất không một dấu vết để lại... (...)

Một cuộc chuyển hoá  (truyện / tuỳ bút) 
... Một đêm, thư phòng trên gác hai của hắn ngập tràn ánh trăng huyền hoặc; điều ấy khiến hắn quá có hứng nên quyết định thức suốt đêm đọc sách. Giữa chừng, hắn ngủ gục trên bàn; rồi trong giấc ngủ chập chờn, hắn thấy sách của mình biến thành những người đàn bà khoả thân trong một màn sương bạc giăng mắc... (...)

Sự ruồng bỏ của những đồ vật  (truyện / tuỳ bút) 
... Bỗng nhiên, chén trà trong tay tôi nứt toác khiến nước nóng chảy vào tay bỏng rát. Theo phản xạ, tôi ném chén trà xuống nền nhà, chiếc chén vỡ tan tành. Chiếc ghế gỗ bỗng nhiên hất tôi chúi về phía trước rồi tự động chui sát vào gầm bàn. Cuốn sách tôi đang đặt trên mặt bàn định lát nữa sẽ đọc lại thì bay lên khoảng không giữa nhà... (...)

Chữ thiêng  (truyện / tuỳ bút) 
Tôi thả những con chữ lên mặt giấy. Từ những đầu ngón tay, tôi nhả ra những sợi tơ kết nối với những con chữ và điều khiển chúng. Nhảy múa nhảy múa, những con chữ nhảy múa trong một điệu vũ do tôi biên đạo. Chúng là những con-chữ-rối còn tôi là kẻ khiển rối... (...)

Một truyện chưa được viết | Ảo giác  (truyện / tuỳ bút) 
... Trong giấc mơ cuối cùng, ông thấy mình bị một nhóm người treo xác lên trên cành cây rồi thi nhau bắn vào ông những mũi tên nhọn hoắt đen sì. Sau khi tỉnh dậy, ông cười phá lên vì thấy mình vẫn sống và xác thịt còn nguyên vẹn. Thế rồi ông ngồi vào bàn, chậm rãi viết lại những giấc mơ kia thành một truyện cực ngắn... | ... Mưa cứ đổ xuống như trút rồi tự động bám dính vào nhau để tạo hình căn phòng và những đồ đạc như trước khi bị bay hơi. Khi cơn mưa tạnh hẳn, một làn hơi nước mỏng len lỏi vào cuốn sách trên tay hắn, trả lại những con chữ đen trên trang giấy trắng... (...)

Khúc ru cho nội kết  (truyện / tuỳ bút) 
Đã nhiều năm nay, cứ mỗi đêm sau khi lên giường đi ngủ thì tôi lại biến thành một sợi dây thừng. Những sự việc ban ngày xảy ra dù chỉ rất nhỏ nhặt cũng tạo thành những nút thắt trên cơ thể tôi... (...)

Những mối rối đời người  (truyện / tuỳ bút) 
Một buổi sáng tỉnh dậy, tôi thấy toàn bộ phần đầu và mặt mình biến thành những đoạn dây băng cassette rối tung và bện xoắn vào nhau thành nhiều lớp; cứ mỗi khi gió thổi vào thì lại rung lên phấp phới. Từ ngày đó, ngoài thời gian làm việc để mưu sinh, tôi không làm gì khác nữa mà chỉ tập trung vào gỡ những mối rối trên phần đầu mình... (...)

Thiên bình | Tara  (truyện / tuỳ bút) 
Từ biệt tôi, người tan vào gió. Tôi ở lại nhận mặt đất khổ đau này làm quê hương. Tôi sẽ nhớ về người mỗi lần nghe hương hoa thơm trong gió sớm. Và mỗi mùa hoa sẽ nhắc tôi về một miền trời hứa... | Vào đêm mẹ mất, nơi chân trời có một vì sao đổi ngôi. Người ta hay nói với nhau khi một người chết đi là một vì tinh tú tắt lụi. Thân xác mẹ rồi đây sẽ về trong đất, còn linh hồn mẹ nơi đâu sau đường sáng sao bay?... (...)

Kẻ chưng cất bóng tối | Một nghệ nhân nghèo khó  (truyện / tuỳ bút) 
Tôi không ngủ vào ban đêm vì còn phải thức để làm công việc của mình. Tôi là kẻ chưng cất bóng tối. Ngồi thật im, lặng lẽ giấu mình trong đêm, tôi hít vào cơ thể những luồng bóng đêm đen đặc rồi vận khí giữ lại nơi đan điền, chờ cho bóng tối vón lại thành những tinh thể đen thẳm trong suốt... | Như một con trai, những nỗi đau của thân phận kết lại trong hắn thành ngọc quý. Thi thoảng, ngồi thật im trong đêm, hắn nhặt những viên ngọc từ trái tim mình ra để chế tác. Với đôi bàn tay khéo léo, hắn tạo hình những viên ngọc thành những tác phẩm đẹp... (...)

BA TRUYỆN CỰC NGẮN  (truyện / tuỳ bút) 
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang khóc. Nước mắt nóng và mặn. Một kỷ băng hà đã qua... | Trên đầu mây trắng bay, dưới chân bụi mịt mù. Bỏ lại sau lưng bao nhiêu rừng thẳm, cánh đồng, làng mạc, đô thị, và những chân trời đã cũ; tôi cứ bước đi miệt mài như một dòng sông. Có lẽ kiếp trước tôi là một dòng sông?... | Từ những vết chém người đời tạo ra trên thân thể anh, sẹo không liền mà lại nhú lên những lưỡi dao. Vì thế, anh không dám lại gần con người... (...)


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021