Nguyễn Thánh Ngã
tiểu sử &  tác phẩm 

tác phẩm

Bài thơ chữ ê của lão chăn dê  (thơ) 
chiều sơn khê / lão chăn dê hát ồ ề... / tiếng dê kêu be he be he... / đi lề mề // mưa nguồn về / cô mọi nhỏ sướng tê / cô mị ê tắm bên khe // lão chăn dê ngứa nghề / vung ống tre / thổi tò he tò he... // rồi lão thề yêu đê mê / gái mọi quê tình lê thê / hả hê...

Bài thơ chữ i của Chú Đại Bi  (thơ) 
âm i có từ khi / ánh trăng tỳ / vào bầu trời man di // niềm bất tri / cũng thầm thì / và vân vi...

Bài thơ chữ a của chàng du ca  (thơ) 
bị ám ảnh bởi những bóng ma / nên ký tự đầu tiên là... a... // cứ ngân nga / khi con người hát ca / và khi con người khóc la // niềm vui sướng khề khà / sự trì độn rề rà / được giải thích chúng ta là / rồi gật đầu, à! // thì ra...

Bài thơ chữ u của thiền sư Muzu  (thơ) 
U ú ù / thu thú thù / ụ ủ ũ / phụ chủ cũ // ta chu du / qua miền ký tự tù mù / ủ rũ trú ngụ / & quần tụ... // ta thu lu / em lu bu / mây mù // ai lù khù / che dù / đi lù đù / rên hù hù / ra biên khu...

Tiếng chuông sương | Bên hoa | Trước sân nhà  (thơ) 
Rắn hổ mun hung ác cũng nhẹ dạ trước cỏ non. Hồn vắng lặng của đất đai len toả mùi hăng. Cỏ non mềm mại không hề lo sợ rắn hổ kia. Nhưng sống thầm là ơn huệ của tuệ giác loài cỏ... | Bên đoá hoa mới nở, cái đẹp dâng tràn tim tôi, làm thành cảm giác an hoà xâu chuỗi. Tôi đeo xâu chuỗi ấy hằng ngày. / Để cười / Để khóc. Và / để lặng lẽ suy nghĩ... | Ngồi ngắm trước sân nhà, thế giới như tiếng chim thật đẹp. Vừa hót vừa bay qua mà tiếng chim không tan hết. Âm thanh như chuỗi ngọc trai đeo vào cổ mặt trời, từng hạt khua vào ánh nắng...

Chim trời ngỏ ý | Hỏi thăm chiếc lá  (thơ) 
chim gọi ta hay gọi ai / dưới ẩm thấp xanh mùa hạ / bầu trời là gì trên ta // mặt đất là gì mênh mông / nhà là nhà không hé nắng / khi tiếng chim xuyên qua... | mỗi khi nghe động đất / ta đi tìm ngôn ngữ loài cây / có chiếc lá xẹt ngang trí tưởng / vàng rộm gốc cây vàng biếc chân trời...

tháng ba & hoa sen  (thơ) 
tháng ba / ao trời xanh / sen nở // con chuồn chuồn / lớ ngớ / con nhện đạp nước về // từng cánh / bung / từng cánh // con ếch cốm / nằm nghiêng / cuống lá rung động khẽ...

Người mẹ Calcutta  (thơ) 
đi bên lòng mẹ Calcutta / nghe mẹ nói bằng quê hương Đức Phật / thuở khổ hạnh... / hay mẹ nói về Têrêsa Calcutta với lòng bao dung tuyệt diệu // xứ Ấn, / choàng trắng một màu cổ tích / đại lộ và phố nhỏ cari / đỏ tươm buồng phổi...

sáng mùng một đi chùa  (thơ) 
sáng mùng một / đi chùa / nhìn thấy nắng ngân bên thềm nhà // nhìn thấy tiếng chuông đậu trên hai ngón tay // con chuồn chuồn tím / cõng chuông bay đi...

Bài ca trong thị trấn  (thơ) 
Cả thị trấn ngừng lại trước hơi thở tăng giá. Chiếc đồng hồ sinh học chậm một nhịp mùa hạ — nhưng chưa kịp rỗng xác ve khô, cơn bão đã thò tay áp thấp. // Cả lục địa hoàng hôn nằm trong mắt bão. Sẽ nhìn thấy một vùng ngữ ngôn bị mai táng. Trên chiếc trục tâm hồn xoay tít. Những tứ thơ mặc áo cánh buồm...

Ga người  (truyện / tuỳ bút) 
... Đêm đêm dưới mái khuya, người ta nghe chị hát. Bài hát về bãi ngô ven sông Hồng, nơi có cuộc tình đơn phương trắc trở. Rồi bài hát về người đàn bà đã đến nhiều sân ga, nhưng ga người là ngọt ngào và man trá nhất... (...)

Rỗng ngày  (thơ) 
gỡ cà-vạt / thả theo gió toa tàu ám khói / trở về với cảm giác vừa xoá hết / khỏi sự rỗng không của ngày // ngày mỏng cánh cào cào / tiếng sơn tước khảm vàng vách núi / hoang vu pha loãng nỗi lo sợ, ảo vọng, chức danh // con suối nhỏ không tìm thấy vui buồn / không tìm thấy cả chút vướng bận thể xác / nước đã trôi... mà ngỡ chẳng hề trôi / khe đá nứt... nghĩ có thể xoay cánh cửa...

Đàn bò trong thị trấn  (thơ) 
... Thị trấn vươn vai, san sát nhà cao ngõ hẹp, đầy hàng tạp hoá, chợ búa, quán ăn & những tiệm vàng / nhưng cũng không thiếu đâu đó trong góc khuất những cái chuồng bò cũ kỹ / hôi hám / nơi đàn bò sẽ trở lại mỗi chiều nhá nhem cùng lão chăn bò hát bài thánh ca / hoang dại & bí ẩn / Lời ca câm mà cao vút, ngắc ngứ mà trầm loang...

Đôi môi của quả chuông  (thơ) 
... Bóng trăng cũ / nơi con đường em đẫm / nơi cánh cửa em mở ra soi vào bóng tối / tôi tìm đến trang sách / chợt nhận ra câu thơ khắc lên quả chuông // XIN HÃY BAY LÊN / TỪ NƠI NGƯỜI ĐẾN, ÂM THANH QUẢ CHUÔNG NÀY // Ánh trăng mọc lên chữ / cô đơn mọc lên trong lòng hạt bụi / chùm dây leo quấn quanh âm thanh chưa ai gõ...

Viết trên đồi Mộng Mơ  (thơ) 
Tôi đang ngồi trên lưng một ngọn đồi thi sĩ. Cỏ mọc lên râu ria, hoa dại xoè nụ cười lí lắc bên những chiếc răng đá khổng lồ, lâu ngày không dùng bàn chải. Mùi mồ hôi của ông đượm hơn mùi con gái. Và gió thổi mái tóc rặng thông để lộ vầng trán tư tưởng Hừng Đông // Tôi, đứa trẻ lỡ leo lên lưng ông bỗng sợ hãi lạ lùng. Ngồi bất động nhìn theo cánh chim bay chéo xuống thành phố. Những tháp chuông nhà thờ, những dãy phố, những con đường ôm lấy eo hồ xanh biếc in ngược trên mây...

Cưỡi voi  (thơ) 
... Họ ôm hài cốt tổ tiên và họ ôm lửa / ngọn lửa lộng lẫy linh hồn cháy bùng những khát khao sinh nở / rền vang trong tâm thức núi chói sáng không gian cồng chiêng // Những giả tạo đã bị đốt cháy / họ ném phồn hoa vào ngọn khói lay...

Những quả trứng trong vườn Cas  (thơ) 
Khu vườn cách tôi hàng ngàn cây số / Tôi đến bằng cách đi qua hoang mạc / mang theo châu chấu & mật ong // Có loài hoa thinh lặng / nở trong vườn thơm / tôi ngửi bằng xung động của khứu giác / sóng âm // Có những quả táo thần / tôi ăn trái nầy liền mọc trái khác / cho đến sáng...

Và, hoang dã | Chỉ còn...  (thơ) 
Và, hoang dã. Con sâu lông chứng kiến nọc độc trên mỗi chiếc lông. Và, màu sắc. Những cánh hoa phủ dụ mỏ chim rừng. Vừa bay vừa hút mật như kẻ làm xiếc đại tài. Rồi trở về bên những nghi trú vắng... / Ôi mây rừng. Giọt sương trong vắt đến lạnh lùng. Vì sao có thể nhìn thấy chồi cây cất tiếng. Mỗi đường gân, xanh một ý nghĩ. Chạy ngoằn ngoèo mà thành thăm thẳm. Đại ngàn ru... | Chỉ còn một bức tường. Ngăn cách là rộng mở. Con đường về không ai bắt đầu. Đoá hy vọng bật nở. Không ai không ai... / Chỉ còn rêu. Phong kín thời gian xanh là trượt ngã. Nắng mưa xoè đứng dậy. Lắng đọng xuống gót chân...

Câu hỏi ngược  (thơ) 
... đừng hỏi tôi thì tôi đừng hỏi ai? Đừng đi xe thì hết nạn kẹt xe. Đúng không? Đúng không? Đúng không? Để chế ra xe hơi & máy bay con người đã phải bước lên bờ phân bào & tiến hoá. Loài ngựa mới đẻ đã có đôi chân dùng để phóng nhanh. Loài chim mới sinh ra đã có đôi cánh dùng để thiên di. Xe không phải là tôi & chúng ta. // đừng hỏi tôi thì tôi đừng hỏi ai? Nếu thế giới được làm bằng Lời, thì tôi chỉ có thể đi bằng Lời bằng câu hỏi ngược: “đừng hỏi tôi thì tôi đừng hỏi ai?” ...

Ảo  (thơ) 
... biết là ảo trong ảo mộng ảo giác ảo ảnh. Nhưng biết mà chi trong khi ảo tưởng ngập người. Biết là không muốn biết gì nữa. Biết lấy gì rơi đi thứ định mệnh cuống lá. Cây có nói gì đâu với gió mưa mà khí hậu đổi thay. Ôi cuộc tuần hoàn vô giới hạn. Cả màu xanh thiên không kia nữa, và cả rừng cây, chỉ là tiếng thở của búp chồi ảo hoá. Có gì mong manh hơn?...

Lựa chọn  (thơ) 
Làm chi sâu đục thân / đục nát lòng kẻ khác / sẽ bị chim sâu vạch lá tìm mồi // Làm chi loài gặm nhấm / lén lút bóng đêm gặm mòn kho lẫm / có ngày bẫy sập nát thân / có ngày vuốt mèo không tha thứ // Hãy nhìn hoa dại kia...

Ao | Im lặng là gì  (thơ) 
 Ao. Vành tai của bà tôi. Bên trái gối nằm. Ễnh ương gọi những mùa mưa trẻ dại. Ao. Chiếc cọc vắt áo của cha tôi. Những mùa đồng bãi. Vất vả mồ hôi. Ao. Giọt nước mắt của mẹ tôi đọng lại giữa mùa khô hạn. Có ánh trăng lấp ló. Mỉm cười. Ao. Giọt mực tím của chị tôi. Viết bằng ngó sen câu chuyện tình yêu. Sự lựa chọn. Cây lúa & bánh xe. Phố trắc trở. Mưa thầm... | im lặng là gì tôi không biết / im lặng ở đâu ngoài tôi / im lặng có tự do không nhỉ // tôi lang thang / nghe im lặng trả lời // trả lời là gì hỡi im lặng...

... Mưa  (thơ) 
... mưa đang ươm. Những hạt căng mọng. Ngỡ ngàng môi thiếu nữ. Mưa rớt xuống tháng tư xoà xoã. Tâm hồn tôi vun lên. Mưa như ngòi bút ngọt ngào viết lên da thịt mẫu tự mát lạnh. Thế là vỡ ra cảm xúc. Thứ cảm xúc ngửa mặt không thấy mưa. Mà chỉ thấy thinh không. Trong vắt. Bụi bặm trốn đi đâu trong ý tưởng của bầu trời. Thiền ngôn mưa bật dậy, im lìm. Tự toả ra niềm linh ngộ. Mưa như pháp đốn. Đốn mưa. Mưa chẳng ngã. Mưa vô ngã. Mưa là minh triết của cơn giông...

sâu người  (thơ) 
quán vắng trống vắng / em nhà hoang / café rơi trong ly nghe như trộn lẫn hoang vắng // bất ngờ tôi rơi vào mắt em / màu chồn hoang // khu rừng café chín / rụng thời tiết // rơi / lạc phố người...

mưa mưa mưa  (thơ) 
mưa từng hạt tròn như tuổi thơ tôi. Trong vắt. Mưa thấm vào quá khứ gặp những hạt quá khứ đã khô. Chợt ướt lại. Ướt. Chỉ ướt thôi cũng đủ thấm tương lai những hạt mưa... Tôi đến từ xứ khác. Xứ sở của cơn mê ập oà vần vũ. Mưa sinh ra những hình bóng, rồi ai từ hình bóng mưa bước ra. Và đến thế giới này bằng mưa...

Xuân mềm | Thiền hành  (thơ) 
Bên mềm mại cỏ biếc / bên biên cương ấm nồng // canh giữ mướt mềm / xuân về thức nụ / tràn tay... | tự nhổ mình ra khỏi chỗ ngồi / chiếc ghế thấp và chiếc ghế cao / dấu giày và bước chân trên mặt đất / tự đi thênh thang trong chật hẹp, trong cờn cợn gió lùa...

Tiếng bò kêu thất lạc trong sương đêm  (thơ) 
Đêm đặc quánh ánh trăng. Sương và đêm đùng đục, không gì có thể lọt qua. Chợt tiếng bò kêu thất lạc. Tiếng kêu tin cậy cỏ đồng, thương thiết và ùa ập đến nỗi hóa lỏng không gian. Tiếng kêu xuyên nứt quá khứ, xuyên nứt mái ngói và bức tường. Tôi là một bức tường, rêu phong ngôn ngữ, xác thịt gạch vữa gian truân...

Khi đọc luận sư Rajneesh Chandra  (thơ) 
Đọc Osho tôi biết mình đang ngủ / còn ông là kẻ thức tỉnh (cho kẻ khác) / đôi bờ của sợi tóc có thể đo tới ngàn dặm // Chiều ở Hòn Ngọc Viễn Đông / chỉ có nóng bức và mưa / những hạt mưa loé sáng thành tia mắt của Rajneesh Chandra...

Đi máy bay  (thơ) 
... Vì thế, / ta và chiếc máy bay / ai bay & ai đi? / trong giấc mơ khí quyển // Thời gian được làm bằng không khí / và không gian được lợp bằng không tưởng // Ta bay trong ta (hay máy bay!) / bay về từ ký ức hoá thạch // Rừng núi dưới chân ta như trang Kiều / Nguyễn Du mới viết hôm qua...

Thế giới li ti  (thơ) 
... Người chưa đến hỡi tương lai. Khi quá khứ là chiếc cột mốc. Cái nghe bên cỏ thức, nghe chiếc lá vươn dài trong nắng, đất giật mình làm thức một thế giới. Đằm thắm khứu giác và vị giác: thế giới li ti...

Thì thầm bên vách đá  (thơ) 
... có thể ta đến từ gió / những ngọn gió mọc rừng người / nói mà như ngậm viên sỏi / lặng im trước sóng biển / nghe những huyền mật / ta thì thầm bên vách đá ngân...

Một góc Pleiku  (thơ) 
... từ góc đôi mắt gỗ / nhìn đám mây đồ hình / vượt qua mọi thước đo... // Đỉnh núi đâm toạc vòm thấp / con sông chảy nhòa lũng cao / và mặt trời như giọt nước chín lăn trên chiếc chảo / thỉnh thoảng tan mất một ít hiện thực / chỉ còn là giấc mơ trong đôi mắt gỗ / mở trừng trừng...

Từ các mẫu tự đến gió mây bay  (thơ) 
Tôi đã đánh vần tôi các mẫu tự giữa cánh đồng thợ gặt / được xếp theo mùa thu hoạch hạt ý nghĩa mọc giữa bình / minh trong sáng // tôi mơ mây vun đầy nhọn núi xanh xanh mặt trời đỏ lự / nhìn trong veo các mẫu tự cô độc...

Buổi chiều mờ ảo | Tiếng gõ  (thơ) 
Chiều như người đàn bà cổ dài im lặng / ngồi ngóng theo ngày tắt / chênh vênh... | ... Đâu đó / vẫn tràn ngập tiếng gõ / âm thanh lặng im...

Trăng thập tự | Những gã cua đồng hát rong  (thơ) 
Càng đi càng đến / người con gái đã đến đàn bà / đã ném trên đường bông cỏ nhan sắc / rồi quên! ... | Trong chiếc giỏ bà tôi / những gã cua đồng đang nhấm nháp điều gì chẳng rõ / tiếng lép nhép hiện ra những khuôn mặt / khiến cánh đồng bật khóc...


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021