Huỳnh Lê Nhật Tấn
tiểu sử &  tác phẩm 

Nhà thơ / họa sĩ.
Sinh năm 1973.
Hiện sống và làm việc tại thành phố Đà Nẵng.

tác phẩm

Từng lát đêm đu đưa  (thơ) 
... Nằm thẳng hình nhân trên bãi cát / nhạc rung lên nung đỏ / biển xanh tím sôi sùng sục / nơi tôi đang ngồi ý tứ cô độc / căn phòng trơ trẽn lật úp thành con quay...

Ma mị  (thơ) 
Bóng nhảy đi đâu về / lưỡi màu nâu uống vào cuống họng / nước mắt ve vẩy quét sương / nỗi buồn bóp hơi // Chiều đổ hạt không tên / bóng ngàn tên gọi...

Bởi khoảng lấp đầy và rỗng  (thơ) 
... Tan biến và trống không / mất đi từng lớp hương thơm cũ rích / Tôi mở nắp sọ đổ một ít tính từ / Lịch sử bản nhạc từng điệu hưng phấn / Đi vào cái ống tự do...

Khúc chiều xanh  (thơ) 
Góc yêu trải dài tận trời xanh / một người buồn nằm lặng / đỉnh tháp vuông soi mòn mỏi / xuống vạt nắng say // Ta lụy ngã giữa chiều / phủ cánh cung tròn xoe...

Cõi gặm  (thơ) 
... Trên tay xoa bờ hoa ngực nở / đôi mắt tròn lăn ngược trái tim // Đêm thức nhai từng con chữ sống / hạnh phúc chín dần / mãi đu đưa...

Bầu nước trong vắt  (thơ) 
Mây thấp cao tô bờ ngực bông / trên trời trắng xoá // Ai đã hoá thành giọt bốc hơi / rơi xuống hồ sen nở đoá mộ hoa / giữa tội lỗi trong bùn lày trần thế...

Cánh cửa rộng  (thơ) 
... Một ngày sẽ đi qua / đất nước tôi đang làm tình / chúng ta làm gì đây / hay chỉ biết thở hổn hển trong một đầm lầy tội lỗi / một lũ con tội ác giữa lòng dân...

Nhìn lên trời  (thơ) 
Chiếc lá bay hoá đôi môi hồng / mây núi bỗng xa lạ mọi nơi / loài người yêu nhau / khóc theo mưa mùa biển lặng // Thời gian vạn vật đổi màu / phai bờ tóc / tường rêu ghế lạ mòn...

Hai vòng lăn tay  (thơ) 
Bầu trời khóc cười / tắm đi bằng giọt nước giếng thiêng / uống vào gan ruột tinh tường muôn loài ác độc // Chúng ta bày trò giữa thế gian / nụ hạt nở từ đài hoa chúa tể / Tôi bắt đầu sinh ra...

Miền lạc lõng  (thơ) 
Những chấm màu trắng bám víu / tìm nhau điểm trú ngụ / Em bay vũ trụ về nơi đâu?...

Giữa vỏ thời gian trôi...  (thơ) 
Ngày bão tiếng mưa ngàn âm lạ / đôi môi tê nhấp lời trôi không / im lặng sự quyến rũ // Những người câm tung ngón tay nồng / tiếng nói trơn tru ký hiệu / thể xác uốn cong bồi khuôn hình diễn cảm / xã hội bộ mặt tuồng cho kẻ vô hình / đất nước dành cho người câm nín...

Vết lạ  (thơ) 
Đừng trôi ngày đổi mặt / Môi vá đường chỉ chữ song hành / Ai đi đâu phố tung ngước lên trời / đổ vỡ bức tường / và bay từng hạt lửa cháy trụi / bao phủ máu khô màu đỏ gạch xuống lòng đất...

Tôi chạy với hình chữ nhật  (thơ) 
[10 NĂM TIỀN VỆ] ... Bầu trời là sân cỏ / Người ta nghĩ về một sân bóng chữ tung tăng / ám nắng đám đông lạnh lùng giơ tay cao / họ nghĩ giữa đời vô đạo thêm loài cỏ gấu mọc / trong gan máu chảy khô…

Ngày xanh kết nụ  (thơ) 
Bước chân tới khung hình tam sắc vuông / nối nhau bức tường trắng đen sụp đổ / tam giác chia từng điểm nguyệt / ùa đôi vú chảy căng. // Đến gần ánh mắt quỷ dữ / Tôi bỏ ra túi đựng chân lý & mở tấm thân trần trụi...

Tiếng vỗ rạng sáng  (thơ) 
Cong xuống lên từng đầu ngón tay trong bàn tay / Trái tim sáng ngời. // Đám đông hùng dũng cõng nhau uốn mình / hát cao trào giữa triệu hạt mầm ủ miền nhiệt đới...

Giấc mơ lạ  (thơ) 
Ngồi nghe tiếng gì lạ bay mất khỏi lời nguyện cầu / Cơ thể đông lạnh vụt say trong không khí ngạt thở / bầu trời thổi căng nổ thành tiếng / Hãy kể chuyện nơi xa lạ không phải nơi chúng ta sống / đôi cánh anh sẽ thành côn trùng vo ve...

Que than  (thơ) 
... Từ cục than đen hoạ chi cái mắt ngu dại đầy quyền lực / Tiếng cười hả dạ lũ chó sói kia tru sủa vang // Chúng nhìn chúng ta / Hét tên gọi tên bầy âm mưu // Bây giờ chiều tà / mòn đi cây viết chì than tại sao ta vẽ mãi chỉ một ngôi sao cô độc...

Mùa gặt và trăng lưỡi liềm  (thơ) 
... Hàng rào chắn dựng ngang lòng lề đường / Chủ nhật u sầu phố vắng cơn mưa / xanh u khuất nhói trong tim tinh thần yêu nước / rải từng vòng / nhìn bộ đồng phục màu rong rêu ngự trị // Những bài học về chủ nghĩa anh hùng đánh mất / đám đông tan rã trở về ký ức...

Va chạm nắng  (thơ) 
Đất nước mỗi người mãi chạy từ trái quả đôi tay ai cũng là một ranh giới tách nối trí tuệ đường thẳng máu dài bất tận. Múa từng ngón vung gõ từng con chữ cái cứa từng thước dao đỏ. // Tia sáng một ngày trong lò mổ súc vật những vi trùng nơi cơ thể chạy xuống đổ bóng từng vật thể chung quy...

Đám khói hỗn loạn  (thơ) 
Tôi bắt đầu nhìn đất nước / một cánh đồng người héo say ngất // Từng khối trắng mùi thuốc nổ ám ảnh / bám màu thép gai xưa còn máu lãnh địa buồn. // Sợ hãi móc lên đầu từng ô khoá sơn màu đỏ tía / giọt máu khô đã bốc cháy / nhổ lịch sử biến dạng thành kẻ lang thang đầu trọc...

Nhựa dục  (thơ) 
Trên đầu người chảy dài cây sự sống của tôi / vòng xoay đổi chiều nóng lạnh / mười ngón tay năm tay em quái đản / nuốt cạn tò vò thoi qua màu trắng đục // Anh thân cây khô hắc căng mùi vòng cung / vắt từng sợi lông trắng đen tù mù mọc khắp nơi...

Vàng đêm  (thơ) 
... Tôi rải màu vôi trên vòng cầu óng ả / sóng hoe âm định vị chỉ cõi ngày thường // Đàn cá vô hồn / im dòng sông thức tỉnh / con thuyền cài lên màu hoa cúc vàng / từng đốm vàng loé sáng...

Sợi nắng  (thơ) 
... Bàn tay anh mọc lên đám người tý hon múa hát / rẽ rạch từng số phận // Một đôi mắt xa lạ đẫm khóc tiếng kéo cọ / miệng to tát nhân danh: / rơi tê tái giọt nắng cuối ngày tắt đi vào lòng đất. // Anh vòng tròn múa theo vận tốc từng giây...

Những điềm vòng  (thơ) 
[Tường niệm nhà thơ Nguyễn Trung Bình (1968-2009)] ... Chỉ có vùng đêm anh reo tôi / Trong tiếng khàn giọng vụn ám mệnh trên đôi chân trẻ dáng nâu / Tiếng thì thầm bám ký ức trắng thổi ầm / Bình lặng trong hóc dãy núi lơ tỏ tường tiếng chim đi hoang / diệu nắng trên tháp màu đỏ gạch bay lên từng viên hoá thạch...

Sẽ không còn thấy anh nữa...  (thơ) 
Buổi chiều mưa vụt tắt / Tôi vớt điểm những vì sao lờ lững nơi chân mây. // Mười ba giờ bốn mươi / Một người tắt đi hơi thở theo mùa khô / Cạn nước bất động nằm. // Sấm chớp rung câu thơ tôi / ánh sáng vàng lộng hút linh hồn anh xa...

Tôi & dấu cộng  (thơ) 
Ra đời là một cộng sinh... / Sau lưng tôi phía núi là chân trời rực thắp vàng da thịt & máu mủ, nơi khai sinh tên gọi con người (x) mang hình hài dã thú bắt đầu âm mưu sự sống - sự chết. / Có tiếng nói trôi... Như dòng sông chảy toả vòng sóng, tròn dâng dáng đá mòn phát lên tiếng kêu thời gian...

Ý nghĩa sự xa gần  (thơ) 
Ranh giới niềm đau khổ không tiếng động / Ánh sáng tắt dần. Những khuôn mặt không màu ngà voi / đồ vật mọi nơi biến mhất...

Giao cảm âm  (thơ) 
... Vẫn là loài người rít mạch máu nóng / lạnh treo chảy lên cổ / Ra dòng sông mang hình lá cờ & bài ca về dân tộc ê ẩm / Cột sống lan toả miền tự do diễn cảm xây...

Sa mạc tinh chảy  (thơ) 
Tôi lạc đà chạy trên mộ cát / Cuống họng lưu giữ nước / Thời gian chiết tính đồng hồ bốc khói chảy giữa đêm cát lạnh tê / Chiếc khăn trắng trùm khoái lạc làm dấu chân bay kẻ lạc đường...

Bóng gió & lửa  (thơ) 
... Đã ngủ mơ chiếc áo đỏ cháy / tôi nằm trần truồng bất động nghe hình bài giao hưởng / Gió sóng xát tế bào đuổi vượt thủng lối vòm đen thoi thóp...

Khói mảnh  (thơ) 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021