Peri Rossi, Cristina
tiểu sử &  tác phẩm 

tác phẩm

Những người mất rễ  (truyện / tuỳ bút) 
Bước dọc theo những con đường của các đô thị lớn, ta thường thấy họ, những người đàn ông và những người đàn bà trôi trong khí trời, lơ lửng trong thời gian và không gian. Họ không có rễ dưới bàn chân, và đôi khi họ không có cả bàn chân. Họ không mọc rễ từ mái tóc, cũng không có những dây leo mềm mại để buộc thân thể vào bất kỳ một mặt đất nào. Họ như loài rong trôi theo những dòng hải lưu, tình cờ dính vào một mặt phẳng nào đó trong chốc lát. Rồi họ lại trôi đi, mang theo một chút hoài cảm... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)

Ném hoa cúc cho lợn  (truyện / tuỳ bút) 
Tôi thức dậy sớm để cho lợn ăn. Những cánh đồng còn trong bóng tối, một đám mây xám to lớn đứng lặng trên đầu, nhưng luống hoa cúc dập dờn trong gió toát ra vẻ đẹp tuyệt vời. Bên phải là cái chuồng bằng gỗ nơi bầy lợn còn đang ngủ, trông xám xịt trong thứ ánh sáng lờ mờ của rạng đông... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)

Những tiếng đồn  (truyện / tuỳ bút) 
Cuối thế kỷ XX, những tiếng đồn về các thành phố bắt đầu lan ra. Một số người nói về sự huỷ diệt của chúng, một số người khác nói về sự tái sinh dị thường của chúng từ những đống gạch vụn. Những nhóm hoạt động bí mật thì xì xào với nhau về những thành phố vẫn còn cư dân, nơi người ta có thể đi dạo, ngắm một con chim, tham quan một viện bảo tàng, hay chiêm ngưỡng màu sắc của bầu trời... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)

“Tác khúc” & những mảnh thơ  (thơ) 
Hiện thực duy nhất là ngôn ngữ. / Nàng đã nhìn đăm đăm vào tôi. / Tôi nghĩ tôi đã run rẩy... | Trong cuộc tẩu thoát của chữ, người đàn bà nằm trần truồng. | Khi những con chữ tẩu thoát, chỉ còn người đàn bà ở lại. | ... Tôi ném một vần thơ vào mặt nàng / nnư một hòn đá. // Tình yêu là câu hỏi của những con chữ... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn]

Chuyện tình  (truyện / tuỳ bút) 
Nàng nói nàng yêu tôi và trao cả đời nàng cho tôi. Thoạt tiên, tôi thật xúc động — đây là lần đầu tiên một điều như thế xảy ra trong đời tôi. Nhưng sau một lúc thì hai vai tôi bắt đầu đau nhức... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)

Theo dấu thời gian  (truyện / tuỳ bút) 
Tôi đến một thành phố nơi tất cả trẻ con đều muốn biết thời gian chính xác. Chúng bước qua các đường phố với vẻ nghiêm trọng. Hai bàn tay nhét vào túi, nét mặt đăm chiêu, với dáng dấp của những người đang bận rộn vì công việc, chúng dõi đôi mắt xuống mặt đất, nhẩm tính từng giây, từng phút trôi qua... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)

Lời đề tặng I | Lời đề tặng II | Khai từ | v.v...  (thơ) 
... Đàn bà là những cuốn sách phải được viết ra / trước khi chết / trước khi bị nuốt chửng / trước khi bị thiến... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn]

Những lá cờ  (truyện / tuỳ bút) 
Một lá cờ được trao cho mỗi người chết. Một nghi thức đơn giản luôn luôn được cử hành theo cùng một cách tại nhà riêng, không có người ngoài qua lại ồn ào. Trước hết, hai viên sĩ quan đến báo tin buồn cho các thân nhân. Rồi họ bắt đầu chuẩn bị nghi thức trao cờ... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)

Dấu chấm  (truyện / tuỳ bút) 
Lúc chúng tôi đến với nhau, nàng đã nói, “Em sẽ cho anh một dấu chấm. Nó rất quý báu — đừng để mất nó. Hãy gìn giữ nó để dùng đúng lúc cần thiết. Đó là vật quan trọng nhất em có thể cho anh; em làm thế vì em tin tưởng vào anh — anh đừng làm em thất vọng.” ... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)

Giữa lưỡi gươm và bức tường  (truyện / tuỳ bút) 
Thật khó có kẽ hở nào để len lỏi giữa một lưỡi gươm và một bức tường. Nếu cố tránh lưỡi gươm, tôi phải lùi lại đến khi chạm bức tường, và cái lạnh của bức tường làm tôi đông cứng. Nếu tôi cố gắng lách ra khỏi bức tường để tiến tới, thì lưỡi gươm đâm vào cổ tôi... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)

Những bức tượng, hay trạng huống của kẻ ngoại cuộc  (truyện / tuỳ bút) 
... Vài tượng đang ngồi, đan áo, và thân thể chúng gắn liền với những chiếc ghế như một khối hợp nhất. Những tượng khác há miệng như sắp thốt lên một âm thanh nào đó hay định nói một điều gì. Những tượng ở xa nhất đang đứng tựa vào những tượng xưa cũ hơn. Chúng biểu lộ vẻ chán chường, thậm chí có vẻ rã rời... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)

Ađam và Êva  (truyện / tuỳ bút) 
Ađam đang sống rất sung sướng giữa cỏ cây hoa lá thì Êva đến và dụ dỗ ông ăn trái táo vì bà muốn giết ông để một mình bà làm chủ tất cả... Chúa Trời sáng tạo ra Êva từ một cái xương sườn của Ađam vì thấy Ađam buồn chán và cần có người để sai vặt... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)

Thời gian chữa lành mọi vết thương  (truyện / tuỳ bút) 
Tôi luôn luôn hối hả, đó là vấn đề tính khí. Khi tôi và nàng đoạn tuyệt với nhau, tôi đi thẳng đến một tiệm cầm đồ. Tôi cần có rất nhiều thời gian để đắp lên những vết thương, để chúng cầm máu và chóng lành... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021