K. Lan
tiểu sử &  tác phẩm 

tác phẩm

từ một chân trời u tối  (thơ) 
nếu một ngày nắng đẹp / chúng ta buộc phải nói với nhau lời xin lỗi / em là người có tội / đã không nói cùng anh những chuyện trên trời...

mưa mặt nạ  (thơ) 
rơi xuống vườn nắng / nắng mang đôi mắt đầy tình / đám lá xanh mặc thêm áo ấm / những chiếc lá bay chỉ là huyễn hoặc mùa thu...

tưởng tiếc một màn đêm  (thơ) 
nếu hôm nay là tận cùng / hãy chia cho em một nửa ánh sáng / anh nhận về một nửa đêm, một phần trắng xoá / không cần ngồi gác cổng bình minh...

điều không thể | vô tình  (thơ) 
... khi chúng mình đứng nhìn nhau / cuộc đời là sân khấu / diễn mãi chưa xong một cảnh giã từ... | ... nếu có thể trở về những ngắt đoạn đầu tiên / em sẽ lùi dần, lùi dần / về phía lặng yên // trăng / vẫn thả xuống quanh em tấm màn buồn bã / ngón tay đã đôi lần gõ một cái tên...

tiên đoán thật thà  (thơ) 
anh sẽ không biết / rồi đến cả nắng cũng sẽ bất hạnh / bởi chính màu của nó / khi những đám mây không bay khỏi bầu trời // gió rồi cũng sẽ rất oan khiên / khói thuốc bay trên chiếc gạt tàn đầy xác / một chút “perfume for men” chạy từ chia li đến hạnh ngộ / chiếc lá rơi bị huyễn hoặc lần đầu...

một diễn tả khác | vết tích của mùa thu  (thơ) 
... khi mười ngón tay bò quanh bàn phím / anh và em và rất nhiều người khác nữa / đã kịp chọn cho mình một chỗ rất riêng tư / chỉ để giấu một niềm vui không tiện nhắc tới... | ... vẫn chưa về kịp vì còn bận xanh / mùa thu chỉ còn lại trên môi nhau từng câu hứa hão / chẳng còn chiếc lá nào bay...

hát gở  (thơ) 
có những ngày rất vui / có những chiều rất đông / bọn chúng cãi nhau về sự thật // có những bài rất hay / có những từ rất sâu / bọn chúng thảy chân nhau về một chỗ nằm // có những người rất điên / có những kẻ rất hiền / họ chẳng nói chẳng rằng mà giết nhau im lặng...

không có gì lạ lẫm  (thơ) 
trở dậy tìm giấc ngủ mình / đã cho đi rồi tự nhiên muốn đòi lại / bóng tối ăn gian / em lơ ngơ giữa vùng đêm sắp cạn // mắt mỏi quá / khi ngày lên sập bẫy cơn mưa...

một buổi điên hay bữa đã đời buồn  (thơ) 
em tìm khắp các con hẻm ngày / không thấy mình đâu / ai đã mang ngày bình thường đi mất / ai đã thả rông những bất biến giết người này? // sài gòn bé tí ti / chỉ một người vui tay xách đi là không còn gì nữa...

& mắt nâu đêm  (thơ) 
... khi tình yêu bắt đầu / những dự cảm gần như thừa thãi / đêm nay anh còn gì / khi xoè bàn tay có mùi ngai ngái khói / một trắng tinh // đêm chạm em / mười ngón chạm phím cũ / piano thất thần / ám ảnh một màu nâu...

sonata mùa đông | những ô cửa hẹp  (thơ) 
... phố đã ngủ, khuya rồi, chỉ còn ngọn đèn ủ rũ / hàng cây cúi đầu, giấu chuyện mình sẽ úa / rụng xuống sân đêm những linh ứng mùa lành / em có còn tin vào một cánh cung xanh?... | .... em mở cánh cửa phía hư vô / khi loay hoay trong căn phòng có nhiều cửa sổ / anh bên em và thực đến không ngờ...

im lặng tật nguyền | trong bóng tối của anh  (thơ) 
lâu lắm rồi, từ bữa đó / con chữ rơi tõm vào hộc tủ buồn cười / ngón tay nhiều lần bò quanh quẩn / mà thân phận của nỗi ưu tư vẫn chẳng rõ ràng... | ... khi còn lại một mình và những điều sắp mất / bóng tối ăn gian như một kẻ chơi tồi...

tháng mười li ti  (thơ) 
em mang về tháng mười / một tháng chín dở dang và ẩm ướt / dấm dớ cầm trên tay những cọng buồn sương bám / cười cười ngô nghê...

ràng buộc  (thơ) 
buổi. chiều. chôn. nắng. bằng. ngón. tay. quờ. mất. nết. luỵ. chút. ánh. sáng. trái. mùa. thế. chân. cho. quầng. đêm. lỡ. mang. đi. chơi. trò. rắc. hạt. đôi. khi. niềm. vui. là. nỗi. đau. hở. miệng. mặc. gió. lẳng. lơ. lướt. mảnh. áo. mùa...

sự tình nhỏ  (thơ) 
[đêm] / những giọt mưa đui mù lao vào cửa kính / vỡ toang cuộc dành dụm của mây / rơi xuống thành điệp khúc / buồn buồn / nhí nhách...

blues đêm  (thơ) 
ngón tay đã ngưng đuổi bắt âm giai trên phím khôn cùng / bóng tối oai mục rời cánh tay nhau phụ hoạ cho nỗi nhớ mặt mộc / từng chiếc bóng lang thang cũng mang mặt nạ / nối với nhau bằng nếp môi đói một lần thốt gọi hỡi ơi / khúc blues em rền đêm kể lể những điều không, có...

tiếng phố  (thơ) 
em nhớ phố / của những đêm vất vưởng gọi tên mình / hàng cây không hỏi chuyện / chỉ sùi trên thân vết sẹo kém xanh // em nhớ con đường gió lạc thổi bay mảnh khăn cũ / buổi chiều cất vó mặt trời / nhặt một nửa mùa thu rớt lại / từng chuyến xe qua là lượt mọi vết tích / tìm đâu dấu vết hồi sinh?...

ê a  (thơ) 
tôi đánh vần mình / trên những ký tự mặt người / gạch nối không tuần tự / khẩu hình tròn nỗi tôi? // tôi cẩn trọng cất giấu những vôi vữa lòng mình / nên câu thơ gạch ngói...

nơi cư ngụ của buồn  (thơ) 
... em giật mình ngưng câu thơ tưởng tiếc / như con sếu nhỏ giật mình nhớ ra mùa Đông / mùa thương thất bát / gặt xanh trên luống nhân tình...

chiêm bái  (thơ) 
ngày thấy mình trong vài giọt màu chảy máu / bức tranh có những mùa yêu va đập / rơi gò đống xuống lòng người như một sự giẫm đạp / cơn bão nào lùa trơ rụi đi qua / cõng cụm ngày hoa nở...

chuyện  (thơ) 
em dỗ ngón tay mình / bằng sự lặng im xoá bỏ / những con chữ nằm nghiêng không kịp trăng trối // em dỗ buổi chiều mình / bằng ánh sáng của ngày hôm sau / hoàng hôn chỉ kịp buông ám ảnh lên giấc ngủ // câu thơ dỗ nhau / bằng cú đánh bật khỏi chỗ ngồi...

viết trên lưng tháng Năm  (thơ) 
những con chữ nằm không tuần tự trên lưng tháng Năm / như một bầy kiến lười xới tung đụn cát / tìm miếng mồi ngon không quá kềnh càng để mang về tổ / buổi chiều chơi trò đánh đố / mối nối nào cho vừa khít cái mông lung...

trên nốt nhạc ẩu  (thơ) 
nắng hắt nỗi mưa / nên buổi trưa ẩm ướt cơn ngủ mơ vô tội / ánh sáng cố chúi đầu vào khung cửa kính / đâu hay nụ hôn xưa đã khép / bằng những giọt nước mắt nốt thăng treo trên phím đàn ngày...

đối thoại dương cầm  (thơ) 
em hỏi anh những câu hỏi khoá sol / đêm mười sáu vẫn lang thang trên khuông nhạc hôm rằm / ổ khoá mười lăm hoen rỉ / nên trăng buồn ngồi khóc bến ỉ i // anh ngủ trong câu kinh vàng nhắc nỗi chiều hôm / rê thứ cũng rám vàng / nhấn nhá nắng vào những chiếc bóng đổ dài / thườn thượt mỏi mòn...

valse  (thơ) 
tháng Năm đốt những câu thơ / buổi sáng tàn tro / thương nhớ u lì thức dậy / múa theo khúc hát thay mùa / và lũ ve thay xác mới // bây giờ tháng Năm / ngọn gió đồng dạt vào khuôn mặt trắng...

sự ví von của buồn  (thơ) 
... vẫn biết chỗ này đủ rộng để mỗi người đi hết cuộc dạo chơi không định sẵn / khi chạm phải dấu chân mình / ngả lòng mình ra ẵm một nụ cười đẫm máu / nhàu hết cả khuôn đêm...

Trên cánh đồng ngái ngủ  (thơ) 
sáng nay gió về / có lẽ vì sợ tháng Tư tan chảy mất? / còn lại điều gì treo ở chuỗi đêm không người ngồi thì thầm trong mắt?...

vòm ký ức tháng Tư  (thơ) 
bởi vì một cơn mưa thoát khỏi ngục tù năm trước / rủ mây trời về / nên nụ hôn không bay đi nổi / nụ hôn non bén rễ / nụ hôn già khép cánh nằm im / chờ một ngày tháng Tư vàng như nước mắt mặt trời...

làm gì trong thành phố  (thơ) 
vì dương cầm già sớm / phố nghèo hơn tiếng ồn / chỉ giảu những mặt người lem nhem lo toan và vội vã // em đi qua con đường ngày xưa bị đốn ngã / chuyến phà mình mắc cạn / bởi một đám tang nắng // không ai cho phép mình đặt điều cho chính mình / trong tâm tư thật thà / điều gì vẹn nguyên như chẳng cần thời gian nữa...

buổi Người  (thơ) 
lạ lắm! / tại sao con sẻ tương tư ánh bình minh / để phải mang nỗi buồn ngấm sương phơi lên chiếc ban-công ướt gió? // lạ lắm! / tại sao con dế nhỏ mang tiếng dương cầm đi giấu / nơi giấc ngủ mình / để tiếng thở dài rát cỏ?...

K  (thơ) 
có những người hỏi tôi về K / tôi chỉ biết trả lời về những ngã ba ngã bảy và lối rẽ / những lối rẽ buồn / nỗi buồn đánh cắp // phố K giống biển trời / vì tôi nghe đâu đó sự cần / của bờ cát mãi chờ con sóng bạc nằm gần // phố K giống núi...

Mùa ân sủng  (thơ) 
những lặng lẽ cuối cùng khoá trái ngày lạnh / và hứa suông về một cọng nắng ấm / những mầm non tháng Chạp đội nốt khoé cười / mùa ân sủng lên xanh...

Khúc bông đùa của sáo  (thơ) 
... kẻ đường biên giấc mơ / gài lên vài bùa chú / em niêm phong mình sau tên anh và câu thơ thật như những điều không thật...

Opera tháng Mười Hai  (thơ) 
khảm vào đêm những khuôn mặt trắng bệch phấn / bàn chân xoay vòng / số phận thiên nga đen / cuộc đời nào còn rủ rỉ mộng lành khi trút bỏ xiêm áo?...

Nơi cất giấu tháng Mười  (thơ) 
... chiều ơi! cho em mượn chiều nhát cuốc / chôn xuống màu vàng / như mùa thu tự gom lá sưởi mình / bằng úa / lòng người...

Vũ khúc cuối cùng  (thơ) 
... bí mật hôm nay sẽ còn nằm im nơi cổ / loài chim nhỏ nuốt nỗi lưu dân và vỗ cánh / câm lặng mệt nhoài...

Bài hát thiên nga đen  (thơ) 
em ngủ dưới quầng thâm mặt trời / màu mắt anh gieo hạt từ bi mầu nhiệm / giữa cánh đồng rộng như cánh tay chiều tháng Sáu / nảy nụ tháng Mười / ơi những mùa màng trễ hẹn / em gặt hái mình bằng nhát cắt của dấu chân qua...

Khóc tiếng vĩ cầm  (thơ) 
cọng nắng vàng vẫn đậu trên nhánh bài thơ cũ / mỗi con chữ xô nghiêng nén lại trời chiều / mùa thu gẩy tiếng nấc / vì thinh lặng hôm nay và nhớ / đã bày cuộc chia ly...

Rơi ra từ đêm  (thơ) 
... mặt trời đã cuộn màn đánh rơi một dấu lặng / ngày thương giật mình vỗ cánh / bản ballad một mình bó gối / chờ đợi ngón tay ngủ quên trong miền cổ tích trắng / phai rồi, nhiệm màu ạ! // đôi khi / bàn chân quen thả nhau vào vương quốc của kẻ người lạ mặt / và chúng ta chơi trốn tìm...

Những bỡn cợt lung linh  (thơ) 
sớm ngày ngồi với những ngón tay / nghe sương mai tỉ tê về mảnh rèm của gió / hoá thạch không ngờ / mỗi cuộc đời đã tự vẽ đường biên / ký tự mình bằng hình nhân và nhiều bản ngã / đâu đó, hấp hối sang trang...

Vỗ triền cát cũ | Để lại trống không một lần  (thơ) 
ấy là khi cái ngủ giật mình / giữa khoảnh khắc người gác cổng bình minh đã ngủ quên / bỏ điếm canh đêm cho ngọn bấc cạn dầu / con sóng không còn nằm ngoan ẩn dụ... | ... đã có lần tôi muốn biết đến đường biên vốn lẹm ra ngoài của tóc / tại sao một hơi mưa đặc quánh lại cấy vào nắng giới hạn?...

Khúc nhạc xanh  (thơ) 
... có những đêm trôi cong cong qua nỗi nhớ ở truồng / ngón tay em lang thang tìm vết cũ / biết đâu trên bến thiên đường còn neo điệu ướt đầm tháng trước / nốt trầm ngân / dẫu không đủ ấm cũng viên trọn thành bài...

nomades de...  (thơ) 
tôi muốn gọi tên tất thảy vết thương tôi bằng những điều dịu dàng nhất / như bài thơ tôi viết trong nỗi cô đơn là bản tình ca riêng tư giấu kỹ / con chữ hôm nay ngồi nhởn nhơ đếm nếp nhăn trên nỗi nhớ / tôi gỡ tóc mình bằng những dài ngắn đã vắn đôi...

Trò đùa của bóng tối  (thơ) 
... ở đâu đó phía sau sân khấu lớn / biết bao người đàn bà vun bốc cho bóng cả đời mình / và những người đàn ông phết thạch cao vào cô đơn giấu mặt / và chúng mình ở đâu sau tiếng thở dài gấp lại? / giọt nắng sót ơi hời...

Piano tháng Tám  (thơ) 
... có đôi khi ngón tay em ngồi thiền trên mười sáu nốt thăng / những bối rối nằm ngửa nghe mùa thu đốt lá / bày tỏ cùng đêm nỗi buồn đá cuội / lăn theo hạt gỗ đi vào mối mục / tiếng đàn em khi không tắt cầm tay mình run run...

Régénération  (thơ) 
nhánh cây con mọc lên từ cội rễ đã mục sùi / và từ khóm hoa đã rũ bên hiên đời vì những cơn bão lớn / gọi tên là tái sinh / một linh cảm lớn dần lên từ chiếc nôi tháng Tám...

Mùa lá chín  (thơ) 
... tôi nhớ cả giọt sương rơi vào tinh mơ như điềm báo / về tiếng dương cầm bỏ quên khi thất sủng con dế nhỏ / trên mái ngói phong rêu tóc mười lăm cuộn rối / bao người xưa không biết có còn?...

Demi-garçon  (thơ) 
... chòm râu trẻ trên biển cười rung tấm lá chắn / những ẩn dụ ngày phát sáng / tôi hiểu là tôi vừa cắt nghĩa một tôi / thành rất ngắn...

Cái xác trong gương  (thơ) 
... đêm tuột trơn trên lớp tráng men / cô gái bên kia đong mình cho đầy cái bóng ấy / sáng mai thôi những đọt mưa sẽ cùng về đưa đám / mắt đêm thâm cài thêm một cái cười / một đau...

Timbre mùa thu  (thơ) 
... tôi ở nơi không có mùa thu như ngàn ước mơ không cánh / nơi chỉ có bậc thềm để gã Trumpet vấp ngã / có điều không thật để địa đàng hiện về trong bài thơ gồm nhiều dấu chấm / những ẩn dụ khô khan chạy loanh quanh cho loài người mỏi mắt...

Miền nhiệt đới  (thơ) 
thời khắc cuối cùng trong bữa tiệc đêm / những ngôi sao cũng nằm ngoan trên danh lục / một đám mây cầm trên tay ánh sáng / hả hê bỡn cợt lung linh...

Bữa tiệc ở Ithaca  (thơ) 
... em đã ngồi chờ / vất vưởng như Odyssey mười năm nhớ về Troia / hiến dâng nốt cuối cùng / hi vọng một bữa tiệc khác ở Ithaca...


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021