Lê Thị Thấm Vân
tiểu sử &  tác phẩm 

Nhà văn, hiện đang sống tại Hoa Kỳ.

Tác phẩm đã xuất bản:
- Đôi bờ (tập truyện ngắn, 1993)
- Mùa trăng (tiểu thuyết, 1995)
- Việt Nam ngày tôi trở về (tiểu luận, 1996)
- Yellow light (thơ, 1998)
- Xứ nắng (tiểu thuyết, 2000)
- Âm vọng (tiểu thuyết, 2003)
- Bóng gẫy của thần tích (tiểu thuyết, 2005)

tác phẩm

THẤT LẠC [13]  (tiểu thuyết) 
... Những buổi bình minh của bố anh là chiến tranh, lính tráng, chết chóc. Đối đầu cuộc chiến phi lý. Những buổi trưa hè của bố anh là trại tù cải tạo, sợ hãi, đói khát. Thế giới của bố le lói ánh nắng chiều tà. Ngập tràn đêm đen phẫn uất. Những buổi bình minh của anh là chối bỏ xứ sở, từ chối cưu mang, là mọi giá phải trả cho sự vượt thoát. Là kiếm tiền trong sự trống rỗng lẫn hy vọng. Đêm vật vờ. Đêm trôi dạt... (...)

THẤT LẠC [9-12]  (tiểu thuyết) 
... Hoà ngắm nhìn những đường lằn giằng xéo phản ánh trên gương mặt Ngân: vật lộn ký ức, giằng xé cảm xúc, bế tắc suy tưởng, điên rồ ước muốn. Hôm nọ Ngân nói: “Ở tuổi dậy thì em rất sợ độ cao nhưng ưa trèo cây. Ít nói nhưng khoái chửi thề. Sợ bị chú ý nhưng luôn bận váy cực ngắn.” Ngân là bể nước, Hoà là cái gáo. Biết đến bao giờ gáo múc cạn bể nước?... (...)

THẤT LẠC [5-8]  (tiểu thuyết) 
... Con đường chuyển hoá là con đường cam go nhất vì không có kết thúc. Thống khổ luôn phục kích trong đời sống quá ngắn của ai đấy nhưng quá dài đối với nàng. Mũi Ngân luôn ám mùi tang tóc của chính nàng. Màu tàn rụi của chiếc lá chết... (...)

THẤT LẠC [1-4]  (tiểu thuyết) 
... Bà đóng tận tình nhiều vai trên sân khấu đời. Khán giả đầu tiên, cuối cùng bao giờ cũng là Ngân. Đứa con gái duy nhất và có nhiều chất tố của bà. Nó là tai nạn đời bà. Có thời bà cạo trọc đi tu. Về sau bảo bỏ tu vì không thể ăn cơm thiếu thịt. Có thời bà làm vú em. Có thời bà làm ca ve. Có thời bà làm ma ri sến. Có thời bà hành nghề chặt cổ gà. Có thời bà chuyên trang điểm người vừa chết. Có thời bà làm thầy bói... (...)

Trong ngày tàn cuộc chiến  (tiểu thuyết) 
... Chiến tranh chấm dứt đồng nghĩa với sự sống bắt đầu. Thằng sinh viên, tên Trường, đeo kiếng cận, da trắng, tóc mảnh loà xoà, mười ngón tay thuôn dài hơn hai mươi năm cầm bút, chưa hề sờ báng súng, từ giã cõi đời với khuôn mặt vô cảm hay không tôi đéo nhớ, đéo quan tâm, đéo cần biết. Giờ thì tôi đang sống nốt cuộc đời thằng Trường. Hơn hai mươi năm nay, tôi là hắn. Và hắn là tôi. Bí mật này chỉ tôi và hắn biết... (...)

Siết chặt  (truyện / tuỳ bút) 
[TÌNH YÊU & TÌNH DỤC TRONG VĂN CHƯƠNG] ... Bầu trời xanh ngắt. Cỏ cây rì rào. Ô cửa kiếng toà building lấp loáng bạc, nơi một thời tấp nập nhân viên vào ra, giờ vắng lặng. Có lẽ vì vậy mà ý tưởng kỳ lạ nhưng rất thật của Ngân bỗng xuất hiện trong đầu anh. “Em không tin vào tình yêu. Vì tự do và chung thuỷ khó lòng sánh đôi. Tuy nhiên anh là trường hợp miễn nhiễm.” Nó...i xong, Ngân cười to. Anh muốn nuốt trọn người Ngân như nuốt trọn con cá... (...)

Với Bùi Giáng  (thơ) 
“... cúi xuống đặt môi lên miếng trán nhám tẩm mùi thời gian thời thế // người nằm trên võng mắt (vẫn) nhìn trời / đong đưa / gió đong đưa...”

Jan và Jack  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] ... “Nếu giờ Chúa hiện ra hả? Tao sẽ tặng ngay ông ấy cái tát.” Thằng Jack nói. Con Jan há hốc mồm, thằng Jack tiếp, “Để tao xem ông ấy có đưa nốt cái má bên kia không?”... (...)

Trói buộc  (truyện / tuỳ bút) 
... “Mẹ là người suốt đời trung thành với mối đam mê chinh phục đàn ông, nhưng lại là kẻ luôn bị đứng về phía thất bại, dù nhiều đàn ông đã đi qua đời mẹ. Hồi còn bé, em dùng lóng tay để đếm. Về sau, em phải dùng đến lóng chân. Em đặt tên cho từng người: ông mắt lợn luộc, ông không tóc, ông thùng nước lèo... Lớn hơn một tẹo, em đặt tên theo tính cách: ông cả thộn, ông bủi xỉn, ông xạo ke, ông điếm đàng...” ... (...)

Cây bút nhựa và cái âm đạo trầm cảm  (truyện / tuỳ bút) 
... Cây bút. “Không được ngậm cắn cây bút.” Bà ngoại luôn dặn dò. Ngân thích hình dạng cây bút cùng mục đích của nó, dù ngày ấy Ngân còn quá bé để ý thức cây bút đồng nghĩa khác giống. Pen = penis. Cây bút độc quyền sáng tạo lịch sử văn minh nhân loại. Đàn bà không có bút đồng nghĩa thiếu hụt, khiếm khuyết, bị thiến, vắng mặt, bôi xoá, vân vân và vân vân... (...)

Tại sao Don Hồ?  (truyện / tuỳ bút) 
Sàn nhà lạnh lòng bàn chân. Trần nhà cao vòng cung. Tranh trên tường màu sắc hài hoà. Tôi bước chầm chậm. Đây là lâu đài cổ. Mấy người bạn trong lớp nhảy Salsa đưa tôi đến đây bỗng biến mất lúc nào tôi không hay... (...)

Đêm cuối  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] ... Tiếng thở dốc cùng cái siết chặt tay. Êm ả bềnh bồng. “Anh nghe không? Tiếng sóng.” “Suỵt” ngón trỏ anh vội khoá chặt môi em. Khua tay gạt bông hoa ngái ngủ em nằm ngó sâu vào những điều không (thể) biết... (...)

Quá khứ không em  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] ... Cơn mưa không mùa kéo đến đời anh đang ngả dần về phương cứu rỗi. Chiều muộn trước sân xi-măng nhà em, nơi sương rơi đóng hột. Trong thế giới của riêng em, em nhón mười đầu ngón chân đặt trên chân trần anh, hít sâu mùi cằm mùi cổ. “Anh thương em không?” Tất cả gáy sách thân quen trên kệ đồng tình mở to mắt trêu anh... (...)

Ngóng  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] ... Đàn kiến múa bụng trong sóng lửa ngun ngút cỏ mùi man dại. Lý tính trong anh tan chẩy theo vòng chân em khóa chặt cổ-vai trần anh. Khi anh-ôm-em-ôm-anh. Em khóc. Hai ta đang lấp đầy hố thẳm bằng si dại hay tự do?... (...)

Nhà bạn  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] ... Mây trắng ngày hôm qua vẫn cứ bay bay... Yêu nhau qua hồi ức và hy vọng ngăn cách bởi đại dương đáng bị nguyền rủa. Chống chỏi cơn tự sát. Chùm lông đen tưa sợi rời rã trôi trên mặt biển trưa không bọt sóng không gió không cả tiếng chim sơn ca... (...)

Bóng/hình  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] ... Tôi nhìn thấy tôi đang đi xa, quá xa vào một cái tôi khác. Cái bóng/hình tôi thật hay giả tôi không cần biết. Mái ngói cũ sì phủ lá sồi trăm tuổi run cong sợ hãi khi chạm vào thương tích thầm kín dù bằng trí nhớ. Kỷ vật còn lại là vài cọng cỏ em. Màu son rực thắm... (...)

...  (tiểu thuyết) 
(trích đoạn từ tiểu thuyết THẤT LẠC) ... Màu đêm chan pha màu mắt. Thân thể toát mùi hạnh nhân ngào đường thẻ. Tiếng thở dốc. Tiếng rên la. Tiếng động đời sống... Ngân đẩy anh ra, nằm úp mặt xuống gối. “Con mòng con, ơi con mòng con!” Nàng co người run rẩy, môi lắp bắp, nước mắt ứa trào... (...)

Chợ đời tị nạn  (đối thoại) 
[ĐỌC VĂN] ... Đọc bài “Rữa” của Đinh Linh làm tôi nhớ những năm đầu đến Mỹ. Tôi nhớ khu Locke Drive tức Xóm Rác mà Đinh Linh nhắc đến. “Thằng bạn thân” của tôi cũng từng ở đó. Đó là con đường cụt, trên dưới hai mươi căn duplex rẻ tiền. Muốn vào Xóm Rác phải đi qua cái creek quành quèo, sâu trũng...

10 năm chữ nghĩa, cùng buổi sáng ấm yên  (thơ) 
[10 NĂM TIỀN VỆ] ... thôi thì viết ra những điều này, như một cách tâm sự đồng thời tri ân độc giả Tiền Vệ đang sống nơi nào đó, trong hoặc ngoài quê hương: một buổi sáng yên ấm trong những ngày cuối năm 2012 của nhà văn lê thị thấm vân / và tôi cũng xin thú thật rằng, để có một buổi sáng yên ấm như sáng nay, thật không dễ dàng chút nào / bởi ai cũng biết: sống mà...

khe hở  (thơ) 
[Chủ đề: “Phơi Mình Đề Thơ Đòi Tự Do”] ... giữa lặng im anh vẫn nghe tiếng quát tháo của đoàn quân vô hình / luôn sẵn sàng siết cổ anh / bọc quanh họ là khối quyền lực đá tảng / nghiền nát anh bất cứ lúc nào...

Sao chỉ là ước, muốn và mơ?  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] ... Trời trưa nắng đổ, hai má con bị đám vệ sĩ lôi xềnh xệch băng qua đất đá, máy cày, cỏ cây, đống vật liệu xây cất. Nắng nóng và phẫn uất cuộn cuốn theo thân xác loã lồ của hai người đàn bà. Đêm đó tôi ngủ mơ, thấy mình trần truồng, hai tay cầm hai ly chanh dây (loại nước giải khát tôi rất thích uống dạo sau này) đến cho hai má con bà Lài... (...)

Vui sống với hiện tại và ra đi trong êm đềm  (thơ) 
cún ơi lá ơi chloé ới ời ơi... / nắng cùng gió mơn man hai mặt lá tươi xanh. mây bay vô định trên bầu trời rộng mở. tảng đá yên nghỉ cạnh khóm hoa muôn vàn sắc thắm / tao nhìn chúng mày nô đùa trong tiếng xào xạc từ những nhánh palm khô hoà tiếng suối róc rách. đêm qua có một trận mưa to...

Ba và cây tăm  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] ... Mấy chục năm trôi. Giờ đây tôi bằng tuổi ba ngày ấy. Mỗi lần cầm, nhìn, hay mua tăm bao giờ tôi cũng nhớ nghĩ về ba... (...)

Đường vào văn chương  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] ... Trong buổi gặp gỡ những người cầm bút, ông nhà văn (nổi tiếng) quay sang tôi, khệnh khạng khuyên, “Phụ nữ như cô, muốn được yên thân thì chớ dấn thân vào chuyện viết lách.” Ông (tự) giải thích dài, dài lắm, rồi tóm tắt bằng cách quay sang người đàn ông ngồi bên trái, kéo cổ áo, cao giọng, “Đàn ông chúng tôi luôn mặc áo size large hoặc extra large... (...)

Chút vui trong quán cà phê đêm  (thơ) 
trầm trầm trầm / tưng tửng tưng / nhịp nhàng theo đôi mí xếch / cùng cặp giò suôn bọc tất đen / mộng // tiếng cười rộn / tan / tôi liên tưởng tiếng mưa rơi trên mặt đất ngàn năm sau chắc vẫn thế...

muộn | nhớ | trong đêm | bóng  (thơ) 
... sáng thức dậy / nhớ ơi là nhớ / sức nặng hai bầu vú một thời của mình... / thôi, đành nhấp ngụm nước miếng vậy... | ... khối suy nghĩ bật rễ / đi cùng / niềm tự hào tù đọng / trí tưởng tượng cấy mầm đất đá nghĩa trang...

Thương yêu  (thơ) 
chồng: “em xem này, đẹp quá!” / vợ: “đẹp thật!” / chồng: “nhìn đáng yêu quá!” / vợ: “vậy anh sờ nó đi.” / chồng: “anh sờ nó hoài... em sờ nó đi.” ...

Tựa cơn mưa ngâu  (truyện / tuỳ bút) 
Lần triển lãm đầu tiên của Mưa Ngâu, tấm tranh vẽ giọt máu, ai nhìn vào, đều nói là giọt máu trinh tiết. Một người đàn ông đứng nhìn một lát, rồi bảo đó là giọt máu kinh nguyệt cuối cùng. Mưa Ngâu quay phắt sang hôn chụt vào má người đàn ông... (...)

“You’ve come a long way, baby!”  (tiểu thuyết) 
[TRÍCH ĐOẠN TIỂU THUYẾT] ... Trong ngày, có khi ổng chợt nhìn tôi, rồi lấy ngón tay chỉ vào mặt tôi, nói: “Bồ nhí đấy. Bồ nhí đấy,” xong cười hí hí. Có lúc ông nhỏ giọng: “Em đẹp lắm! Em xinh lắm!” Rồi thì: “Nhảy với anh không cưng? Nhảy với anh một bản cưng nhé!” Mấy câu nói thời trai trẻ ăn chơi bay bướm hào hoa phong độ của ông ở Sài Gòn trước 75 cô ạ... (...)

Vô đề  (tiểu thuyết) 
[TRÍCH ĐOẠN TIỂU THUYẾT] ... Toàn bộ tranh cuốn cuộn theo thời gian. Mọi thứ qua đi, vuột khỏi làn da như vảy khô, da tróc... Mưa Ngâu ngồi trên giường ngó lung ra vườn. Những tấm tranh đã từng một thời như hơi thở, sức sống. Giờ chúng tiêu tán phương trời nào? Những tấm tranh từng là những đứa con của bà, bà âu yếm nghĩ thế, giờ chúng lây lất nơi đâu? Những tấm tranh như một phần da thịt bà... (...)

Hà Nội ve sầu  (thơ) 
những con chữ / đẫm lòng / thơ / mơ / hàng rào gai nhọn lựa từng con chữ // nơi gặp gỡ, yêu nhau / chốn tận cùng / rền ve sầu / chốn sân ga // sân ga Hàng Cỏ đón em 5 giờ 18 phút / Hà Nội còn đang ngái ngủ / nhưng lòng dân đất / đã mở toang / văng vẳng đánh thức: “em ơi Hà Nội phố... / mùi hoàng lan... mùi hoa sữa / con đường vắng...” / hẳn Hà Nội dành cho em chút thơ mộng ban đầu? ...

Mận vườn ngoài  (truyện / tuỳ bút) 
... hình ảnh những nấm mồ nằm thật đều làm tôi nhớ lại ngày còn thơ mỗi lần phải theo mẹ vào nghĩa trang quân đội thăm mộ bố và rồi tôi mường tượng đến những quán bia ôm được dựng vội sau gần hai mươi năm kết thúc cuộc chiến... (...)

làm người  (thơ) 
... đang ngáp đang cười đang khóc đang hát đang làm tình đang rặn đẻ đang tiểu đang reo hò đang gãi lưng đang cầu nguyện đang ôn bài đang nhai đang cột dây giày cho con đang trả lời email đang tưới cây đang sung sướng đang làm việc đang trò chuyện đang mơ đang dặn dò đang suy tính đang thay áo đang huýt sáo đang... / magnitude 7.0 / cùng đi vào giấc ngủ nghìn thu // ngôi mồ tập thể / chia một mộ bia...

Những con chữ  (thơ) 
... Những con chữ / như khoảng trống trong ngày rỗng. // Những con chữ động não / những con chữ vực hồn / những con chữ quất roi da vào mặt / nhưng cũng chính những con chữ cho ta sống khi không cần tới. // Ôi! những con chữ rồi cũng sẽ chết thôi mà...

khoang (1993–2008)  (thơ) 
... Tao từng nói với mày rằng, cuộc đời này đối với tao như cái cầu tiêu công cộng. Tình cờ dừng chân. Dùng giấy lót bồn cầu, giật nước, vất giấy lau tay vào thùng rác. Luôn gắng giữ vệ sinh để người đến sau sử dụng, mày còn nhớ không khoang?...

“Đặc sản” Xã Hội Chủ Nghĩa  (thơ) 
Sáng Chủ Nhật mẹ bảo tôi chở bà đến nhà Quang Dũng. Mẹ Quang Dũng là em (út) của mẹ tôi. Quang Dũng mới tậu căn nhà trên một triệu đô, trả bằng tiền tươi. Quang Dũng 22 tuổi, thấp người, miệng hay cười. Da Quang Dũng đen, mụn lấm tấm. Quang Dũng sang Mỹ theo diện du học sinh...

sản phẩm của chiến tranh [2]  (truyện / tuỳ bút) 
... Không nơi đâu tôi gọi là nhà cả. Đất Mỹ, đất Việt, đất Tàu, đất Lào thì cũng vậy thôi. Nếu tôi không ở Mỹ thì ở Đức hay ở Úc, ở Ai Cập, ở Phần Lan... Ở nơi nào thì tôi cũng là thằng tôi... (...)

sản phẩm của chiến tranh [1]  (truyện / tuỳ bút) 
... Tôi là ai? Thằng Trường chết hay thằng Châu sống? Thằng Châu chết hay thằng Trường sống? Tôi là thằng nào? Thằng nào là tôi? Những con chữ nhẩy múa. Những trang báo bay bổng trong không gian. Tôi có phải là nhà báo không? Tôi có được quyền sống thật với những con chữ không? Tôi có thể tự gọi tôi là nhà thơ không? Tôi được quyền có cái đầu đầy đặc ý nghĩ không? Tôi không muốn nhìn thấy tôi là thân cây rỗng... (...)

BÓNG GÃY CỦA THẦN TÍCH [kỳ 16] — phần III: (n)ướC, và đẤt  (tiểu thuyết) 
... Có loại cây sống, tồn tại trên mặt nước, mà dòng nước thì mãi mãi luân lưu, chuyển động khắp năm châu lục địa. Cây trôi giạt, bấp bênh xuyên qua bất kì luồng sóng nào. Không nhu cầu sở hữu. Chối từ mọi gắn bó. Yêu chuộng tự do... (...)

BÓNG GÃY CỦA THẦN TÍCH [kỳ 15] — phần III: Gặp lại  (tiểu thuyết) 
... Ðiều gì tỏ lộ giữa trưa trời nắng chang chang, không làn gió? Những thân xác úp chồng lên nhau, mò mẫm tìm nhau, vỗ về trong nhau, ân cần lẫn nhau. Oh! children of dust... (...)

BÓNG GÃY CỦA THẦN TÍCH [kỳ 14] — phần III: Gặp lại  (tiểu thuyết) 
... Rồi thì, nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô. Nữ tử vô tài tiện thị đức. Những điều này, nghe qua, có khả năng làm Bí Xanh muốn ói. Nó hôi thối hơn cả đống rác bỗng một sáng chặn ngáng giữa đường... (...)

BÓNG GÃY CỦA THẦN TÍCH [kỳ 13] — phần III: Gặp lại  (tiểu thuyết) 
... Bí Xanh ngồi nhìn Bí Vàng đi tới đi lui chăm sóc lũ trẻ, chợt nghĩ đến Adrienne Rich. Chỉ khác là Adrienne Rich viết sách về nữ quyền, đồng tính nữ, chống chiến tranh Việt Nam, và làm nhiều tập thơ, mang những bài thơ nóng bỏng đi đọc khắp nơi. Adrienne Rich chưa hề ăn canh chua đầu cá lóc nấu dọc mùng... (...)

BÓNG GÃY CỦA THẦN TÍCH [kỳ 12] — phần III: Gặp lại  (tiểu thuyết) 
... Ảo/thực chỉ là cái bấm con chuột. Bí Xanh chợt nghĩ, nếu Việt Nam là nước giàu mạnh nhất nhì thế giới, thì biết đâu cả thế giới giờ đây đang chơi trò đánh khăng, bắn vụ, thẩy lon... thay vì tenis, golf, football... (...)

BÓNG GÃY CỦA THẦN TÍCH [kỳ 11] — phần III: Gặp lại  (tiểu thuyết) 
... Bí Xanh & Bí Vàng ngồi tết tóc cho nhau. Những sợi tóc xoắn vòng êm ả trong lòng bàn tay. Không như cọng bí quăn tít, hăng nồng, gãy vụn chìm sâu trong kí ức. Bé gái gánh trên vai nửa nô lệ, nửa chiến tranh... (...)

BÓNG GÃY CỦA THẦN TÍCH [kỳ 10] — phần III  (tiểu thuyết) 
... Bí Xanh bước ra khỏi taxi, hơi máy lạnh thổi mát bắp đùi vụt tan biến. Bangkok đang ngả về chiều. Dép trái bị trật, viên sỏi len kẹt giữa kẽ ngón, Bí Xanh khom người nhặt, khi ngước lên, mắt đập vào bảng quảng cáo du lịch Việt Nam, giá đang hạ, đi liền trong ngày, thủ tục đơn giản, bảo đảm... (...)

BÓNG GÃY CỦA THẦN TÍCH [kỳ 9] — phần II: Bí Vàng  (tiểu thuyết) 
... Bí Vàng khám phá bài học đầu tiên và duy nhất sau ngày giải phóng là cười. Cười vào mọi thứ, mọi vật, mọi vấn đề, là xong... (...)

BÓNG GÃY CỦA THẦN TÍCH [kỳ 8] — phần II: Bí Vàng  (tiểu thuyết) 
... Cậu nói giải phóng được dân tộc là đã đi được nửa bước. Nửa bước còn lại sẽ giải phóng luôn nhân loại. Thế-Giới-Đại-Đồng. Đoàn Kết & Quyết Thắng. Khi cậu lặp lại lời Bác, Bí Vàng nghe tiếng ộp oạp rống to bất thường của ễnh ương mẹ đang kiếm tìm ễnh ương con thất lạc trong đêm... (...)

BÓNG GÃY CỦA THẦN TÍCH [kỳ 7] — phần II: Bí Vàng  (tiểu thuyết) 
... Bí Vàng thấy màu đỏ rợp trời Nam. Màu đỏ là men say của những ai cương quyết đạt chiến thắng bằng mọi giá. Mà ai chiến thắng ai? ... (...)

BÓNG GÃY CỦA THẦN TÍCH [kỳ 6] — phần II: Bí Xanh  (tiểu thuyết) 
... Bí Xanh đi theo bước chân thúc bách của (bóng) mình. Bước chân chẳng thể dừng để nghĩ ngợi ở những ngã ba ngã tư cuộc đời. Bỗng nghe tiếng nổ chát chúa, kế tiếp là tràng cười giễu cợt. Bí Xanh ôm đầu. Ngất. Ngất là xong, là hết, là phủi sạch... (...)

BÓNG GÃY CỦA THẦN TÍCH [kỳ 5] — phần II: Bí Xanh  (tiểu thuyết) 
Ngày cuối tháng tư năm bảy lăm, Bí Xanh gọi (nó) là thứ bệnh dịch, với khả năng truyền nhiễm cực nhanh. Người người di chuyển như thần chướng thổi lùa nửa số dân trong xóm loã thể đi lui. Dịch Đi Lui... (...)

BÓNG GÃY CỦA THẦN TÍCH [kỳ 4] — phần I: Nguồn cơn  (tiểu thuyết) 
... Trong người Bí Xanh phát ra tiếng sóng. Lẫn trong tiếng sóng giọng người đàn bà: “Con hãy yêu thương con người. Con người sống với nhau. Chỉ con người mới cứu giúp được con người.” Đêm hôm đó toàn thân Bí Xanh chìm trong bể nước ấm áp, thơm mùi dễ chịu... (...)

BÓNG GÃY CỦA THẦN TÍCH [kỳ 3] — phần I: Nguồn cơn  (tiểu thuyết) 
... “Thức ăn ai cho?” Bí Xanh hỏi. “Mỹ.” Bọn trẻ đồng thanh trả lời. “Tiếng nói ai cho?” “Tây.” “Học hỏi từ ai?” “Tàu.” “Sức mạnh dựa vào ai?” “Nga.” “Muốn bắt chước ai?” “Nhật.” “Dân tộc nào đã bị ta diệt?” “Chiêm Thành.” “Thế ta là ai?” Bọn trẻ con ngơ ngác nhìn nhau, rồi phá ra cười nắc nẻ... (...)

BÓNG GÃY CỦA THẦN TÍCH [kỳ 2] — phần I: Nguồn cơn  (tiểu thuyết) 
... Bí Xanh khóc cùng bè với bọn dế nhủi tinh nghịch, với mụ ộp oạp già hơn trăm tuổi. Bí Xanh ngó vòm trời, từng chùm sao thi nhau phóng dao tua tủa, quên cả thở. Bí Xanh nghe tiếng ngáy, hắt xì, ngáp, và nấc cụt của bầy côn trùng hấp hối. Con cún ghẻ từ đâu xuất hiện mơn trớn dỗ dành Bí Xanh: ngủ đi ngủ đi ngủ đi mày nhé... Cây ổi đồng trinh say mê khiêu vũ một mình trong bóng đêm, quanh chỗ Bí Xanh nằm, toả mùi thơm dị kì... (...)

BÓNG GÃY CỦA THẦN TÍCH [kỳ 1] — phần I: Nguồn cơn  (tiểu thuyết) 
... Võ Thị Gái bận quần lãnh đen, áo màu hoa bí nụ, bước dần vào lòng đại dương, nơi nước đang tuôn vào vĩnh cửu. Mùi đất để lại sau lưng, tay thõng với những móng hồng non. Nước bắt đầu ngập ngón chân, rồi trọn bàn chân, rồi qua cổ chân. Nước biển len dần vào cửa mình, bụng, lỗ rốn, ngực, rồi cổ rồi cằm rồi miệng rồi mũi và rồi là mái tóc đen loà xoà, vết tích cuối cùng... (...)

thương  (thơ) 
... chị úp mặt lên lưng / trần / ai / hít mùi lạ rồi thân rồi chia lìa // quả cấm / cứng / nghẹn cuống họng / chị / đành nhai lưỡi mình...

Thơ cho trí nhớ  (thơ) 
[Chùm thơ 7 bài] ... Tôi nhìn thấy tôi đang đi xa, quá xa vào một cái tôi khác. / Cái bóng hình tôi thật hay giả tôi không cần/thể biết. Mái ngói đỏ cũ sì phủ lá sồi trăm năm cong run sợ hãi khi chạm vào thương tích thầm kín qua đường dây trí nhớ...

Phản kháng | Olympic Torch-ture | Free Tibet!  (thơ) 
... Giữa bầu trời San Francisco ngày xuân đầu tuần trong vắt… Giữa cầu treo thơ mộng, buông rủ tấm biểu ngữ: “One World, One Dream, Free Tibet 08”... | ... lửa thiêng liêng / lửa quyền lực / lửa tham tàn / lửa thiêu đốt / lửa địa ngục trần gian... | Tẩy chay Olympic! / Tibet shall be free! / ... Free Tibet... right now... / Game’s over / Yeah... Free Tibet!...

ĐẾN TỪ HOẢ TINH [trích đoạn]  (tiểu thuyết) 
... Mùi tuyệt vọng. Cuộn giây thần kinh âm ỉ cháy. Xương sọ đứa bé lều bều trong vũng mưa bùn lấp xấp. Đứa bé chết trôi mang khuôn mặt Ngân hoài nghi sợ hãi. Nhịp tim Ngân bấn loạn, không thể chú tâm được bất cứ điều gì. Nàng thấy toàn thân bị liệng vút trong bầu trời cùng hơi thở cứng nghẹn... (...)

Bảy truyện cực ngắn  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] Chiều qua trong Target nó thấy má nó thò tay chôm cái áo “che vú” màu đỏ nhét vội vào túi xách. Sáng nay nó thấy má nó mặc cái áo “che vú” màu đỏ ấy đi làm... | Tennessee Williams là kịch tác gia gay. Ông thường cực lực phản bác những nhà phê bình kịch của ông là dối trá dựa trên đồng tính giả và giả giống... | Năm 6 tuổi, tôi xin phép mẹ cho tôi khép cánh cửa phòng tôi lại. Mẹ bảo không... (...)

ÂM VỌNG: “Âu Cơ” [6]  (tiểu thuyết) 
... Bao nhiêu người đã phải đứng làm vai để cõng nhau, đỡ nhau. Bao đời người đã chịu cực, chịu thương, chịu khó, chịu tội. Từ bà cố, bà ngoại, má, rồi nay đến chị con. Những cái vai. Vai. Vai. Toàn là Vai... (...)

ÂM VỌNG: “Âu Cơ” [5]  (tiểu thuyết) 
... Trong những thâm trầm đau đớn chia lìa mất mát tủi nhục đắng cay... má chỉ cầu khấn một điều là sự bình an. Bình an thật, không phải là sương khói tạm bợ thoáng chốc. Và giây phút bình an, như lúc này, má ủ được trong lòng bàn tay của chính mình... (...)

ÂM VỌNG: “Âu Cơ” [4]  (tiểu thuyết) 
... Con phải hiểu, má đến từ một nơi mà quay đi đâu cũng đụng phải người, phải cây, phải vật... như cái chổi, cái lu nước, cái mùng, cái ghế đẩu... Tất cả quấn chặt lấy nhau. Tiếng nói, tiếng người rao hàng, tiếng bà hàng xóm, tiếng chó sủa, tiếng sóng vỗ, tiếng mèo gào, tiếng reo cười trẻ con. Mùi muối biển mặn, mùi mồ hôi người, mùi cứt chó, cứt gà. Màu xanh bẹ chuối, màu xanh trời gần... (...)

ÂM VỌNG: “Âu Cơ” [3]  (tiểu thuyết) 
... Cảm giác phập phồng, sợ hãi, âu lo trong những ngày sau 30/4/75 thỉnh thoảng bất ngờ ập tới, nhất là ban đêm, má nằm không đợi chờ nhưng hai tai và mắt cứ mở toang toác nghe rõ mồn một tiếng chân người rầm rập đang bước dần lên cầu thang, rồi tiếng gõ cửa, đập cửa mỗi lúc một dồn dập. Tiếng quát tháo, ra lệnh... (...)

ÂM VỌNG: “Âu Cơ” [2]  (tiểu thuyết) 
... Những ngày như thế này... Ngày cuối tháng tư mỗi năm. Ngày đáng nhớ trong lịch sử nước Việt Nam. Mùa Xuân Giải Phóng hằn trên từng cá nhân, trong đó có gia đình mình. Má nhớ những ngày chạy loạn, mọi người đi tới đi lui như bầy kiến đi vòng quanh trên mặt chảo rang... (...)

ÂM VỌNG: “Âu Cơ” [1]  (tiểu thuyết) 
... Ánh nắng gắt, mặt trời đỏ lòm lom. Nhắm mắt trăm ngàn hoa thị nổ bụp như bong bóng. Rồi thì mặt biển lại êm ru, con tàu vẫn thế, lướt trên sóng. Những con chim biển rủ rê nhập cuộc. Hành trình trên mặt nước mênh mông, bao la... (...)

(... ... ...)  (thơ) 
Anh bảo, / về đây với anh / anh sẽ đưa em đến (... ... ...) / nơi anh đã sống Đời Thật / ấp ủ từng cơn mộng / mơ về sự Bất Tử suốt thời mới lớn. (ôi, tưởng tượng ngày mai, một ngày mai...) ...

ÂM VỌNG: “Mỵ Châu” [6]  (tiểu thuyết) 
... Đêm qua, trong giấc mơ, mình nghe vang vọng tiếng chuông địa ngục và thiên đường rền rung cùng một lúc. Mình nằm gác cả người lên ba thằng đàn ông. Đầu ngực mông chia đều mỗi phần một thằng, như quà đám hỏi, như nước Việt Nam có ba miền Nam Trung Bắc... (...)

ÂM VỌNG: “Mỵ Châu” [5]  (tiểu thuyết) 
... Được cái là thời đại bây giờ khác với thời bà nội bà ngoại dì thím bác má mình. Đàn bà ở tuổi Mây ngày trước mà chưa có chồng là bị cả xóm bêu riếu, nói cạnh nói khoé, gái già, gái ế, gái chồng chê ì xèo. Cha mẹ lấy thúng úp mặt khi ra khỏi nhà. Qua Mỹ được cái tự do, ai muốn làm gì thì làm, miễn đừng đụng xía vào chuyện người khác là tạm êm. Lắm lúc mình nghĩ qua được Mỹ là điều may, cho dù buồn rầu thì cũng rục nẫu bụng dạ... (...)

ÂM VỌNG: “Mỵ Châu” [4]  (tiểu thuyết) 
... “Ừ, về thì về. Mai này chúng ta cùng về Việt Nam ở.” Nội cái nóng đốt người cũng đã kinh hoàng. Ở đâu riết quen đó, thiệt là đúng, rồi còn con còn cái. Nơi đâu con cái ở, nơi đó là quê nhà. Không tin số mệnh cũng phải tin, giày dép áo quần còn có số! Chạy trời không khỏi nắng! Sao tự nhiên giờ mình lại đâm ra triết lý... cùn vậy nè trời?... (...)

ÂM VỌNG: “Mỵ Châu” [3]  (tiểu thuyết) 
... Tại sao mình không giỏi giang khôn ngoan như những người đàn bà khác cho con cái được nhờ? Người ta cũng bỏ chồng, chồng bỏ, chồng chết, chồng bịnh, chồng tù tội... đủ mọi đoạn trường chông gai thử thách, có khi hoàn cảnh còn te tua hơn mình gấp trăm ngàn lần, nhưng sao con cái họ học hành giỏi giang, có nhà có cửa, xe cộ, cho con học đàn, chơi banh, học trường tư... còn mình chẳng ra con cặc gì cả... (...)

ÂM VỌNG: “Mỵ Châu” [2]  (tiểu thuyết) 
... Dạo này mình hay có cảm giác như đang bay trên mặt đất. Không được bay bổng như chim, mà la đà nghiêng ngả, mất thăng bằng. Cảm giác kì quặc bám lấy mình nhiều giờ trong ngày... (...)

ÂM VỌNG: “Mỵ Châu” [1]  (tiểu thuyết) 
... Soi gương thấy mặt mình bành nát ra như cái bánh tráng nhúng, phờ phạc, rệu rạo, không chút sức lực. Hai môi tím thâm, tóc dựng đứng, lỉa chỉa như cái chổi cào, xấu xí như con ma trơi. Mình vừa sợ vừa chán cả mình, bẩn thỉu dơ dáy như con đĩ già hết thời, cạn nước, mà mình là con đĩ chứ còn gì nữa... (...)

ÂM VỌNG: “Man Nương” [6]  (tiểu thuyết) 
“Mưa sắp tạnh rồi.” “Tạnh mưa, mọi người sẽ phải rời khỏi nơi đây.” “Không có lý do gì để giữ bất kỳ ai. Chúng ta chẳng thể ở mãi một chỗ, làm mãi một việc, ở mãi với một người.” “Chẳng nên bám chắc vào một ai, cái gì, hay điều gì, bởi không có gì là chắc chắn cả.” ... (...)

ÂM VỌNG: “Man Nương” [5]  (tiểu thuyết) 
lửa bập bùng cháy chị gào khản cổ sao em không nghe lửa nóng lắm em ạ bao nhiêu năm trong giấc ngủ chị chỉ thấy lửa là lửa kèm theo gió tạt tứ bề chạy đâu cũng không khỏi lửa chị đắm chìm trong bể lửa bừng tỉnh thân thể chị tựa con lợn quay da giòn xốp hạt mỡ nổ li ti như mụn nhọt... (...)

ÂM VỌNG: “Man Nương” [4]  (tiểu thuyết) 
... “Tôi đang tập điềm đạm hơn, bớt cảm xúc hơn, thản nhiên hơn.” “Chị và tôi đang ở giữa nhịp cầu. Ngoái nhìn đầu cầu thì cứ sợ con kiến con sâu. Nhìn xuôi cuối cầu là cố vin thành cầu để khỏi ngã gục.” “...mà những ngón tay mình lo sợ không còn khả năng bấu chặt thành cầu.” ... (...)

ÂM VỌNG: “Man Nương” [3]  (tiểu thuyết) 
... ai nói tui ngu tui khùng tui dị dạng tui điên tui dại tui tàng tàng tui mát dây tui thuộc người cõi trên cõi ngoài cõi lạ cõi hành tinh khác tui cám hấp tui nửa khối óc tui chậm trí tui biết tui không bị té giếng là được rồi... (...)

ÂM VỌNG: “Man Nương” [2]  (tiểu thuyết) 
Dưới đây là cuộc đối thoại của người đàn bà và đàn ông. Cả hai là người Mỹ gốc Việt, tuổi ngoài ba mươi. Người đàn bà tóc rẽ giữa, suôn dài quá vai. Dáng cao ráo, khoẻ mạnh. Chị bận quần jeans đà, áo len đen, bên ngoài khoác áo mưa màu đất đỏ, mang boot đen, mặt không thoa phấn, màu son đã nhạt do nước mưa bôi xoá... (...)

ÂM VỌNG: “Man Nương” [1]  (tiểu thuyết) 
ám mưa hột......một hột ngàn hột trăm hột tỉ tỉ hột hoa nước rớt rơi trên áo mưa rắn lục lưỡi thèm liếm bọt trắng xà bông trong tách cà phê sủi bọt trào tràn mạ nói khi đẻ mi ra mi không khóc bà mụ vả bốp * * * * vô mặt mi cũng không khóc thứ chi lì lạ lì lùng rồi mi nghiến mi nhay mi rị mi nút mi mút đầu vú mạ đau thét thì ra mi đã có răng... (...)

Đố thơ được thưởng phong bì  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] Bác Lựu: “Ai là tác giả bài thơ ‘Quê Hương’?” Các cháu: “Dạ thưa, Giang Nam ạ.” ... Cô Thư: “Thanh Tâm Tuyền là ai?” Các em: “Dạ, là nhà thơ ngụy của Sài Gòn trước 1975 ạ.” ... (...)

 (truyện / tuỳ bút) 
Xe lửa vun vút. Ruộng muối trắng toát bên ngoài ô cửa sổ nứt rạn. Trong toa cuối, hàng trăm hũ mắm, dưa chua, cà muối được xếp đều trên kệ như những lọ đựng dược thảo trong tiệm thuốc Bắc ở phố Tàu San Francisco. Qua tấm gương phản chiếu, ba thiếu nữ khác màu da trần truồng đang tự mơn trớn, vuốt ve... (...)

Đến từ Hoả tinh  (truyện / tuỳ bút) 
Thân xác bà được gói gọn trong chiếc xe lăn đặt ở góc phòng. Tóc và mắt bạc màu, người thun cong như con sâu róm. Bà đưa mắt nhìn tôi, mời gọi. Một tay bà giấu dưới tấm mền, tay còn lại để trên mặt bàn gõ nhịp yếu ớt, không đều. Tôi lách người qua những chiếc xe lăn gói gọn thân xác. Họ ngủ hay thức tôi đéo cần biết... (...)

Cánh cửa  (thơ) 
... Tôi nằm ôm cánh cửa lắng nghe lời ru trong tiếng guitar xa ngái. Tiếng sóng vỗ vọng theo bước chân đầu tiên chạm cát trên bờ biển Songkhla vào mùa xuân xa lắc. Những người đàn ông đến với tôi mang theo trong họ biết bao cánh cửa...

Giơ tay  (thơ) 
Tôi đã từng (phải) giơ tay / xin phép / điểm danh / đồng ý / đầu hàng / trình bày ý kiến / cùng nhiều lý do khác, / nữa. // Lúc này tôi (đang) nằm / giơ tay để / lộ những sợi lông...

nhắc nhủ nhau. một nơi chốn  (thơ) 
... một nơi chốn ... một nơi chốn / nơi nào? / có không một nơi chốn? / cần không một nơi chốn? / ơi, một nơi chốn / nơi nảo ... nơi nao ... / mà ngày lìa thân / máu dậy thì chưa (kịp) vấy...

Thuộc về đâu?  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] Chiều nay trên đường từ phi trường về nhà. Đèn xanh: tôi đạp ga. Đèn đỏ: tôi đạp thắng. Đèn vàng: tôi phân vân... (...)

mây  (thơ) 
mây / … vô biên / em không thể nào hiểu căn nguyên / nhưng chẳng phải là điều em bận tâm / em không tưởng tượng ra một thần linh / em không cần một ý nghĩa...

Măng  (thơ) 
[TÌNH YÊU & TÌNH DỤC TRONG VĂN CHƯƠNG] Một bài thơ hình ảnh "... người đàn bà ưa nghịch mấy cọng lông măng mọc quanh núm vú / vào những trưa hè trống vắng..."

Mùi của riêng em  (thơ) 
Con người trừu tượng như lịch sử / màng trinh hư ảo chẳng là em / anh mãi đi tìm. // Con cá hanh giẫy chết với cái bụng rỗng...

Bí Xanh & Bí Vàng (tuy một mà hai)  (truyện / tuỳ bút) 
Bí Xanh thức giấc, màu da đen nổi bật trên vạn vật phủ toàn màu trắng. Bí Xanh liếm những giọt nước rịn quanh mép. Khi sợ hãi điều gì quá độ thì nước đái nó rỉ, nước mắt nó ứa, hoặc mồ hôi nó rịn. Định thần một lát, nó nhận ra đó là tuyết... (...)

góc phố tình  (thơ) 
mỗi lần đi ngang góc đường số mười và santa clara có cửa hiệu bán vịt quay ngon nổi tiếng ở san jose tôi lại nhớ đến anh / vẫn những con vịt quay rám vàng đưa lưng, những mảng thịt heo nhuộm phẩm đỏ xa-xíu, những con gà béo phồng mỡ, thẩy đều móc cổ treo dọc sau quầy kiếng ám khói...

Chẳng phải cơn mơ ngày  (thơ) 
Con còng cõng lửa tới lui trong đêm / ai đấy quả quyết rằng nó là con đom đóm. // Chỉ có tiếng nói chính thống, trung tâm là chuẩn. Còn lại là tạp âm. / Cái hĩm này ngu đéo biết! Cần trị dạy. / “Tôi có muốn đấu tranh gì đâu.”...

Mùi của riêng Ngân  (truyện / tuỳ bút) 
Con người đuổi theo cái/điều mình muốn hay thích. Đến đất lạ, thủy thủ tìm ngay nhà thổ, còn nhà địa chất nhặt đất đá để khảo sát. Ngân là dải đất khô lạnh không dấy trong anh chút nóng hổi ban đầu gặp... (...)

Mùa thu — 8 mẩu nhật ký  (thơ) 
Bờ tường khói nơi lưng đã một lần tựa. Mặt bàn rêu khô đọng đáy. Cái vói người âu yếm. / Nụ hôn vội / nắng tắt vội / nhúm lông trên người úa vội. Bên ngoài là khung cửa gió...

Khổ nạn  (truyện / tuỳ bút) 
Con bé nhắm tịt mắt. Bóng tối làm nó bớt hoảng, nhưng da thịt vẫn như bị cát bám. Trong thế giới tối, nó từ từ thấy lại con đường thẳng tắp bề rộng bằng lòng bàn chân, hun hút phía trước. Chút nguy hiểm chút tò mò chút phiêu lưu chút thách thức trộn lẫn như nồi lẩu sắp sửa sôi. Con bé dang thẳng hai tay bước tới... (...)

Tập đọc Việt ngữ  (thơ) 
Mỗi người Việt Nam là một nhà thơ / Chỉ cần để lại một bài thơ / Nguyễn Du (người cha già tóc trắng của thi ca Việt Nam) / Là một trong ba nhà thơ lớn nhất nhân loại...

anh phải sống  (thơ) 
Nước biển ùa vào miệng / mặn chát, nghẹt thở / nắm chặt thanh củi / như mọi người // tôi muốn sống // ... Thanh củi này không chịu nổi hai người bám / em buông tay ra / đàn bà không quan trọng bằng đàn ông // anh phải sống...

Từ Sleeping Beauty đến Hòn Vọng Phu  (truyện / tuỳ bút) 
Bà ngắm nhìn cái laptop gọn nhỏ, xinh xắn rồi đưa tay khẽ vuốt ve, tỏ lòng biết ơn sâu xa. Qua rồi thời đại pen=penis; bút=buồi. Chế độ phụ quyền đang trên đà lung lay. Xương sườn đất sét Adong đã bị đập nát vỡ vụn... (...)

Mùa măng cụt & Cơn mưa đá tháng tám  (thơ) 
Đời thì ngắn / người mà ta muốn yêu thì nhiều / em biết và anh biết // em là điều thiết yếu trong phút giây bất chợt anh nhìn thấy mình đang từ từ gẫy đổ...

Nước  (thơ) 
Cùng bơi, giúp nhau bơi, bày cho nhau bơi ... giữa/trong ... ngược/ngoài ... dòng // nước ... là nước ... toàn nước ... mênh mông nước...

Trăng trối  (thơ) 
Con gái mẹ, / Yêu ai, con cứ fuck họ / Ghét ai, con cũng có thể fuck họ. / Khinh ai, mẹ để tuỳ ý con...

Nơi em ở  (thơ) 
Bên trái nhà em,/ mảnh đất hoang / với những cột điện cao thế / bọc hàng rào kẽm gai, / treo tấm bảng cấm ngặt trẻ con lẻn vào chơi / em thường đứng tựa cửa / đếm từng nóc cột điện, / suy tư / và mơ...

Lạ(c)  (truyện / tuỳ bút) 
Người người di chuyển trên đường. Vài khuôn mặt phết lớp vec-ni giả quyện bụi đường. Vài khuôn mặt mang dấu ấn hợm hĩnh. Vài khuôn mặt mang thói quen được phép tội nghiệp. Còn lại, là những khuôn mặt với những bí mật cố tình bưng bít... (...)

XỨ NẮNG [chương 61-63]  (tiểu thuyết) 
Tháng ngày trôi qua. Cuốn truyện đã xong. Câu chuyện đã kể, đã phơi bày. Tôi viết như trút bỏ trên vai gánh nặng ngàn cân... (...)

XỨ NẮNG [chương 56-60]  (tiểu thuyết) 
Nhạy cảm, mày là đứa quá nhạy cảm. Phải, đã nhiều lần giúp tôi bay cao, như chim, mở toang cánh cửa thiên đường, ngụp lặn trong bể hạnh phúc tuyệt đỉnh. Đồng thời, cũng đạp xô tôi xuống tận đáy đen địa ngục, đớn đau, tủi nhục, ê chề biết bao... (...)

XỨ NẮNG [chương 51-55]  (tiểu thuyết) 
Đất cát mỗi miền mang màu sắc khác nhau: đỏ, trắng, nâu, vàng, đen... tồn tại bao nghìn năm, lăn lóc qua lại, ẩn sâu, nổi trôi, thăng trầm, chìm khuất, trôi giạt, mưa sương thấm lạnh, nắng hè nung nóng, đất vẫn là đất, muôn đời là đất, không thể biến tan. Mỗi hạt cát là một linh hồn. Hồn mẹ, hồn cha, hồn ông, hồn bà, hồn con, hồn em, hồn cháu... (...)

XỨ NẮNG [chương 46-50]  (tiểu thuyết) 
Nghiệp chướng nằm trong mỗi cá nhân, gia đình, xã hội, đất nước. Dân tộc nào, hứng chịu nghiệp chướng dân tộc đó! Ai có thể cắt nghĩa hộ tôi câu nói này... (...)

XỨ NẮNG [chương 41-45]  (tiểu thuyết) 
Gã con trai nằm dưới kia, cách tôi đúng một cái xoạc chân, qua lớp mùng mỏng, tựa sương khói. Màu da đất nung. Vẻ ngu ngơ khờ khạo của hắn càng làm tăng cơn cám dỗ đến tột đỉnh... (...)

XỨ NẮNG [chương 36-40]  (tiểu thuyết) 
Người đàn bà không đầu ngồi thõng chân trên cái mả hoang ngoài mé sân trái, qua ô cửa sổ tôi nhìn ra. Nắng chiếu như hào quang vây tụ quanh cổ người đàn bà. Màu nắng ban mai rỡ ràng, vàng óng, tuôn chẩy như mật... (...)

XỨ NẮNG [chương 31-35]  (tiểu thuyết) 
Mặt trời sáng rỡ. Mưa đêm còn sót ủ trên những tán lá. Trinh chở tôi trên chiếc xe máy hai bánh. Chúng tôi chạy ngược hướng mặt trời mọc. Tiến vào cõi âm. Thế giới của người khuất mặt. Men theo mùi tử khí... (...)

XỨ NẮNG [chương 26-30]  (tiểu thuyết) 
Thức dậy bởi tiếng mưa rơi lộp độp trên lá, trên đất, trên mái nhà, trên hàng hiên. Mưa không đứt đoạn. Mưa xua tan mùi hoa sứ ngoài khung cửa sổ. Mùi mưa tuổi thơ, xa xăm... (...)

XỨ NẮNG [chương 21-25]  (tiểu thuyết) 
... Nơi đây, cái gì cũng quá độ. Tiếng reo hò trẻ con. Tiếng chửi bới người lớn. Tiếng rao hàng. Tiếng chó sủa. Tiếng gà gáy. Tiếng heo đòi ăn... Người và vật đồng lòng, đồng thanh. Nói như hét, như gào, như tiếng xe chạy phanh gấp nghiền nát mặt đường... (...)

XỨ NẮNG [chương 16-20]  (tiểu thuyết) 
... Một sáng, anh xổ tung khăn đầu mẹ, trời ơi! một ổ chấy, cả rừng chấy, lúc nhúc, đen, nâu, nhạt... anh ghì... chấy rơi rụng rớt níu lấy nhau, níu lấy mẹ, níu lấy anh. Buông mẹ ra. Người anh toàn chấy.... (...)

XỨ NẮNG [chương 11-15]  (tiểu thuyết) 
Ngày xửa ngày xưa... Bốn chữ bắt đầu cho bất kỳ câu chuyện cổ tích nào trên trái đất này... (...)

XỨ NẮNG [chương 6-10]  (tiểu thuyết) 
Thỉnh thoảng nghe chồng kể về Dục Mỹ, nơi anh sinh ra và sống quãng đời ấu thời, tôi hình dung trong đầu là những nóc nhà tranh cùn cụt, xơ xác sắp trôi tuột theo cột chân cầu, mà chân cầu thì như chân người tù đói, sắp ngã quỵ... (...)

XỨ NẮNG [chương 1-5]  (tiểu thuyết) 
Tôi khởi đầu, kể lại câu chuyện vào một buổi sáng trời mưa. Mưa không ngớt mấy ngày nay. El Nino xối phủ tràn nước trên khắp nẻo đường Bắc Cali. Mưa đang rơi nặng hạt ngoài kia. Sáng nay là sáng thứ hai đầu tuần, đầu tháng, và đầu năm... (...)

sáu bài thơ tình yêu  (thơ) 
tôi giấu thời gian vào trong tóc... | cỏ / tắm đẫm / cơn mưa / đổ xuống / từ trời... | này anh, / em (sẽ) không nói rằng / em nhớ anh / em cần anh / em yêu anh / mà, em sẽ / làm cho anh yêu em / từng ngày... | em cúi đầu / dần sát xuống / vũng ngực trũng / những sợi lông... | có những buổi sáng / trời lạnh / anh không muốn ra khỏi giường... | rồi một ngày nào đó / em và anh sẽ phải rũ lòng giã từ tất cả / ra đi...

Lai tạp  (truyện / tuỳ bút) 
Món lẩu đang chuẩn bị. Cả thẩy đều sống nhăn, tươi rói. Sống & tươi y như bốn đứa mình đang ngồi đụng đầu gối nhau đây, N nói, những ngón chân giãn duỗi trong dép nhựa nội địa. Màu da N tái như ánh trăng, tương phản màu da m, rực đỏ tia mặt trời đứng ngọ... (...)

IDEN(tôi)TY  (thơ) 
việt nam hai mươi năm sống xa / xa như tuổi thơ / đôi dép nhựa hồng xinh xắn chiếc dạt phương đông chiếc trôi phương tây / trở về (giờ) là quốc gia không (còn) là cuộc chiến...

Những con vật và tôi  (thơ) 
Giữa chồng và con thỉnh thoảng những con vật xuất hiện. Một buổi sáng em trai mang đến cho hai con chim và cái lồng mây. Đôi chim nhẩy nhót, hót líu lo. Lắm lúc bực bội tôi bảo chúng im, chúng không hiểu...

Dịch Đi Lui  (truyện / tuỳ bút) 
Những ngày cuối tháng tư năm bảy lăm. Bí Xanh gọi (nó) là một thứ Bệnh Dịch, với khả năng truyền nhiễm cực nhanh. Người người di chuyển như thần chướng thổi lùa nửa dân số trong xóm lõa thể đi lui. Dịch Đi Lui... (...)

Tôi đi tìm tôi  (truyện / tuỳ bút) 
... Còn tôi đây, đang dò dẫm bước từng bước trên thềm xi măng, lòng bàn chân mát lạnh, tay bám vào những gì có thể bám. Thần trí lùng bùng. Đi theo tiếng gọi của thể xác, trong tôi... (...)

Rắn Lửa  (thơ) 
Mùa cuối thế kỷ / bên nớ bên ni nối / liền sợi giây / hoang tưởng...

(____)  (thơ) 
mẹ / trút hơi thở / cuối / khi tóc trên đầu / chưa / một / sợi / bạc...

Abdul Wahab Al-Bayati: tình yêu, sự chết và lưu vong  (tiểu luận / nhận định) 
Abdul Wahab Al-Bayati là một nhà thơ hiện đại lừng danh trong thế giới Ả-Rập và đồng thời lãnh đạo phong trào thơ tự do khởi nguyên tại Iraq năm 1948... (...)

Nizar Kabbani, nhà thơ của tình yêu và tình dục  (tiểu luận / nhận định) 
Nizar Kabbani được xem là nhà thơ Ả Rập ảnh hưởng nhất và danh tiếng nhất của thời hiện đại. Với sự nghiệp kéo dài năm mươi năm ông đã xuất bản năm mươi tập thơ, và được xem như là nhà thơ tình vĩ đại nhất của Thế giới Ả-Rập... (...)

nước, và đất  (truyện / tuỳ bút) 
Vào lúc 5 giờ 40 phút 13 giây, hạt bụi bay sà vào mắt Bí Xanh. Giàn bí đã bị cháy rụi, thiêu luôn xác con cún... (...)

Giá tự do  (thơ) 
Đêm trước ngày vượt biển / mẹ thắp nhang lâm râm khấn nguyện / “Lạy trời phù hộ cho con tôi thoát...

Người con gái Việt Nam thời bình  (thơ) 
... Giữa bị thịt / độ cứng căng quả bóng / ợ ngất hơi chua / tóc em ông túm giật liên hồi...

Căn phòng 2.2 - âm thanh sóng  (thơ) 
Khi anh cởi quần lót bên trong phòng tắm / bên ngoài này, em nằm gối đầu lên hai cánh tay mình, mắt ngó đỉnh trần...

Bài học vỡ lòng  (thơ) 
Năm mười ba tuổi / lần đầu tiên nhìn xuống thân thể mình / loang nhạt chút màu đỏ thắm tươi...

Trước giờ chia tay  (thơ) 

mộng d(r)u  (thơ) 

Chiều 17/2 ở thư viện Mountain View  (thơ) 

Giấc mơ Lòng Lành  (truyện / tuỳ bút) 
Nắng lửa-Nước mắt. Hai thái cực. Ở hai đầu trục. Trên dưới đổ ập xuống thân thể con bé. Suy Tàn hay Điêu Tàn? Nó nghĩ nát óc. Ừ, không phải Điêu Tàn, mà là Hủy Diệt. (...)

Mẹ  (truyện / tuỳ bút) 
Đàn bà ba miền bận áo thâm quần đen như nhau, nhưng anh nhận ngay ra mẹ. Mẹ níu áo anh, hít hà da thịt anh. Con về đấy hả Đức? Mẹ không tin là còn sự sống. Phải là phép nhiệm mầu. (...)

Homeless  (thơ) 

Thơ  (thơ) 

Thư cho x  (thơ) 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021