thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Điều tìm thấy

 

Ngày mười tám tháng mười một năm ngoái là lần đầu tiên tôi mơ thấy cô. Trông cô khoảng ba mươi, ba lăm gì đấy. Lúc ấy cô đứng tựa lưng vào thành cầu, cô đang cầm một cuốn sách. Có lẽ là một cuốn tiểu thuyết. Bìa nó màu xanh, tôi thích tất cả những cuốn sách có bìa màu xanh. Chúng thật tuyệt. Cô biết không, tôi rất thích hình ảnh tóc cô bị gió thổi tung về phía sau. Chiếc khăn ấm của cô nữa. Hẳn là lúc ấy nhiều người cũng nhìn thấy cô. Trời khá lạnh nhưng trông cô rất ổn, không, phải nói là trông cô rất tuyệt. Cô đứng trên cầu một lúc, rồi khi có tiếng còi tàu thì cô bước đi. Cô có nhớ là cô đã đi đâu không? Còn tôi thì không hề biết sau đó cô đã đi đâu. Mọi thứ tự dưng mờ quá. Tôi chỉ nghĩ rằng sau đó cô sẽ đi nhà sách và mua thêm một cuốn sách có bìa màu xanh nữa. Tất cả mọi cuốn sách có bìa màu xanh trên thế gian đều rất tuyệt. Cô biết không? Ánh mắt của cô, phải nói thế nào nhỉ? Mùi hương, mùi hương từ cô đến hôm nay còn vương trên gối của tôi đấy. Tôi thích cái dư hương ấy. Tôi tìm mọi cách để giữ lấy cái dư hương ấy và, tất nhiên, kể từ ngày ấy tôi không bao giờ giặt chiếc gối của mình. Cô biết không, tôi thấy ở cô một điều gì đó mà tôi chưa hề thấy ở bất kỳ một người đàn bà nào khác. Lũ đàn bà, cô ạ, lũ phản trắc. Tôi lại thế rồi, tôi không thể quên nỗi đau ấy, tôi xin lỗi. À, mà ngoài đời thì trông cô thế nào nhỉ?

Tôi cũng không biết nữa. Chắc cũng giống như thế thôi. Tôi không hề có cuốn sách nào bìa màu xanh cả. Năm ngoái tôi cũng không đứng trên cầu. Chưa khi nào tôi đi bộ trên cầu. Tôi không chịu đựng được ở những độ cao như thế. Anh biết đấy, vì lũ trẻ nhà tôi, suốt ngày tôi cứ đâm đầu vào những chậu quần áo và chuyện bếp núc, thì lấy thời gian đâu mà tản bộ như thế. Thực ra thì hồi trung học tôi có một cuốn sách bìa màu xanh. Đó là một cuốn tiểu thuyết. Anh biết Bắt trẻ đồng xanh của J. D. Salinger chứ? Rất tuyệt. Nhưng tôi đã đánh mất nó trong một lần bọn tôi leo núi. Đã lâu rồi, những ngày tháng tuyệt vời ấy. Tuần trước tôi cũng mơ thấy anh đấy. Tôi nghĩ anh khoảng bốn lăm, năm mươi gì đấy. Cũng có thể anh trẻ hơn. Tôi không ngửi được mùi thuốc nhưng tôi thích nhìn những người đàn ông hút thuốc. Trông thật phong cách. Anh hút White Horse, đúng không? Tôi không thấy rõ lắm. Vả lại lúc ấy khói thuốc mù mịt. Anh mua cái áo màu đen ấy ở đâu? Tôi không thích cách người ta in lên đằng sau nó những hình thù kỳ quặc như thế. Nhưng anh biết đấy, chẳng có gì hoàn hảo cả. Anh có thể nói về vết thẹo kéo dài trên trán của anh không? Đó là một kỷ niệm mà anh không muốn nhắc lại? Tôi nghĩ thế. Có nhiều thứ nên quên đi. Như chồng tôi chẳng hạn. Say khướt cả ngày và luôn vô trách nhiệm. Tôi cũng tìm thấy ở anh một điều gì đấy mà tôi không hề thấy ở một người đàn ông nào khác. Tôi cũng không biết đó là điều gì. Hình như trong đôi mắt của anh có một điều gì đó. Nó khiến tôi... Phải nói thế nào cho đúng nhỉ? Tôi lại thế rồi, lúc nào tôi cũng thế, tôi xin lỗi. Anh đừng hút quá nhiều thuốc nhé. Tất nhiên tôi biết anh buồn. Ai mà chả buồn. Anh không biết đâu, cứ nghĩ tới anh là tôi lại thấy... Nói như thế nào cho đúng nhỉ? Ấm lòng, chẳng hạn. À, mà ngoài đời thì trông anh thế nào nhỉ? Có giống như thế không?

 

 

-----------------------

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021