thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
NĂM BÀI THƠ
 
1.
 

Tôi cứ hay bị lẫn lộn

 
Một vài thứ và một vài thứ cùng một vài thứ rồi một vài thứ
Như con thiêu thân lẫn lộn lửa và đèn
Như con chim nhỏ lẫn lộn kính và trời
Như con chó lẫn lộn xương cá và thuốc chuột
Như con gà lẫn lộn gạo và dây thun
Như chính tôi lẫn lộn thú và người
Những cái nhầm lẫn tai hại
Khó quay đầu
 
Để không nhầm lẫn
Tôi luôn mặc định mình là một con thú
Sống giữa xã hội này
Để khi gặp người
Có thể cười mừng rỡ
Để khi gặp thú
Có thể giả như không
Bởi hình như thú quá nhiều
Nhiều đến nỗi
Khó mà nhận ra đâu là người thật sự
 
Những con người thật sự
Lại rất sợ phải làm người
Ở nơi đây
Nơi tôi đang sống
Một đất nước văn minh
Của loài thú cấp cao
...
 
Tôi xin lỗi
Xin lỗi những con người
Tôi chỉ là một con thú
Thú thường dân !!!
 
 
2.
 

Tôi sống trong thế giới đồ giả

 
Mắt giả
Ngực giả
Môi giả
Mông giả
Khóc giả
Cười giả
Vui giả
Buồn giả
Lý tưởng giả
Ước mơ giả
...
Ngay cả trái tim trong ngực cũng đôi khi cũng giả nhịp
Ngay cả suy nghĩ trong đầu đôi khi cũng phải giả vờ
Ngay cả tôi cũng không biết bao giờ, chỗ nào của mình là thật
 
Nhưng bi kịch nhất là tôi lại luôn được dạy dỗ, khuyên răn, hăm doạ
là phải sống thật
Trong một nền văn minh mà đồ giả được tôn vinh
 
Làm sao bây chừ?
Sống sao bây chừ?
Thiệt là kẹt!!!
 
 
3.
 

Tôi làm nước mắt

 
Đất nước thân yêu của tôi
Đồng bào thân yêu của tôi
Lãnh đạo thân yêu của tôi
Đầy tớ thân yêu của tôi
Ôi, ruột thịt
Ôi, lá lành lá rách
Ôi, thiên đường...
 
Thiệt là nhục nhã khi từng được học, được dạy,
được lý tưởng hoá đống bùn lầy lội
Rồi té vào nó
Tay, chân, tai, mắt, não đều bị kiểm soát
Chết sặc
Chết ngộp
Chết từ từ
...
 
Rồi sao nữa
Rồi con, rồi cháu, rồi thế hệ này, thế hệ khác
Chồng lên nhau
Khóc
Cho đến khi quên cả cách làm ra nước mắt
Cho đến khi từ điển không còn chữ nhục
Cho đến khi con tim quên cả tiếng mẹ đẻ
Cho đến khi não chỉ có mỗi niềm tự hào sáo rỗng
Cho đến khi chẳng thèm nghĩ đến từ “cho đến khi”
...
 
Chứ sao ?!!
 
Còn tôi hả ?
Tôi đang ngồi ở ngã tư
Chờ hôi của
Có ai rớt gì không ???
 
 
4.
 

Phụt

 
Trong giấc mơ của tôi
Tất cả đều bị che phủ bởi bóng tối
Tôi bước đi dò dẫm
Vấp té trên những xác người
Chết ngạt
Tay bị xước bởi thân cây và xương thú
Chân nhơn nhớt
Mùi tanh của máu
Bỗng
Có ánh nến rất nhỏ
Le lói cháy
Ở một góc khuất
Sâu thật sâu
Tôi từ từ tiến lại
Ngồi xuống
Nhìn nó thật lâu
Rồi...
Thổi tắt!
 
 
5.
 

Tôi tưởng...

 
Một năm 365 ngày
Tôi đi tìm tôi đủ 365 ngày
Không phải tôi rảnh lắm đâu
Mà có lẽ là
Quá rảnh!
 
Đã có lúc tôi tưởng mình là con khỉ
Trèo từ cành này qua cành khác
Trong sở thú
Cười khèn khẹt
Đến hết đời
 
Có lúc tôi lại tưởng mình là cây
Đứng yên một góc chờ gió quật
Có tổ chim nho nhỏ
Núp vào nách
Một ngày bị phát hiện
Con người mần thịt
Tôi và cả lũ chim
 
Có lúc tôi tưởng mình là mây
Được kết tụ từ nước mắt của những người đàn bà
Tôi rất nhỏ, rất nhỏ
Tan chảy
Trên môi những gã đàn ông
Trong buổi sớm mai
Cà phê và khói thuốc
 
Có lúc tôi tưởng mình là quả tim
Ngày càng già nua, kiệt sức
Dần chai lì như nhựa
Chẳng còn nhịp đập vội vàng
Những vết cứa
Vô hình
Không còn đau, đau, đau như trước
 
Có lúc tôi lại tưởng mình là con ma-nơ-canh bằng nhựa
Sáng khoác áo xanh, quần đỏ, váy vàng
Đêm lại cô đơn trong bóng tối
Nhìn những con ma-nơ-canh khác
Chết dần
Chết mòn
 
Lại có khi tôi nghĩ mình là đôi mắt
Nhìn được những bóng đen của linh hồn
Họ đi trên dây thời gian
Rất thăng bằng
Và họ nhìn tôi
Cười hềnh hệch
“Cái lũ người vô tri!”
...
 
Vậy đấy
Mỗi ngày tôi lại là tôi, rất khác
Và tôi cũng chẳng muốn ép mình
Thật khác với tôi!
 
Tôi tưởng mình là tiếng thở giữa khuya...
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021