thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Sống đi
 
(tặng LMP)
 
“Tiếng kêu của khúc thép đỏ
Trong chậu nước”
(“Cạn”- thơ Văn Cao)
 
I
 
ở lại đây
dưới bầu trời đen trên mặt đất đen
miệng vực mở đen ngòm
cơn đại dịch đen mưa đen những con chim đen
thuỷ triều đen
bùn đen tràn lên từ cống rãnh
bảy ngàn đêm đen
vừa ngưng tiếng súng
những chuyến xe kìn kìn chở của cải mang về phương bắc
tan tác số phận con người
dải tang đen
đám dân đen
đỏ mắt thắp đèn còn chịu đựng còn chờ mong
còn ước vọng
 
 
II
 
ở lại đây
tự lưu đày cùng mảnh đất cha ông
mấy mùa địa ngục?
diện tích tự do không còn phần dành cho người sống
những thế hệ sinh ra để gánh vác quá khứ đau thương và tương lai tủi nhục
mất tiếng nói
lạc loài
hoang mang trước đống xương máu da vàng chồng chất
lạc lối khi nghe quá nhiều sự thật
và không bao giờ biết được điều gì đã bị giấu che
ở lại đây
bọn thất phu còn nặng nề trách nhiệm
ở lại đây
vùng vẫy trong vũng bùn đen
những đôi hốc tối đen ngước nhìn trời
mưa
ròng ròng nước mắt màu đen chảy xuống
 
 
III
 
ở lại đây
bình thản nhìn kẽm gai siết cổ
những con chim báo mùa bị xuyên qua cành thập tự giá
tiếng hót lên trời
tiếng hót rơi theo máu
long lanh
 
nghe gì không nghe gì không
sương mù đen độc địa
ai đó có ai đó ai giết ai chết ai bị đâm ngập tim ở đó
“sát nhân như thảo bất văn thanh” [*]
...
qua xương trắng với máu hồng
nghẹn ngào không nói một câu
mang khăn gói đi lấy đầu
mẹ
vỗ tay
reo mừng xác con[**]
 
 
IV
 
ở lại đây
chúng ta sống qua được hết
chúng cứ gặm nhấm mùa màng, cứ đặt ra thuế khoá, cứ kiến thiết luật rừng
cứ bán hết mồ mả đất đai tổ tiên, cứ nuốt hết vàng rừng bạc biển
chúng muốn ăn cứ ăn muốn phá cứ phá muốn quyền lực cứ tóm thâu quyền lực
muốn tung hô sẽ có tung hô
muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu con chốt thí mạng trên bàn cờ phủ trùm bằng bóng tối
chúng cứ thoả sức mà ăn đi mà trương xác lên đi rồi nuôi giòi bọ
chúng cứ đùa chơi trong vũng trâu đằm ngập ngụa của chính mình
những thối rữa từng ngày để nuôi thối rữa
 
 
V
 
và chúng ta đang sống hay còn hơi thở mà như đã chết?
là hình ảnh chúng ta: đói nghèo, ngu dốt, trộm cướp, cùng khổ, nghi kị, thù hằn, dã man, cục súc
bán rao thân xác, danh dự, lương tri
không ai còn tỉnh táo
không ai còn đứng thẳng làm người
nằm im chờ bánh xe nghiến ngang thân
khi lịch sử quay lùi vĩnh viễn
 
 
VI
 
hãy sống đi hãy sống đi
chúng ta yêu xứ sở chúng ta
như người khác yêu quê hương của họ
chúng ta ở lại đây
sống và chết
vì nó
chỉ giản đơn như vậy
 
 
VII
 
trong ánh nắng như thiêu
trên con đường tro bụi
ai oán bài ca tiên tri
những con chim bay lên từ trong lửa đỏ
chúng ta khươi ngọn lửa mang về từ đáy sâu địa ngục
đốt sạch thiên đàng
đốt luôn tuyệt lộ
linh hiển nào rồi sẽ mở ra
 
 
VIII
 
ở lại đây
ở lại đây
sống qua bao nhiêu tháng năm rồi
chúng ta đã đi quá xa quá xa
mà mùa chết còn dài còn dài
đằng đẵng...
 
9/2014
 
_________________________

[*]thơ Lỗ Tấn

[**]lời bài hát “Bà mẹ Gio Linh” của Phạm Duy, “Hát trên những xác người” & “Bà mẹ Ô Lý” của Trịnh Công Sơn.

 
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021