thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [41]
(tiếp theo)

 

Tôi không nợ gì cuộc đời, nhưng tôi nợ chính tôi. Tôi nợ cái bao tử. Tôi nợ con cu. Tôi nợ cái đầu. Cuộc trả nợ triền miên bất tận không bao giờ hết. Rút cục thì Trịnh Cung cũng chán nản thốt ra. Nguyễn Quốc Chánh đi ngang qua nói hai pháo thủ ngồi cà phê nhìn chiều đã hè. Tôi chẳng thấy có gì đã, dù chiều đang xuống rất đẹp. Nhà thờ Đức Bà vừa tắm mưa, sáng mướt. Và tôi nói với ông Cung, chẳng có ai thật sự thanh thản. Nhưng cũng chẳng có lý do gì để chấm dứt cuộc sống này.

Bạn tôi đi Campuchia xem Angkor về bảo, chưa bao giờ tôi lại cảm nhận một cách sâu sắc về sự thảm hại của số phận dân tộc mình đến thế. Tôi bảo muốn cho dân tộc này hết thảm hại thì đàn ông cần cho uống thuốc cường dương, đàn bà cần được bồi dưỡng âm khí. Xung lực mạnh mẽ sẽ dẫn đến hành động thiết thực. Còn xìu xìu ển ển thì thủ dâm cũng không xong. Bạn tôi bảo ông toàn nói lăng nhăng. Tôi bảo nghiêm túc đấy. Xiển dương tình dục là khai phóng dân tộc. Nó là thẩm mỹ của tự do, ý chí hoàn thiện chính mình. Sự khép nép chỉ để làm tì thiếp, phục vụ cho ý muốn hãm hiếp của người khác. Bạn tôi cười, như thể cứ cười xòa xong thì mọi chuyện khỏi phải bàn cãi nữa.

Vương Văn Quang mời nhậu. Thấm tí rượu, mọi người đề nghị Quang biểu diễn một màn múa cho vui. Nhưng Quang bảo cứ chờ đi, khi nào tôi không nói được nữa thì tôi sẽ múa. Mọi người quay qua hỏi tôi, sau cái Bí Mật 40 đăng kỳ rồi đã có bao nhiêu người hỏi địa chỉ Trịnh Cung? Tôi bảo đấy là một bí mật. Bởi vì bí mật này nếu bị tiết lộ, ông Cung có nguy cơ bị cấu véo hành hạ đến thân tàn ma dại.

Nhậu là một truyện dài bất tận. Quang bảo có thời kỳ tôi chỉ nhậu một mình. Nhiều lúc muốn đánh nhau với ai cũng không được. Nhậu mà có Lynh Bacardi là vui hơn cả. Lynh có nhiều ý tưởng hay, bộc trực và rượu làm cho Lynh hoạt bát, hăng hái. Có rất nhiều người coi nhậu là cách đi qua cuộc sống này hoàn hảo nhất. Nhưng với tôi, nhậu chỉ là một bữa ăn vui vẻ. Đôi khi nó là một tai nạn. Khi có rượu, người ta thích thậm xưng và cho mình cái quyền thậm xưng. Những kẻ yếu đuối và bất tài tìm được sự an ủi và thỏa mãn.

Phong cách nhậu của Joseph Huỳnh Văn làm cho tôi kính trọng. Anh luôn luôn im lặng và uống đến tận cùng. Một đêm. Ta uống hết sông đầy. Một đêm. Ta khóc hết thơ ngây (*). Cái im lặng của anh Văn oai hùng và độ lượng, trầm trọng và nhẹ tênh. Nhưng Joseph Huỳnh Văn đã chết. Bọn đốn mạt thích chửi bới sau lưng người khác trong bàn nhậu và phán xử cuộc đời như thánh. Tuy nhiên, điều sai lầm nhất trong lúc nhậu là sự tỉnh táo. Bởi vì cái thú vị nhất trong lúc nhậu chính là sự sai lầm.

Người bạn nói với Thận Nhiên, ông nên về Mỹ và mang Lynh theo, đấy mới là chỗ để ông an nghỉ. Càng ở đây lâu, ông sẽ càng cảm thấy sự va chạm mỗi lúc một lớn hơn. Nhưng Nhiên bảo dù thế nào, tôi vẫn muốn ở đây cho đến khi không được gia hạn visa nữa. Thế thì uống. Quê hương rất đắng.

N ra quán cà phê tìm tôi. Em muốn anh kiếm cái gì làm. Thì anh vẫn đang kiếm, nhưng bọn thọc gậy bánh xe vẫn thọc cả vào không khí. Em muốn anh để tóc dài. Ai bảo em không chịu quản lý anh để cho mấy con bé hớt tóc nó dụ dỗ. Anh phải nghe lời em. Thì lúc nào anh chẳng ngoan. Rất lâu mới gặp lại N. Vẫn không có gì thay đổi. Cái trán ngắn nhưng thông minh. N lúc nào cũng quan tâm đến việc tôi có kiếm tiền được không. Tôi bảo tôi không chết được. Nhưng nếu không cho tôi hôn thì tôi sẽ chết. Ông già rồi cũng nên chết cho rộng đất. Tôi cảm thấy mỗi khi N gọi tôi bằng “ông”, chúng tôi thân thiết hơn. Tay N đeo nhẫn cưới, nhưng N chưa có chồng. Tôi đã nhìn thấy cái nhẫn ấy từ mấy năm trước và đã từng nắn nót nó. Tại sao em không bỏ nó ra? Em cũng không hiểu tại sao em không bỏ được nó. N không thể hôn tôi, nhưng đôi khi N vẫn cho tôi hôn như tôi đã từng kể ở phần đầu câu chuyện này. N bảo anh không được lưu số điện thoại của em. Ừ, anh sẽ cố không nhớ nó. Em sẽ tìm một công việc nào đó cho anh. Em đừng bận lòng chuyện ấy làm gì. Anh có nhớ cái quán cà phê mà ở đó anh đã kể chuyện ma cho em nghe không? Nhớ. Bây giờ người ta đập nó rồi. Tôi bảo những con ma cũng đã chết. Không, N nói, thật ra những con ma không bao giờ chết. Ngày ấy, con ma buồn mỗi tối đón xe về thành phố. Người tài xế nhận tiền, khi mở ra chỉ là một tờ giấy ghi địa chỉ. N nói em biết rồi, anh sẽ bảo đấy là địa chỉ nhà em. Tôi bảo tất nhiên, còn cách nào khác. Nó biết đi đâu mỗi khi đêm về? Cũng tại anh cả. Cứ cho là thế, ngay cả bây giờ anh cũng không biết đi đâu. Những con đường hẹp dẫn xuống địa ngục.

Tôi muốn cầm tay N như tôi vẫn cầm. Nhưng nắng đã hắt vào chỗ chúng tôi ngồi và làm khô da N. Tôi hỏi N, em sẽ dành cho anh suốt ngày hôm nay chứ? N nói không, em phải về.

Tôi có cảm giác rằng tôi đang lần lượt chia tay với quá khứ.

XX nhắn tin cho tôi lúc mười hai giờ đêm: “Em là tương lai”. Anh cóc cần tương lai. Tại sao em không là hiện tại? Cứ nhìn về tương lai thì có ngày mù mắt. XX lại nhắn tiếp: “Anh không thấy em đẹp sao?”. Anh đang muốn xơi tái em đấy. “Em đang mặc gì?”. Tiện nhất là đừng mặc gì cả. “Chỉ có một cái váy ngủ, bên trong trống trơn”. OK, tốt. “Mát không?”. Nếu nóng thì cứ tốc lên. “Hơi lạnh”. Thì trùm mền vào. “Coi chừng có ma”. Ma sờ thì lạnh chứ không nóng. “Em thích có ma”. Bố khỉ, làm sao anh đến được. “Tưởng tượng đi”. Cũng như thật thôi. “Chán lắm. Ngủ đi ông”. Ừ thì ngủ. Bên trong trống trơn.

Bên ngoài sự trống trơn tiếng côn trùng buồn bã.

Tôi vuốt ve bức vẽ có những mũi tên bắn vào nhau. Đường cọ ngập ngừng. Rồi tôi vẽ XX nằm vắt ngang bức tranh. Những mũi tên đâm vào XX. Anh muốn ăn thịt em. Mũi tên có màu đỏ. XX cũng màu đỏ. Khi không còn máu, thân thể XX chuyển sang sắc vàng. Anh sẽ chôn cất em tử tế vì em là tương lai. Tiếng tít tít nhắn tin từ máy điện thoại (nghe rất to). “Anh ngủ chưa? Em không ngủ được. Có cảm giác như mình đang bị hút máu”. Chính xác. “Anh ngủ rồi. Đang mơ phanh thây uống máu quân thù”. Con cu dựng đứng. “Đừng mơ nữa. Em sợ”. Tôi đóng cửa. Khóa ba ổ khóa. Giấc mơ vẫn tới với từng đoàn người phanh thây uống máu quân thù.

 

------------------------ ------
(*) Thơ Joseph Huỳnh Văn.

 

16.7.2005

 

(còn tiếp)

 

----------------

Xem kỳ trước:

Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [2]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [3]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [4]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [5]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [6]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [7]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [8]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [9]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [10]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [11]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [12]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [13]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [14]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [15]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [16]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [17]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [18]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [19]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [20]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [21]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [22]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [23]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [24]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [25]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [26]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [27]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [28]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [29]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [30]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [31]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [32]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [33]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [34]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [35]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [36]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [37]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [38]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [39]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [40]

 

Lời toà soạn:
Trong thư gửi về toà soạn Tiền Vệ, nhà văn Nguyễn Viện bày tỏ ý định viết một thể loại truyện tạm gọi là “truyện mở”. "Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai" là một thí nghiệm đầu tiên của “truyện mở”. Tác giả chỉ viết một câu: “Em có gì bí mật, hãy mail cho anh”. Bên dưới đính kèm địa chỉ mail. Đó là một địa chỉ thật. Truyện có thể chấm dứt ở đó, cực ngắn, hoặc sẽ rất dài, tùy thuộc vào sự tham gia của các “em”. Qua từng email tác giả nhận được từ các “em”, câu chuyện sẽ được viết tiếp, và có thể kéo dài... vô hạn.
 
"Em có gì bí mật, hãy mail cho anh" là hệ quả tự nhiên của "Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai", sau khi tác giả nhận được một số email từ độc giả đáp lại lời mời gọi của ông. "Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [2]" và những kỳ tiếp theo sẽ có thể làm “truyện mở” này trở nên “rất dài và rất dai“ như tác giả dự đoán.

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021