thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
đầu đông | mùa đông
 

đầu đông

tặng hoàng ngọc-tuấn & nguyễn hưng quốc
 
ngồi dậy
đầu nặng hệt đeo đá tảng
mở miệng cứ nhệu nhạo
tính nói “thoạt vào đầu phình ra...” nhưng
 
nói không xong
hai mắt nhấp nháy / díp lại
đầu đang như thể bé lại
 
lo đầu sẽ ở mãi tình huống
bé nhỏ
nên chả định nói gì nữa / tuy nhiên
có cảm tưởng: một thứ gì đấy - như quỉ
ma
phá trong bụng
 
xem xét tôi lúc này
ai cũng có thể hiểu rằng tình trạng tâm
sinh lí - trục trặc
đã đến hồi vô phương chữa chạy
 
kẻ nào - bất nhơn (!) đẩy cái linh kiện
hình dạng giống con lươn
trong đầu tôi
và con lươn vẫn còn sống
cho đến nay
 
thực hết sức hoang đường
nghe bảo - từ giờ muốn đi
tôi phải băng ngang chỗ thiên hạ đứng
chọi chữ / và
rũ bỏ thói quen đọc kinh
 
quả là
nào giờ tôi xem huyền thoại
đều ở vào (bất kì!) đồ vật nào
cho ta cảm nhận đến hồi vất đi - do đó
hơi vô lí
 
khi họ đẩy cái linh kiện
hình dạng giống con lươn
vô đầu tôi (hòng tôi bị bôi
trơn
càng không thể!) tôi đang đọc bùi giáng
theo cái cách của tôi
 
nghĩa là lúc nào cũng tỏ
có lý trí
mang hết tình cảm các thiên thần
dành cho người
so chiếu điều ông viết - tôi thấy đều sự thật
hoàn toàn - chẳng hạn “kí ức của bóng”[*]
 
giờ đây
tôi chả lấy làm ngạc nhiên
khi muốn nhún / muốn làm cú phóng
tới đâu tới!
...
 
 
___________
[*] nhan đề một tập thơ của Nguyễn Thị Khánh Minh.
 
 

mùa đông

trời cuối thu rồi - em ở đâu...
đinh hùng
 
cho tôi biết hoa hồng đã phản bội người
cụ thể
chúng theo giá rét
để lại trong tôi những bức ảnh đen trắng
với không khí què quặt
tôi đi cứ đi thẳng
muốn yêu phải rên rỉ
có chết không chứ (!) mọi thứ bắt đầu
sao nhãng tôi
tôi sao nhãng mọi thứ
same shit!) trong khi đấy
chế độ đang là cái xác
dần thối rữa
trên dòng kinh (kể cả kệ!) chẳng có lấy một chữ
một dòng - hơi xâm xoàng
tôi có đòi lật úp thời gian đâu
bởi có thế nào (!) chả ai hay xác chế độ
bốc mùi
kí sinh trùng (tất nhiên!) rúc rỉa cái xác
tách được chúng ra khỏi xác phút nào
chúng nguyền rủa cái xác phút ấy - xong
lại tìm cách bám vào rúc rỉa
chúng ta quả vô phương di dời xác
phần chúng ta không phải đạo tuỳ
phần khác chúng ta bất tài và / lắm mồm
tôi đi khắp các cuộc đất chả biết đâu lần
ra nơi dìm xác
minh quân ru rú
người ta phao tin kí sinh trùng sẽ rúc rỉa tôi
một khi cái xác bị di dời
thực ngao ngán quá
cây muốn lặng gió chẳng ngưng
là vậy
...
 
 
 
-------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021