thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
TỪ ĐIỂN THI X/X LOẠI [chúng sinh] - Vần M (1)
 
 

MẤT TRINH (& trường hợp của con trai Adam)

 
Trong bộ sử thi Yang Yăng Yâng (mà Đặng Thân đang bầy ra trong sách Những kênh bão người / Channels of the Homo Storms) có nói về nhân vật Abel, đứa con trai của Adam, như sau:
 
Abel khi lớn lên chỉ khoái ăn thịt; vì cái nhu cầu đó nên chàng nghĩ cách nhốt những con thú săn được vào trong hang đá, đầu tiên là để ăn dần.
 
Abel càng lớn càng khôi vĩ; vai u thịt bắp mồ hôi dầu.
 
Những bước chân của chàng chắc nịch, đạp đâu đất cũng lõm xuống; đầu chàng rắn và nặng như sắt, húc vào con vật nào con ấy chết tươi.
 
Hai tay Abel như hai con chằn tinh, loang lổ lang ben; chàng bẻ cây cây đổ, đấm hổ hổ toi.
 
Có lẽ là nhờ chàng ăn thịt nhiều; hay là tại công việc chăn nuôi súc vật đòi hỏi nhiều cường lực mà sức vóc chàng ngày càng hăng.
 
Vì chàng khoẻ nên bắt được rất nhiều hoang thú nhốt trong hang; bọn chúng lại còn tiếp tục sinh nở rất nhanh.
 
Lũ súc vật lớn nhanh đẻ lắm làm chật các hang đá; thế là Abel phải dồn chúng ra những khu đất rộng lớn.
 
Các núi đồi xanh tươi chứa đầy thú vật của Abel; điều làm chàng thích thú là xem cái cách thức chúng sinh sản.
 
Để đẻ con bọn chúng phải tạo ra sự giao tiếp giữa con vật có chân phụ và con có cái lỗ lồi; cái chân phụ thò ra chọc vào cái lỗ lồi một thời gian sau thì con có lỗ lồi bị trương bụng, rồi sau đó thì đẻ ra con.
 
Abel tò mò lắm với cái trò chọc lỗ của bọn thú vật; có lần chàng thử thọc tay vào một cái lỗ lồi thì thấy vừa ấm vừa ướt, hay hay.
 
Thế rồi có một ngày chàng bỗng phát hiện ra mình cũng có cái chân phụ; cái chân cũng lớn dần theo con người chàng.
 
Cái chân phụ ấy suốt bao lâu rất nhỏ và chỉ dùng để tháo nước trong bụng chàng ra; để rồi có ngày cứ sờ vào nó thì chàng lại thấy một cảm giác lạ lẫm.
 
Có điều cái chân phụ ấy có lớn lên nhưng không thể vươn dài ra bằng chân chính được; nhưng mà hình như nó cứ đang muốn chọc vào một cái lỗ lồi nào đó.
 
Cái chân phụ của chàng như càng ngày càng thêm vướng víu, đi đâu nó cũng lặc lè; thế rồi, cái chân ấy dần dần cứ như một con quỷ, nó như thể đang ám chàng kinh khủng, không cho Abel được thanh thản hay thoải mái trong lòng.
 
Chàng buồn bực lắm mà không biết phải làm gì với cái chân phải gió, chân gì mà lại không dùng để bước hay dựa dẫm gì được vào nó; rất nhiều khi chàng chỉ muốn cắt phăng nó đi hay đập giập ra cho bớt tức.
 
Nhiều lúc chàng băng đồi tìm gặp Adam để hỏi mà cha chàng chỉ cười ruồi, mồm cứ lẩm bẩm “con cha thì lại mọc cặc ra” nghe rất khó hiểu; hỏi Eva thì mẹ chàng chỉ cau mặt lại vẻ rất khó chịu, lại càng khó hiểu hơn.
 
Cho đến một hôm có nhiều trăng sao, sau một ngày lao động và vui chơi bên những đàn súc vật chàng ngả ngớn người lên thảm cỏ; trời trong gió mát đưa chàng dần vào một giấc mơ màng.
 
Trong cơn mơ Abel thấy mình được bay lên trời cao, tràn đầy ánh sáng choang choang; chàng như lạc bước trong những khu vườn đầy chim hoa cá gái.
 
Chim trên trời chẳng cần đập cánh cũng bay được, mỏ chúng thốt ra những bản nhạc lộng thiên, khiến muôn tinh tú rùng mình; đã thế, chúng chẳng cần đạp mái mà cũng đẻ được ra con cái đàn đàn.
 
Hoa trời muôn sắc mà trong suốt, mỗi cánh hoa nhoà hình như mây, như mù, vừa xinh tươi sắc sảo mà vừa như vươn suốt ra vô vàn thế giới; hương muôn mùi sực nức đến tận tim mà thanh khiết trọn vẹn, chỉ vì đâu cần phải bón phân hay tưới nước giải.
 
Cá trời như bơi trong thinh không khiến người ta không còn biết đang ở trên trời hay trong lòng biển; những con cá “hà ngôn tai” gian dâm trước mắt chàng đủ mọi kiểu lạ lẫm trên đời khiến ta nghĩ ngay cá là loài thần tiên.
 
Gái trời trông nửa đoan trang hiền thục nửa loã lồ, vú to như bưởi, lỗ lồi xinh xắn như múi quýt đầu mùa; từng bầy nói cười ríu rít thanh thản tột cùng, họ cũng tự sinh con mà chẳng cần cái chân phụ nào cắm vào lỗ lồi như bầy súc vật của Abel.
 
Ngắm nhìn gái trời mãi không chán chàng cứ ngẩn người ra, thế rồi chàng cảm thấy cái chân phụ cứ vươn lên phía trước; rồi cái chân đáng nguyền rủa xoạc thẳng lên lừng lững như cái cột chống trời.
 
Bầy gái trời quay ra nhìn thấy cây cột chống của Abel bèn cấu chí nhau cười thích thú vô biên; rồi họ xúm lại bên cây cột vuốt ve, bú liếm, mơn trớn xoắn xuýt vô chừng.
 
Chàng thấy khoan khoái vô song, hứng thú dã man, hứng thú không chịu nổi; bỗng dưng, một luồng lửa sướng khoái mãnh liệt nổi lên cuồn cuộn khắp thân thể chàng rồi một dòng suối thần tiên vọt ra từ đầu cái cột chống trời.
 
Cái cột bỗng hoá thành một đài phun nước làm cho cõi trời thêm một cảnh trí thần tiên; các gái trời cứ há to những cái miệng thiên hoa hứng vòi chàng uống lấy uống để.
 
Khi một gái trời có bầu vú to nhất cong môi lên để vít cái đài phun nước cắm vào lỗ lồi của mình thì dòng suối giật lên cơn xả nước cuối; chàng thấy bật lên một cơn khoái ngất tột đỉnh, rồi cái cột cứ mềm dần rồi co rút lại như một quả cà héo.
 
Abel giật mình nuối tiếc rồi tỉnh giấc; hoá ra chàng vừa qua một cơn mơ.
 
Chàng ngơ ngẩn tiếc nuối, bùi ngùi nhìn lên trời cao; bầu trời đêm vẫn thế, chỉ có điều các vì sao như nhấp nháy mạnh hơn với chàng.
 
Bỗng chàng thấy lành lạnh hai bắp đùi, nhìn xuống thấy ướt, sờ vào thấy nhầy nhụa; chàng thấy lạ mà đâm hồ nghi một điều gì.
 
Chàng đưa tay tìm cái chân phụ của mình, nó đang ỉu xìu; và chàng như hiểu dần mối nghi ngờ.
 
Chàng nhớ da diết cái cảm thức cực khoái trong cơn mơ; thuận tay chàng đưa xuống vuốt ve cái chân phụ.
 
Cái chân ấy dần trở nên rạo rực, làm chàng hiểu ra rất nhiều điều; cứ thế đánh liều chàng cứ vuốt ve, ve vuốt, rồi một dòng nước vọt ra kèm cơn sướng khoái.
 
Thích chí quá Abel làm tới, đến dăm bẩy lần mà vẫn chưa muốn thôi; khoái cảm càng dâng trào chàng càng hiểu ra nhiều vấn đề.
 
Thăng hoa sáng tạo đến lần thứ chín thì chàng thốt lên: “Tìm ra rồi!! Quên mẹ nó bọn Adam với Eva đi, chẳng cần các ngươi thì ta cũng tự tìm ra công dụng của cái chân phụ;” nói xong, chàng vươn mình đứng dậy, phăm phăm dấn bước vào hang thẳm, mắt chàng sáng quắc xé xuyên đêm tối.
 
Chàng vào một hang đá đầy súc vật, hầu như đàn lũ chúng đang ngủ cả; hình như, chàng đang đi tìm một cái lỗ lồi.
 
May cho chàng chăng khi chàng làm một con bò thức giấc, mẹ kiếp, lại là một con chỉ có chân phụ chứ không có lỗ lồi; con bò có chân phụ dường như cũng có “nỗi buồn” giống chàng, nó mò mẫm đi tìm đối tác.
 
Nhanh chóng, con bò đã gạ gẫm được một em mơn mởn; nhanh chóng, cái chân phụ nó thò dài ra chạm đất, thật đáng kính phục.
 
Chàng định nhao vào tranh em bò của nó nhưng bị nó đá bật ra; xong rồi nó thọc lỗ ngay trước mũi chàng.
 
Chàng đứng lên xoa mấy vết đau, định bụng chờ đến lượt mình; nhưng mà, hai con bò cứ dai như đỉa.
 
Một canh, hai canh... trôi qua, nhìn ra vẫn thấy bọn chúng dính chặt lấy nhau; không nhin được nữa, Abel điên lên túm gáy con bò có chân phụ cho một đấm chết tốt.
 
Con bò có lỗ lồi cũng chả tỏ vẻ thương tiếc gì bạn tình cả; thế nhưng, khi chàng cứ sáp vào thì nó lại đá cho chàng túi bụi.
 
Chàng bất lực ngồi sụp xuống than giời, mẹ mày, hay là mày chê chân của ông ngắn, hay là mày coi ông không xứng đáng...; chàng mà điên lên thì lại dễ cho một đấm chết tốt lắm.
 
Đến lúc này, chàng đã chứng minh được mình là giống “người thông minh” thượng đẳng: chàng đi kiếm dây buộc chặt bốn cẳng con bò lại; thế là, chàng đã chọc cho cái lỗ lồi ương bướng ấy thất điên bát đảo.
 
Vậy là Abel đã mất trinh vì một con bò goá.
 
Xưa nay trong cõi người “văn minh”, đàn ông thường hay bị mất trinh vào tay gái điếm. Cụ thể như có thi sỹ đau thương nọ đã từng than lên trong câu thơ của mình rằng đến hơn ba chục tuổi đời anh đã “mất trinh vì một cô điếm ế”. Tất nhiên là anh muốn dùng hình tượng đó để nói lên thân phận đau đớn, tủi nhục của những con người và nghệ sỹ chân chính sống trong một xã hội tù đầy, đen tối, thảm thương.
 
Nhưng mà, mất trinh vì hay nhờ gái điếm? Gái điếm là thuốc an thần hay độc dược?
 
Và vấn đề là nỗi tủi hờn có gắn với gái điếm kia có thật sự đáng đau buồn không khi sánh với cú mất trinh của Abel?
 
Có ai trong số các quý vị đã từng mất trinh vì một con bò goá chưa? Hay là một con bò ế?
 
Tôi nghĩ là có.
 
Vậy thì những người “có” ấy có đau buồn tủi hận hơn thi sỹ buồn đau kia không?
 
Tôi cũng nghĩ là có.
 
Tủi lắm chứ, đau buồn lắm chứ.
 
Người ta thì mất ở chốn trong ngọc trắng ngà, ba toà thiên nhiên... thế mà mình lại mất đi sự nguyên khiết đầu đời trong vũng lầy thối tha của lịch sử.
 
Buồn tủi lắm.
 
Vậy thì thi sỹ kia ơi, anh hãy vui lên, hãy tự hào đi. Được mất cái vốn điều lệ ở chốn lầu xanh là cực đỉnh thanh cao đó anh.
 
Thì “lầu” ắt phải “cao”, “xanh” là “thanh” chứ còn gì nữa.
 
Rõ khổ!
 
Vậy vấn đề là Abel và những người như chàng có buồn tủi không?
 
Chắc chắn với chàng khi đó thì “buồn tủi” là một thứ vô cùng xa xỉ, phù phiếm; nó xa xỉ như thể người Việt Nam ngày nay nhắc đến hai chữ “xấu hổ” vậy. Chàng hăm hở khám phá và sáng tạo đến thế cơ mà. Chàng thăng hoa đến vậy cơ mà. Còn đòi hỏi gì nữa?
 
Chàng đã hưởng cái tột cùng của hạnh phúc nhân sinh.
 
Vì thế, sau này các hậu duệ của chàng, nhất là ở xứ Ả Rập, vẫn tiếp tục cái cuộc chơi vui bất tận ấy; với không những bò mà cả lừa, lạc đà, ngựa... Không ai tin ư? Chứng cớ đây này (nguồn: http://answers.yahoo.com/question/index?qid=20101117132116AAuehhs):
 
An Arab at the airport:
- Name?
- Abdul Al Rahzid.
- Sex?
- Three to five times a week...
- No no... I mean, male or female.
- Male, female, sometimes camel.
- Holy cow!
- Yes. Cow, sheep, animals in general.
- But isn’t that hostile?
- Horsestyle, doggystyle, any style.
- Oh dear!
- No, deer they run to fast.
 
Hạnh phúc hay buồn tủi là do đâu? Phải chăng là ở tự lòng ta? Ha ha... Ô là la.
 
22/12/10
 
 
 
---------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021