thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Thơ [1] | Thơ [2] | Sống | Tôi bước đi
 
Cho K.J.
 

Thơ [1]

 
Bạn đi giữa chúng tôi, khi chúng tôi thở bạn ở đó
cười đùa, bạn chạy nhảy quanh chúng tôi
như kẻ thứ ba, luôn ở trong suy nghĩ, của hai đứa
 
Có thể bạn biết tôi luôn nghĩ về
bạn, phút nào đó hay mọi lúc
khi mặt trời thức dậy, xuyên qua bóng tối, khi trong quán vắng, buổi trưa, những con đường
đất nước này — một mê cung
cái rãnh tối của bạn, những vòng, quãng, những bóng râm
khi tôi đi, tôi chỉ nghĩ về đêm tối tôi biết
bạn không dừng lại
 
Nhiều khi tôi nghĩ về sự sống cái không ngừng
lại như hơi thở, tận cùng, tôi biết khi nào — bạn đã nói
tôi sẽ chia tay tất cả, trừ bạn, những con số
có lẽ minh chứng nhiều nhất cho sự sống
tình dục, những cuốn sách, vở, ngăn bàn, kí ức,
ánh sáng, bụi, văn phòng, dầu gội, túi xách, ba-lô
một kinh thành vắng vẻ
đặt lên bàn tay
 
Bạn nói, hãy viết xuống
những thứ chẳng là gì
thả trôi
hãy để nó bị lấy đi lần nữa.
 
 
 

Thơ [2]

 
Có những kẻ, chúng ta không phê phán họ là gì,
sống trên đất nước này, rồi chết trên đất nước này
như bụi, mất đi
 
Những buổi sáng, qua khung cửa
tôi biết tôi không tồn tại
đất nước này trôi khỏi tôi như mọi vùng đất
tôi chỉ đang cố mở rộng một linh hồn
cái đã chết, tôi đi tìm, như qua những mê cung tự vẽ
những ranh giới, chỗ dừng tạm thời
sự tưởng tượng, hạn chế
bị phá bỏ
 
Từng ngày, tôi sinh ra ánh sáng
cái ánh sáng cuối cùng mà ai đó thấy
từng ngày tôi đi qua ánh sáng
và tất cả trở thành một phiên dịch khác
trong suy nghĩ khác
của thời gian khác
lúc nào cũng có thể lặp lại
sự mất mát thì không thể chịu đựng nổi
như mọi thứ đang sinh ra trên bàn tay, những kẻ ngã gục
trong ta, từng mảng thân thể đang hoại tử
ngày càng ứ lên họng
kí ức
những thứ chảy máu
màu da chết như màu giấy
màu giấy như trống rỗng
của từng đôi mắt
 
Tôi cố gắng mở rộng linh hồn
và ngày kia tôi nhận ra nó tối tăm
 
Tôi cố mở rộng linh hồn
những gì tôi lặp lai
trên môi tôi một lần nữa sẽ lặp lại
linh hồn của tôi, nó nói, sống
tồn tại, những nghị lực, cái chết
kẻ sau cùng thì không được sinh ra
mọi cái đến khi nó đến.
 
 
 

Sống

 
Khi có những ảo ảnh
xung quanh đôi mắt
tôi cố gắng nhắm lại
màu đen của những lỗ hổng
rơi xuống và rơi mãi
sâu trong lòng những vùng đất mang mối dây nhợ về quá khứ
những quá khứ khi ta bước qua cửa
ta không muốn dính vào
 
Cái quái gì làm chúng ta xa cách với thực tại, thời gian, những ngôn ngữ, con số
bạn đưa tay lên mắt và nói tôi hãy yên nghỉ
cái gì đã làm chúng ta không ngừng lặp lại
sự sinh ra
dù biết nó vô nghĩa
một bông hoa, ánh sáng, bài thơ...
cái gì đã làm chúng thành lịch sử
trong một giây phút ngắn ngủi như vậy
chỉ để quên đi?
 
 
 

Tôi bước đi

 
Tôi bước đi
hai bước và dừng lại
dưới bàn chân tôi
đã bao nhiêu máu truyền lên ngực
từ bàn chân, tôi tiếp xúc với thủy tổ, mặt đất mang một gương mặt sần sùi của cái chết
mặt đất không đón nhận ánh sáng
cái đẹp chỉ đến khi tàn rữa
 
Trong lòng nó
tôi nằm nghe thế giới vọng về
và tưởng tượng
sau bộ mặt nó.
cái chết đã mang đến điều gì
hay chỉ như sự sống,
cái gì sau nó
cái gì không còn là chính những cái đó
sự duy trì tất cả vượt qua thời gian
 
Ồ! Cái đó thì không hình hài.
 
 
 
 
---------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021