thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Mây bay qua
(Diễm Châu dịch)
 
Anh có nghe, anh có nghe trong khoảng rừng chồi tiếng hát trẻ em,
những tiếng hát bốc lên trên những chòm cây bạc
tản lạc trong đêm tối, chầm chậm tắt
hòa lẫn với bầu trời mà đêm đang xóa đi.
 
Những dòng mưa lấp lánh quấn quít những mình cây
và rì rào trong lặng lẽ trên vùng cỏ trắng,
anh có nghe những tiếng hát của chúng, anh có thấy những mái tóc
của chúng cài những chiếc lược đỏ,
và những lòng bàn tay chúng mở ngửa, hướng về những chùm lá ướt?
 
«Mây bay qua, mây bay qua rồi tan rã.»
Lũ trẻ hát như thế và những cành đen thì thầm,
những tiếng hát hốt hoảng bay đi, giữa những mình cây
âm u, bay về hướng đêm đang lại gần, những tiếng hát không trở lại.
 
Những chiếc lá ẩm ướt bay theo gió, vọt lên
từ những bụi rậm, bỏ trốn, như một tiếng gọi đến từ mùa Thu xa.
Từ bụm cỏ tới những chỏm cao thế giới chỉ còn là
tiếng hát nhịp nhàng, run rẩy.
 
Khi mây qua, sự sống cũng qua và bay đi.
Chúng ta mang trong mình cái chết của chúng ta, như những đám mây
phồng lên những tiếng hát và tình yêu giữa những cành đen.
«Mây bay qua...» lũ trẻ ngợi ca thế giới.
 
Anh có nghe, anh có nghe trong khoảng rừng chồi tiếng hát trẻ em?
Những dòng mưa lấp lánh quấn quít, những tiếng hát vang vang,
những tiếng hát chóng qua bên những gò đống hẹp hòi nơi những
bóng tối mới
tràn ngập những khoảng trời hấp hối.
 
Trên những rừng chồi bay đi những đám mây, bay đi những đám mây.
Ở đâu đó nước rịn thoát, chỉ cần hát và khóc
dọc theo những hàng rào của mùa Thu,
chỉ cần nhìn lên cao mãi, chỉ cần nức nở không cùng,
chỉ cần là một đứa trẻ của đêm tối,
chỉ cần nhìn lên cao mãi, chỉ cần hát và khóc,
chỉ cần không biết tới nước mắt.
 
Ở đâu đó nước rịn thoát dọc theo những hàng rào của mùa Thu
và hàng cây âm u,
tiếng kêu trong những vùng tăm tối mới, chỉ cần hát và khóc
chỉ cần xếp lại chùm lá.
Bên trên chúng ta, một chiếc bóng lướt qua và tan rã,
chỉ cần hát và khóc, chỉ cần
sống.
 
----------------------------------
JOSEPH BRODSKY (1940-1996), nhà thơ Nga, quốc tịch Hoa-kỳ, Nobel Văn chương năm 1987. (DC.)

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021