thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Chiều khuyết tật
(tố khúc thứ 6 trích từ "bài thơ vô hạn")
Ngó về phía chân trời
nhầu nát hoàng hôn tím mắt
bầm cơn đau nín thở
màu từ biệt nhưng lâu đài
                                 nắng
đành nuốt vào trong
câu nói                 đớn đau
tôi tìm tôi         hớt hải
sờ soạng         dấu chân ai
trái tim chưa thành đá
nhịp đập đã trùng khơi
không nguôi những tinh thể máu
chờ đợi gì không
một lần ghé xuống
 
Vẫn chưa đành nhắm mắt vì màu hôn ám bên kia tầm mắt
trắng dã điệu từ ly
những ngón chân vọp bẻ
trí não hay      huyễn tượng
đang xếp hàng                 trong gió
 
Vẫn thấy chân trời màu xanh không thể
trước giờ thủy tận
vảy song ngư bạc tía
giây rong đá
lóng lánh triều ngâm khúc bảo bình
tôi ngờ tôi trở lại
nơi chưa từng gió cát
quỳ hôn mặt đất
cay xé lòng trưa chẳng ngủ yên
huyền thoại nhỏ nằm gọn trong tay
                                            run rẩy
 
Ai
đang đứng nhìn buổi chiều ửng tía
đôi mi hối tiếc
hàng bạch dương trong trang sách
bỗng nổi gồ lên gốc rễ
chiếc mống bảy màu tan biến
kìa khoé mắt hư không
 
Mải miết bàn chân trên đá
nhọn lễu nỗi buồn trổ gai
cũng đành đứng ngó
từng giờ qua bập bềnh con sóng
chồi non đâm xé mắt
chiêm bao
 
Nhốt vào cánh rừng hoang
ngày xuân mỏng vừa qua đời
tia nắng cuối
chiếc lá lỡ thì đen xám
màu tro tháng hai
tôi nằm nhớ nước
mạch nguồn lặng lẽ từ lâu
chẳng thể chảy dòng tháng năm dịu ngọt
tôi ơi những địa tầng khô hạn
giọt máu đỏ thầm
 
Ngồi đợi mãi
buổi chiều
chưa qua hết
chằng chịt đường chỉ tay mắc cạn
gò thủy tinh buồn không ngấn nước
kim tinh đã lặn dấu hồng son
ngọn lửa nào vừa nhóm lên
đã cháy trắng không dấu vết
đục lên đá những lời than
tiếng kêu bể vụn
tia lửa bắn vào trong
 
Vất hết hành trang phù phiếm
những lần trở lại
tôi tìm tôi chẳng gặp
trên vũng lầy tháng sáu
mưa rửa tan dần những dấu chân quen
ồ         sao tiếng cười đâu vẳng lại
miền quá khứ giòn tan
hơi thở nóng
tôi ơi
buổi chiều dị dạng những hình nhân
không tay
giọng người tắt nghẹn
làm sao trói được giấc mơ
 
Chẳng thể trả cho đời
quá vãng
một nét môi tươi
đành nhắm mắt
cho niềm mơ chạy đuổi
những hoàng hôn cuồng điên cấu xé
từng tạng kinh hoa
"... đưa người dặm xanh
phất phơ ngọn cỏ
tiếng hát trở về mỏi giấc chiều
tan giọng sắt
còn nhau chăng bụi phấn
bay một thời trưa
ồ        vạt tóc trường giang đã đắm
lục huyền
nhịp gõ trầm giọng hỏi ..."
 
Đứng mãi đầu sông ngày cạn
mơ hồ
phiến màu lạ mặt
những hình khối ngổn ngang
tôi lặn vào trong
đốt lên đóm lửa
không còn nơi ẩn náu
thả trôi ngọn sóng mùa khô
đâu rồi ráng chiều kia
gót chân tê cứng
một bước về sau đỏ thẫm
trời phương tây
 
Ngọn gió vừa xoá tan lâu đài
huyễn tượng bên kia hiện tại
cuống cuồng mơ hồ tiếng rít hai hàm
răng nghiến chặt
tôi ơi
tiếng gọi thất thanh từ bên kia
nơi chẳng thể
 
(2.5.00)

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021