|
dưới rặng san hô bị chôn vùi, tôi nhìn thấy biển
|
|
tặng thận nhiên
khi tôi suy nghĩ về những rắc rối của thế giới, tôi tìm thấy những cây bút chì màu và bắt đầu phác thảo một ngôi nhà tuyệt đẹp
tôi dùng màu xanh để vẽ đám mây và bầu trời, màu vàng để vẽ cây cối, màu trắng để vẽ khuôn mặt các vị thánh bất tử
giữa va-li trống, họ mặc những bộ quần áo cũ của người đã mất
từ cổ họng vẫn còn nghẹn tắc nỗi sợ hãi, họ hát vang như thuỷ thủ và chạy qua các rào cản như một con lăn trên đường mù và điếc
khi tôi suy nghĩ về những rắc rối của thế giới, tôi lắng nghe các vị thần trong chai
nơi thẳm sâu họ đang lưu giữ các thảm hoạ, tôi nhìn thấy cái bóng tối mịt của con tàu đắm
dưới rạn san hô bị chôn vùi, nó bất lực nằm im như một linh hồn vĩnh viễn neo đậu
ai biết được bao lâu, chỉ khi tôi chọn biển, nó đã quá muộn, như dễ dàng thổi tắt ngọn lửa leo lét trên cây nến
khi tôi suy nghĩ về những rắc rối của thế giới, tôi nhận ra sức mạnh vạm vỡ của các ngón tay đông cứng
như rễ cây gân guốc, tượng đài lớn nhất của tôi là những cột mốc đóng sâu vào lòng đất
trên những hòn đảo và dãy núi xa xăm, người con trai của cá Ông gởi đến tôi chút muối của hy vọng
ngoài kia những cơn sóng thổi trắng thuỷ triều, bên dưới rặng dương già, như một lão ngư buồn thiu tôi nhìn thấy biển
-----------------------
Bấm vào đây để đọc những tác phẩm của Nguyễn Man Nhiên đã đăng trên Tiền Vệ
|