|
Khoảng rùng mình
|
|
Tôi không thấy bóng tôi
Khi ánh đèn hắt xuống những đường cong trên người run rẩy
Chúng chạy trốn phần đen tôi, nấp vào khoảng lệch nơi điểm mù đôi mắt
Tôi tràn đầy ra
Góp vào lớp màn kéo dải ô-xi bọt khí
Mọi thứ hình thành nhanh và một khoảng động di chuyển như vòng xoay
Thở
Xoáy ngược vào chính mình từ nước
Mắt tôi u mê
Tôi không thấy bóng tôi khi mặt trời
Tôi không thấy đôi mắt tôi
Chúng dán vào màn kéo dọc khi dịch chuyển
Tôi lôi tuột tất cả theo
nơi phần cơ thể ngược hướng
Tôi vẫn đứng
Hay nằm
quẫy người khi tôi đang bơi hay ăn, ngủ, hát
Những con mắt kiềm nén lồi ra
Mọi thứ kiềm nén xổ/bật tung ra
Nó chạm ngay mí mắt bên ngoài
Nó chạm ngay sự van xin bên ngoài
Tôi thấy mình không có bóng
Tôi ở trong tác động đường ray
Cho đến một ngày tôi đá toạc tất cả
Tôi xé bọc văng ra
Người vẫn đầy nước
Nhưng cái bóng tôi đã tượng hình bên trong...
---------------
Bấm vào đây để đọc những tác phẩm của Lưu MêLan đã đăng trên Tiền Vệ
|