thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
thở than với buổi sáng | niềm hứng thú thô ráp
 
 
 

thở than với buổi sáng

 
ai dựng dậy một tiếng “ối!” tôi ngước nhìn
nắng đã xâm xấp
loang loáng mép tường chung cư
 
trước mắt
quả thực không nghĩ được gì hay ho cả
khi nghe có người hỏi “đang sáng hay tối đấy ạ!”
liền khoác tay
trả lời chung chung “sáng tối có hề gì!” thì tiếp theo đó
chuỗi chuỗi câm nín xảy
diễn
 
[thường
ở giữa khoảng câm nín bao giờ cũng lạnh
đến rợn người]
 
và như vậy
khoảng câm nín đang hiện tồn lâu hay mau (!) chí ít
nó cho phép lui lại tra
hỏi
một tiếng “ối!” ai dựng dậy khi nãy
 
a
hoá ra cái tiếng “ối!” ấy luôn dựng dậy
bên lòng mỗi sáng
cốt nhắc nhớ rằng “còn sống đấy!”
và rằng người hỏi “sáng, tối” cũng chỉ muốn để biết
 
ta rảnh
hay bận [ngôn ngữ nhà thơ có khác]
tôi mới nói “à
một khi đây đang nhớ lấy được ai đấy
ở đâu đấy
 
và đấy thực sự không phải của sự tưởng tượng đâu
nhé!
mặc dù nỗi nhớ
nó khiến người ta bận kinh!”
...
 
vương ngọc minh
than thở với buổi sáng
sơn dầu trên toan, cỡ 12x 22in
(2/2012)
 
 
 

niềm hứng thú thô ráp

 
tôi rời khỏi gường bao giờ trời cũng xế trưa
lụi hụi đà bóng xế
đồng tiền chưa thảy biết sẽ ngửa mặt hình
 
mùi cuộc đời thực cũ kĩ đang dợn
ngang hai mắt
ngó không khéo miếng cơm ăn thua đủ manh áo
tôi đút cả nắm tay vô họng
cốt không phải nói gì với buổi chiều
tối sắp sửa
 
đường thì lớn
nhỏ
sau trước xéo dọc
khắp cả
 
ngậm chắc nắm tay trong mồm
cùng lúc nhơi nhơi ý nghĩ “đường nào cũng về la mã” vừa nẩy
tiếng là nhơi nhơi nhưng không chắc cái ý nghĩ ấy thành bã
bởi chẳng dậy mùi chi ngoài mùi chữ ẩm
mốc
 
quả tình thỉnh thoảng tôi chả thấy gì
có chăng chỉ tuyền màu thâm u
những chiếc lá úa trên cành
ngôi nhà đóng kín hết cửa
một con kiến cũng không lọt
 
và như bao người làm thơ
thứ thiệt
tôi khá nhạy cảm khi chạm lời có cánh
thường giấu cảm xúc bằng cách dụi vào vú vê
hoặc phá cười lên “ha ha” nhủ bụng “bọn ngốc
đần độn
ối”
 
cuộc đời giống chiếc ghế xích đu
lúc lên lúc xuống
mọi người đều tự vạch phương hướng riêng
 
còn hiện tại với tôi
với bất kì chuyện
cho mãi chiều mới thức dậy
rồi chập chờn lại hay tỉnh tưồng
tuỳ thuộc cảnh huống quanh thân
có rủi ro thế nào hai chân luôn bám đất
 
ùi
mùi da thịt người đẫm mồ hôi
tơ nhện giăng ngay chân mày
nhả nắm tay mới hay ra mình còn cây răng sâu
chưa nhổ
 
ấy “cho nên trong tánh không
không có sắc, thọ, tưởng cũng không có hành
thức”*
...
 
 
_____________
*kinh Bát Nhã.
 
 
 
-------------------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021