thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
SAU BIG BANG [XVIII]

 

Đã đăng: [I] - [II] - [III] - [IV] - [V] -[VI] -[VII] -[VIII] - [IX]

 

PHẦN PHỤ LỤC

BẠT MẠNG KÝ SỰ

TỰ THUẬT CUỘC RONG CHƠI BẠT MẠNG

CỦA DANH SĨ HỌ KHUẤT Ở ĐẤT BẠT, NƯỚC LÂM BÔN,

CUỘC RONG CHƠI DIỄN RA VÀO NĂM THỨ 14 TỈ LẺ 709 TRIỆU SAU BIG BANG

[tiếp theo]

 

[luật chơi ở xứ găng]

và có phải để bù lại cảnh vượt thảo nguyên khổ nhọc để tới xứ găng, cuộc đời đã tặng cho ta niềm vui khi ta vừa đặt chân đến đó, những ngày không có vua, cái đất nước có tên là găng ấy đang ở trong tình cảnh không vua, quả thật là thứ niềm vui ngoài dự tính của ta, có thể là già, chết, cũng có thể là bị ai đó giết chết, mà cũng có thể là bị một thế lực nào đó bắt đem đi, ta cũng chẳng cần hỏi vì sao không có vua, và vì sao lại không có ai lên làm vua, chỉ biết không có vua thì nhất định là có nhiều chuyện vui hơn khi có vua, bởi không có vua là chẳng có luật lệ nào ràng buộc hết, là cái bầy đàn ở xứ găng ấy tha hồ mà tung hoành, nhưng chuyện vui hơn là để hưởng thụ cái cảnh đất trời ngang dọc ấy thì người xứ găng lại tự đặt ra cho mình những thứ luật lệ mới gọi là luật chơi ở xứ găng, sao ngài không đặt ra luật lệ cho mình, ông bạn xứ găng ta đã gặp được ở thảo nguyên ku lan cứ theo tra hỏi ta, chưa rõ ta là ai, nhưng ông bạn sơ ngộ ấy cứ gọi ta là ngài, dường như là người ta muốn làm cho người khác trở thành quan trọng trong cái thế giới không vua có vẻ như là quá mới mẻ ấy, ta nói là mình đang nghĩ ngợi để đặt ra một thứ luật chơi thật khác đời, là ta nói thật lòng, bởi chuyến này mà đặt ra được một luật chơi khác đời thì coi như cuộc rong chơi của ta đã đạt tới đỉnh cao của sự bạt mạng, một hôm ta nghe có người kêu lên rằng ông ta đã nhìn thấy con rắn đen bò qua và đẻ thật nhiều trứng ở trong đầu của ông, những cái trứng đã nở ra những hiểu biết về đạo lý con người do một vị thánh đề xuất, những người nghe đầu tiên truyền lại nội dung ấy cho những người khác, những người khác lại truyền lại cho những người khác nữa, cái luật chơi ở xứ găng là sẽ trở thành chân lý những gì đã được nhiều người nghe thấy, vậy là ở xứ găng có một người bắt đầu thờ vị thánh mới có tên là thánh rắn, ông bạn xứ găng của ta đã đưa ta đi xem thử thì thấy thằng cha giáo chủ đạo rắn có cái đầu mới nhìn thấy cũng bình thường như đầu những người khác, song, cứ nghĩ ngợi về vị thánh rắn một chặp lại thấy như cái đầu của thằng cha ấy là giống với đầu rắn, nhưng điều ta cảm thấy vui không phải chuyện ấy, mà là chuyện cái đạo rắn kỳ cục ấy, quả là luật chơi ở xứ găng đã tạo ra những thứ văn minh kỳ cục, giáo chủ đạo rắn kiêm luôn tín đồ, kiêm luôn người chép kinh, kiêm luôn người giảng đạo, kiêm luôn người truyền đạo, kiêm luôn người quét dọn nhà thờ thánh rắn, tức cũng là nơi để giáo chủ cùng giáo chủ phu nhân sinh con đẻ cháu, ta cũng có nghe nói là trước đó, lúc còn có vua, cái thứ luật về ưu quyền bất di bất dịch dành cho đàn ông, tức chế độ phụ hệ cổ xưa còn lại, đã làm thui chột không biết bao nhiêu là tài sắc giai nhân, thì cũng chỉ nghe nói vậy, và cứ nghĩ là chẳng có chi làm thay đổi cái tình trạng xã hội vẫn còn diễn ra trên khắp mặt đất ấy, nhưng rồi một hôm ta bỗng nghe có tiếng khóc vọng lại từ đâu đó, thứ tiếng khóc ta chưa hề nghe lần nào trong đời, như một thứ niềm uất hận bị chôn chặt lâu năm ở bên dưới một bầu trời nhiều mây, nhưng cũng chưa phải là như vậy, đại khái, là thứ tiếng khóc ta nghe xong cứ thấy xót xa trong lòng, mấy hôm sau thì trông thấy có rất nhiều ngôi nhà đẹp đẽ được dựng lên ở hai bên đường đi, hỏi mới biết chủ những ngôi quán ấy, quán chứ không phải là nhà, là những mỹ nữ xứ găng, kiểu cách nhà cửa thì hoàn toàn giống nhau, nhà có sân, có gác, từ cánh cổng vào sân, cho tới lối vào mỗi gian phòng, hay cái tấm màn che trước cửa, là như cùng một bàn tay tài hoa nào đó làm ra, chẳng phải tửu quán, hay thanh lâu, mà là còn cao hơn thanh lâu, cao hơn tửu quán, nói nôm na, đó là chốn gặp gỡ bình đẳng (cho bõ niềm uất hận bấy lâu) giữa các giai nhân tài sắc và các nam nhân hào hoa phong nhã, nói rõ hơn, đó là chốn để thanh toán một cách sòng phẳng cái tệ nạn khi còn có vua, tệ nạn xem thường đàn bà, ông bạn xứ găng, coi như thân thiết với ta từ hôm ta mới đến xứ ấy, đã đưa ta tới cái xóm nhà của nền văn minh mới ấy để tham gia cuộc thanh toán thứ tệ nạn cũ, ngài dự định ở chơi với em trong bao lâu, mỹ nữ hỏi, đang ngồi trên ghế mà anh danh sĩ họ khuất cứ thấy như mình đang bơi trên mặt hồ, ở trên cái mặt nước hồ êm ả ấy, ta nói là ta ở lại suốt đời cũng được, mỹ nữ nhìn ta, ta nhìn mỹ nữ, đã có mỹ nữ trong tay rồi mà ta còn rỉ tai ông bạn xứ găng của ta, rằng ở những chỗ khác có hơn không, ông bạn xứ găng liền rỉ tai ta, rằng, chỗ nào mỹ nữ cũng như thế cả, và cũng theo cái luật chơi bọn họ vừa mới đặt ra, luật gì, kệ họ, ta nói, và bắt đầu va chạm một cách mạnh mẽ vào những đường nét kỳ tuyệt tạo hoá đã khắc chạm lên thân thể của người con gái, ta như không còn làm chủ được mình trên con đường khám phá những bí mật không hề hở môi của tạo hoá, thì ông bạn xứ găng của ta đã kéo ta ra khỏi mỹ nữ, xin ngài hãy nhớ, lãng mạn khắc kỷ là luật chơi ở đây, ông ấy thì thào vào tai ta, quả là ta có hơi bàng hoàng trước thông báo bất ngờ ấy, nhưng cũng liền hiểu ra lãng mạn khắc kỷ là phải dừng lại ở mức va chạm đó thôi, nhưng cho đến lúc hết thảy con gái ở xứ găng đều dựng nhà mới để tham dự vào cuộc thanh toán một cách sòng phẳng tệ nạn cũ, luật chơi đó không còn giữ nguyên như thế, có nghĩa, trong cuộc cạnh tranh sống chết ấy, đám mỹ nữ đã lập tức sửa lãng mạn khắc kỷ thành ra lãng mạn không khắc kỷ, nói rõ ra là chẳng còn có thứ giới hạn nào hết, có nghĩa là có thể đi đến chỗ tận cùng trong việc khám phá những bí mật tạo hoá đã tạo riêng cho người con gái, ông bạn của ta đã dẫn ta đi khắp xứ găng, phải nói là quá vui, bất cứ chỗ nào trên cái đất nước có tên là găng ấy cũng có cuộc thanh toán một cách sòng phẳng cái tệ nạn cũ ấy, không phải chỉ có những mỹ nữ và nam nhân hào hoa phong nhã, mà hết thảy đàn ông con trai, đàn bà con gái, có nghĩa là hết thảy nam nữ xứ ấy đều tham gia cuộc thanh toán tệ nạn cũ ấy, ta còn đang băn khoăn không biết sẽ xảy điều gì khi cả nước người ta ăn nằm với nhau cả ngày đêm như thế, thì một hôm có một người hô hoán rằng ông ta đã nghe thấy lệnh của một vị thần ở trên cao cho ông làm vua xứ găng, lời ấy đã lập tức truyền đi khắp xứ, và người ta cứ tưởng là cũng khó chống lại lệnh của các vị thần, nghĩa là cứ nghĩ từ nay đất nước sẽ có vua, nhưng không phải là thế, ông ấy chưa làm vua xứ găng bữa nào, thì có đến mấy mươi người cũng hô hoán lên như thế, có nghĩa là cũng nghe thấy các vị thần ở trên cao lệnh cho bọn họ làm vua xứ găng, cả xứ người ta chuẩn bị khăn gói để chạy loạn, bởi có bao nhiêu người cùng lúc muốn làm vua như thế, nhất định là phải có đánh nhau, ta ở đó là tứ cố vô thân, nên chỉ còn biết bám theo ông bạn xứ găng của ta, trong lúc đám người xưng vương choảng nhau dữ dội thì quân thợn thợn tràn qua biên giới phía bắc, bọn ta sang dập lửa cháy bên nhà bọn ngươi đây, bởi nhà bọn ngươi cháy là sẽ lan sang nước của bọn ta, có tiếng gào lớn ở phía biên giới phía bắc xứ găng, ông bạn xứ găng của ta bảo đấy là giọng nói của vị thống lĩnh nước đại cường thợn thợn, ôi, không vua thì con gái cả nước mở thanh lâu, con trai cả nước muốn xưng vương, giờ thì cái thằng cha thợn thợn lại tràn qua chiếm đất, nghe ông bạn xứ găng của ta thở than, ta cũng không cầm được tiếng thở dài,

 

[còn tiếp]

 

_________
SAU BIG BANG là cuốn tiểu thuyết thứ 8 của Nguyễn Thanh Hiện [1. Những Tháng Năm Nghiệt Ngã - 2. Trở Lại Xương Quơn (NXB Văn Học, Việt Nam, in năm 2007) - 3. Vật Gia Bảo Của Một Dòng Họ - 4. Bên Này Trần Gian - 5. Người Đánh Cắp Sự Thật (NXB Văn Học, Việt Nam, in năm 2008) - 6. Một Cách Nói Khác Của Niềm Khao Khát - 7. Rốt Cuộc Thì Bọn Họ Là Ai? - 8. Sau Big Bang - 9. Đâu Phải Là Ký Ức]. Sách này có thể xem như là một cuốn tạp thế sử, mà cũng có thể coi như những sấm ngôn của một vị thần nào đó có duyên nợ với nhân gian. Sách gồm phần Chính Biên, chép về một số nước trên mặt đất, và phần phụ lục Bạt Mạng Ký Sự, tự thuật về cuộc rong chơi bạt mạng của danh sĩ họ Khuất ở đất Bạt nước Lâm Bôn, cuộc rong chơi diễn ra vào năm thứ 14 tỉ lẻ 709 triệu sau big bang.

 

 

-----------

Đã đăng:

SAU BIG BANG [I]  (tiểu thuyết) 
... đằng sau mỗi tiếng khóc nhân gian là có hằng loạt những xô đẩy, những chen lấn, những cướp bóc, những hoán đổi, những mưu mô, những gian dối, những băng đảng, những nụ cười khả ố, những lời chói tai như tiếng sủa của lũ chó không còn đủ tư cách để sủa... (...)
 
SAU BIG BANG [II]  (tiểu thuyết) 
... “nhưng chẳng lẽ nhà ngươi không biết trường thành cao dày là đang làm cho cả nước ngộp thở hay sao?” “thưa, có biết” “nhưng chẳng lẽ nhà ngươi không biết khi cả đêm ngày tai óc bị nhồi nhét những lời giả dối thì con người trở nên điên cuồng ngu ngốc hay sao?” “thưa, có biết” “nhưng nhà ngươi chẳng biết những gì đang diễn ra là đang làm cho tri thức thối rữa, hơi thở con người chứa toàn tri thức thối rữa đã làm cho cá chết, lúa chết và cả người cũng chết hay sao?” “thưa, có biết”... (...)
 
SAU BIG BANG [III]  (tiểu thuyết) 
... ta chỉ có mỗi mong ước nhỏ nhoi là làm sao hiểu được, chỉ một phần nào thôi cũng được, rằng tổ tiên con người là ai, chẳng lẽ là cua, là cá, nhưng nếu chẳng phải là cá thì sao nay vẫn còn chuyện cá đẻ người, còn nếu như chẳng phải là cua thì sao nay vẫn coi bóng đêm như một thứ bí tích thiêng liêng, cả vận mệnh con người lẫn đất nước là đều được nói ra từ thứ đêm trường u ám... (...)
 
SAU BIG BANG [IV]  (tiểu thuyết) 
... các vị đứng đầu dân nước đã thay nhau trị nước trong vòng một trăm lẻ tám năm, cả thảy là mười một vị, để đủ sức làm công việc trị nước, các vị đã bán hết thảy rừng biển của bôn la mới có đủ tiền bạc để cung cấp thức ăn cho những chiếc bướu trên lưng các vị, cho đến lúc đã bán hết rừng biển trong nước thì nước bôn la của vị cầm quyền cuối cùng ấy chỉ còn bằng một cái xóm nhỏ... (...)
 
SAU BIG BANG [V]  (tiểu thuyết) 
... kẻ không có chữ thì có cái thú là đem những thứ mình mù đặc ra mà bình phẩm theo cái cách không có chữ của mình, vừa bình phẩm, theo cái cách mù đặc của mình, vừa cười cợt, cũng theo cái cách cười cợt của mình, cái thời mà nếu thu thập được hết các trước tác bằng mồm thì cũng đầy mấy nghìn kho lẫm, còn các trước tác trên giấy thì chẳng có lời lẽ nào diễn nổi, ôi, cái thời mà sách vở nhiều hơn lá mùa thu... (...)
 
SAU BIG BANG [VI]  (tiểu thuyết) 
... vua ku ki thứ 108 gọi đám quan dưới trướng của mình là đồ đểu, bởi chẳng có điều gì bọn chúng tâu lên vua là thật, ngược lại, trước vua thì bọn quan lại ấy một hai đều tung hô vạn tuế, nhưng sau lưng thì cũng chửi vua là đồ đểu, bởi bọn họ biết tỏng là vua đang lừa cả quan dân trong nước, cho nên thời vua ku ki thứ 108 các sách cổ sử còn chép là thời đồ đểu... (...)
 
SAU BIG BANG [VII]  (tiểu thuyết) 
... sách chép về những điều kỳ lạ trên mặt đất nói kỳ lạ thay giống người a tì ma la rằn ri, khi ngồi trên mặt đất thì hiền lành như đất, nhưng khi đã ngồi lên được trên ghế cao thì trở nên tàn nhẫn... (...)
 
SAU BIG BANG [VIII]  (tiểu thuyết) 
... cái giống dân mang trong mình thứ định mệnh trôi dạt ấy vốn hiền lành chất phác, nhưng rốt cuộc cũng đã học được cái cách áp bức trong những lần bị chiếm đóng, nghĩa là cái anh dân phi lu sa nào lên nắm quyền trị dân thì đều biết cách áp bức, có người đã thử tính, trong lịch sử của đảo quốc phi lu sa, ở trên đầu mỗi anh dân ngu khu đen phi lu sa có đến ba vạn sáu nghìn tầng áp bức... (...)
 
SAU BIG BANG [IX]  (tiểu thuyết) 
... vào một ngày mặt đất trở nên lạnh lẽo, ta nghe có tiếng kêu gào ở đằng trước, đây chỉ là kẻ đi tìm dung mạo của đất, ta nói, tiếng kêu bỗng dưng im bặt, và ta, kẻ đi tìm dung mạo của đất bỗng dưng nghe thấy toàn thể hình hài quá khứ, đấy là một ngày có tiếng thở hổn hển của người mẹ đang mang trong mình bao nhiêu thứ quí giá, sự dung dị, bộc bạch, và những lời trần trụi, chân tình... (...)
 
SAU BIG BANG [X]  (tiểu thuyết) 
... các vị nguyên thủ đất nước, dẫu gọi là vua, là hoàng đế, hay quốc trưởng, hay là gì gì, thì dường các vị đều thích làm công việc nhuộm như các vị công huân ở đất nước mạ mạ, bấy giờ thì việc nhuộm ở công quốc mạ mạ đã nổi tiếng trên toàn mặt đất, hầu như ngày nào cũng có sứ giả các nước cử đến mạ mạ để học cách nhuộm, có nước thì muốn nhuộm cho giống ý vua, có nước thì muốn nhuộm cho giống ý của một vị thần linh hay của một kẻ kiệt xuất nào đó... (...)
 
SAU BIG BANG [XI]  (tiểu thuyết) 
... Văn chương là cái vẻ sáng đẹp của con người, cho nên văn chương sẽ tàn phá hết thảy những gì không phải là văn chương... (...)
 
SAU BIG BANG [XII]  (tiểu thuyết) 
... ta vừa từ thuyền độc mộc bước lên bờ thì cái thằng cha râu ria như cỏ mọc từ hai mang tai vòng xuống tới cằm ấy đã dang cả hai tay ra đón chào ta như một vị anh hùng thắng trận trở về, hoan hô ông bạn từ đất liền mới tới... (...)
 
SAU BIG BANG [XIII]  (tiểu thuyết) 
... người ta nói cái giống vật thân thiết với con người này vốn ở trên rừng, là chó hoang, có bầy đàn đường hoàng, biết hợp sức nhau để chống lại những con thú hoang hung dữ khác, có khi chống lại một con sói hung hăng, có khi chống lại một con gấu đang đói, chống bằng cách đứng chụm đít lại nhau, xoay đầu ra bốn phía, và nhe răng ra mà sủa, người ta bảo chính là con người đã bắt chước cái cách lập bầy đàn của chó, nhưng lại chẳng biết sủa theo cái cách của chó, tức là cái cách sủa sao cho con sói con gấu phải bỏ đi chỗ khác, chẳng bắt chước được cái cách sủa ấy, nên con người cứ sủa theo cái cách của con người... (...)
 
SAU BIG BANG [XIV]  (tiểu thuyết) 
... và chẳng còn gặp một ai, một đất nước trống rỗng, thằng cha chủ xe chó thở dài, nói, và cho xe chạy thẳng tới hoàng cung, chẳng còn ai, ngoài vị vua vừa mất, thần dân đang ngồi buồn bã trên ngai vua... (...)
 
SAU BIG BANG [XV]  (tiểu thuyết) 
... và tất nhiên là ta phải giã từ cái xứ sở buồn thảm ấy, phải giã từ người bạn đường tri kỷ không dễ gì gặp lại, cốt là để cho cuộc rong chơi của ta giữ được cốt cách hào hoa của nó, nghĩa là không được để cho bất cứ thứ nỗi buồn nào len vào nó, và cũng do là để giữ cái cốt cách hào hoa ấy mà ta phải dừng chân quá lâu ở cái xứ sở lắm rắn ấy... (...)
 
SAU BIG BANG [XVI]  (tiểu thuyết) 
... những lời lẽ minh triết của kinh tựa những ngọn gió trời chẳng biết là thổi lại từ cõi nghìn thu giá buốt hay từ chốn lấp lánh biển dâu, trong cái cõi minh triết ấy, ta cứ có cảm tưởng ta không còn là anh danh sĩ đất bạt thích đi chân đất trên những con đường đầy rơm rác và phân súc vật, ta đang bay đi giữa những chữ nghĩa phù vân... (...)
 
SAU BIG BANG [XVII]  (tiểu thuyết) 
... bầy đàn này thì cho rằng sau khi chết con người hoá thành bùn đất, bầy đàn kia thì bảo chết là thành hư vô, bọn họ là những kẻ đam mê đến chết thứ học thuyết trắng đen, bởi anh khoái bùn đất bảo anh khoái hư vô là ngu xuẩn, và, anh khoái hư vô thì bảo anh khoái bùn đất là quân bá láp, có thể nói tóm lại là thế này: tất cả những ai chưa phải là, hay không phải là bầy đàn của chúng tôi, thì đều sai lầm cả... (...)

 

 

----------------

 

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021