thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
trên cái nắp cống mặt trời soi bóng những tẩu khúc tìm thấy
 
trên đôi bàn tay rụng ngón tôi thấy
sự sống trỗi lên như doi cát nằm phơi lưng trong ngày biển chết
thở thoi thóp kênh mương
thở kiệt cạn suối nguồn
thở chất chồng va đập những đường ống khí đốt dẫn vào thành phố
một người bạn nhật đút đầu vào lò gaz hát bài sau cuối
thở trong ảnh tượng gân xanh & máu đỏ
thở trên những cú sải tay khổ nạn bơi trốn mặt trời
trong kẽ nứt của những bước chân sa mạc
ngày rơi
được tìm thấy
 
sự thật rực rỡ & dậy mùi khi thế giới nhỏ hoá như một cái bánh
giòn & dẹt | có thể xuyên qua hoặc thổi bay đi bất kể lúc nào
luôn có một điều gì đấy không tên nổi lên giữa k & vai nữ chính
sự trục trặc lớn dần rồi khởi sự gầm rú khi bọn họ phát giác ra mình
những biểu trưng ngộ nhận lẫn trong vô số các bộ phận hỏng hóc của một động cơ hai thì
 
thấy như một tai nạn
không thấy hay giấu mặt quên lãng cũng thế
tai nạn theo một cách khác nhưng êm & mịn hơn trong khả tính
nguy kịch của các giới hạn
 
tôi là tôi hệ quả của tôi hành động | mọi cách | mãn nguyện
tôi vừa nhai phần bánh của mình trên cái nắp cống & định bụng làm sống dậy
nhu cầu hát ầm ĩ một ca khúc vớ vẩn nào đó
dường như có sự liên hệ giữa tôi với một con chim cánh vàng
cách cái nắp cống hơn vạn cây số
nhưng quái lạ
đó | chỉ có thể là sản phẩm của trí tưởng tượng cùn mòn không hơn
một phép ẩn dụ đa nghĩa của thực tại
hoặc thể     phản chiếu một sự nhầm lẫn đáng tiếc nào đó
 
có lẽ nó đã bay lượn nhiều vòng đẹp mắt trên không trước khi lao thẳng vào ô cửa
của trạm trắc địa từ lâu phế bỏ
nó gãy cổ hẳn nhiên
rụng xuống kịp thời trong sự khép lại của một cái chết
nằm trên bãi xanh hoang tận &
tiếng hót trong veo nọ | giờ     sẽ chỉ còn chảy xiết trong hoài niệm
 
tôi nhận phần đất chim nằm vun một cột ánh sáng
thay lời ngợi ca đẹp nhất về sự tự do không mục đích không bến bờ cứu độ
 
bị nhận lãnh liên tiếp những trận đòn & sự nhạo báng vô cớ
hẳn là ân thưởng từ tính hợp lý chưa được kiểm chứng
 
tôi húp vội thứ ánh sáng rơi sót lại của ngày rồi rủ giọng xót thương cho bóng người đàn bà
bị bỏ quên trong khoang tối của những âm nghịch
tôi nghĩ đó | một câu chuyện thực buồn đầy vẻ lộn xộn chưa được biết đến
mọi cuộc phiêu lưu chưa vội bắt đầu &
những cuộc lật đổ sẽ tiếp liền sau đó vô hồi kết thúc
 
những cánh cửa ọp ẹp được xốc dựng dậy
xổ tung những vít ốc bản lề những thanh vụn
những ngón chân to khoẻ lần lượt bật máu
chúng phọt ra thứ dịch đỏ với bức xạ ánh sáng như một cú táp
nóng rực & luôn hất ngược lên
người ta bỏ qua khớp gối gồ ghề & xương chậu lay mục
người ta bắt đầu cãi cọ ầm ĩ khi ủi phẳng đến quả đồi thứ hai chỉ vì
một cái máng cỏ & bộ yên cương thất lạc nhiều thế kỷ trước
& | tôi
vĩnh viễn ngựa hoang của ngày hôm qua
tôi lâm thời thì đứng dạng chân đâu đó trong cuộc đời này cho những giấc mơ
âm thầm rụng xuống
 
tự hỏi là gì duới gầm trời này chỉ với độc nhất một cái nắp cống
một chiếc chìa khoá toẽ nhánh thọc sâu vào vùng nhạy cảm ám tối của thế giới
chưa được hiểu biết một cách cặn kẽ
một đôi mắt tỏ thấu mọi động giao ỡm ờ mỏi mệt của những tạp chất
người ta thích gọi nó: dưỡng chất bị rụng cánh
 
những tiếng cười rú điên đột hiện quần đảo liên hồi rồi cứ thế
nghiêng đổ mọi phía
những ùng ục sôi vang tuôn chảy không ngừng
khởi nguồn từ trời
từ đất
từ thực tại sần sùi
từ tai ương mây khói
từ một cõi miền nào đó tung tích vô dạng
 
nó | một ám ảnh trọn vẹn
như thể một thứ gì đó vừa tuột ra khỏi chúng ta
như thể chúng ta đã đánh mất đi một điều gì đó
thực mình không có
 
tôi đã ôm nắp cống vào lòng ân ái nhỏ to suốt một đông dài
cái buốt lạnh cô đặc từ trong là nguyên nhân những lóng tay tắt thở
rụng xuống
nơi ấy giờ bừng lên thứ ánh sáng bẽ bàng cùng sự tỉnh thức ồn ào của cái vô lối
nó vặn mình khoái trá thoáng chút cao ngạo
nó trù định một chuyến vòng quanh địa cầu trên chính đôi chân quặt quẹo của tôi
nó quên mất sự yên bình này tạm thời &
những bẩn tưởi chưa kịp phai dấu
một gương mặt đẹp đẽ vừa thất tiết bởi vòm họng tấy sưng của bóng tối huyệt mộ
 
ánh sáng bây giờ là món dằn bụng nhạt mồm được móc ra từng những trói cột nhãn mác diêm dúa
nén lăn lóc bụi phủ trên những giá kệ siêu thị
 
tất cả — tất cả lại gợi nhớ về một điều
lúc này vắng mặt
 
tôi vừa mơ thấy trái tim đá tảng của những luồng mạch sống ngầm
vỗ từng nhịp chậm
vẻ dè dặt không ngoài bản tính lịch thiệp nhưng sức nặng của mùi hương toát ra
quyến rũ đến kỳ lạ
một chiếc vĩ cầm trầm thân dưới đáy sâu để thể phách ngơi nghỉ tanh bành trong ngày
gặp | biển lớn
 
hư vô một khởi đầu trong kinh nghiệm của mọi bài ca tự do
một hoàng hôn lộng lẫy biếu không trên những hiểm lộ dật dờ & khép kín
 
ai đó đã bịt mắt rú lên hay tôi
chính tôi vừa cất tiếng từ vết nứt trên gương mặt của một ai nọ:
 
sẽ mãi là ánh sáng trên xâu chuỗi của những cuộc phá hủy vô tận
sẽ chết trong chiều nay chết trong chiều nay
để không còn chết trong mọi chiều của vị lai quá khứ
 
tôi một sinh thể vốn lơ láo mơ màng bất khả cải hồi
lâm nạn hay tự tại ấm êm cũng loanh quanh chừng đó vui sầu
tôi vừa lột xác với một nắm những ý nghĩ quái đản mọc xuống từ trời:
 
đã làm sống dậy tình yêu của nắp cống với lòng chân thành của kẻ cai trị
đã tìm ra trái hạt của mọi nhầm lẫn
sẽ điểm trang lại & làm thơm tho sự vô dụng khủng khiếp của mình bằng cách mỗi sáng
nhổ nước bọt vào những gương mặt yên bình giả cầy
hay giết một ai đó bất kỳ
bằng đầu độc vào trong tất cả những đức tin tín ngưỡng bằng dao súng mọi cách
hoặc bằng chính những vụn bánh sót lại trên cái nắp cống này.
 
saigon 2000.
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021