|
Nơi cây sứ nhìn thấy tôi | Bây giờ tôi ra khơi
|
|
Nơi cây sứ nhìn thấy tôi Cây sứ nhà hàng xóm
không lâu
như một khối đá chết
lúc đó là chớm xuân
thời tiết lạnh như đôi mắt người phụ nữ kiêu kỳ
xuyên qua da thịt đau buốt
Trưa hôm nay
nằng gắt đến bốc khói
nắng khiến cây cỏ phải trùm mền
Cây sứ
hiện ra như một làn gió
từ những cành khô
lá non đâm ra và uống lấy ánh nắng sữa
một búp hoa đỏ
đẹp sững sờ
thốt lên:
“và tôi tồn tại”.
Bây giờ tôi ra khơi Trời chiều ửng hồng
nhớ một vệt sáng dài màu lòng đỏ trứng muối
nhớ
con đường buổi trưa lênh láng dòng nước váng mỡ bò
nhớ
mùi uốn tóc nghe muốn ói hoà cùng vị mát lạnh
buốt cả mặt
của nước mưa thu
nhớ
buổi tối cúp điện nhát ma lũ nhỏ
rồi ùa reo khi đèn sáng lại
nhớ những ngày mưa ngập
thả thuyền giấy mà tưởng mình ra khơi.
------------
Đã đăng:
Quê hương là mùi thịt nướng (từ dĩa cơm tấm) (đối thoại)
[VĂN HOÁ] ... Khó mà có cái gì so sánh được với cái sự quyến rũ của mùi thịt nướng bay ra từ trong những quán cơm tấm ven đường. Có thể nói đó là một loại nước hoa của đô thị Sài Gòn mà ai cũng muốn chạy ngang qua để xức cho khứu giác... Đối với tôi, cái mùi thơm đường phố từ miếng thịt nướng có dính miếng mỡ nằm ngổn ngang trên cái vỉ khét đó là mùi của quê hương...
|