thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Phương cách của cây cung

 

Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm

 

 

 

PHƯƠNG CÁCH CỦA CÂY CUNG

 

Tầm quan trọng của sự lặp lại

Một hành động là một ý nghĩ trở thành thực chứng.

Một cử chỉ nhỏ nhất cũng có thể là sự sơ suất của chúng ta, vì vậy chúng ta phải tinh luyện mọi thứ, phải suy nghĩ đến từng chi tiết, phải học hỏi kỹ thuật theo một cách nào đó khiến cho nó biến thành bản năng. Bản năng không liên quan gì đến thói quen, mà liên quan đến một trạng thái tinh thần vượt qua khỏi kỹ thuật.

Như thế, sau khi luyện tập thật nhiều, chúng ta không còn nghĩ đến những động tác cần thiết, vì chúng trở nên một phần của cuộc sống chúng ta. Nhưng để cho điều này xảy ra, bạn phải luyện tập và lặp đi lặp lại.

Và nếu điều đó vẫn chưa đủ, bạn phải lặp đi lặp lại và luyện tập.

Hãy quan sát một người thợ đóng móng ngựa khéo tay đang làm việc với miếng thép. Đối với một đôi mắt không thành thạo, ông ta chỉ đơn thuần lặp đi lặp lại cùng một cách đập búa; nhưng bất cứ ai đã từng theo dõi phương cách của cây cung thì biết rằng mỗi lần người thợ đóng móng ngựa nhấc cái búa lên và hạ nó xuống, cường độ của mỗi cú nện đều khác nhau. Bàn tay lặp lại cùng một động tác, nhưng khi nó đến gần miếng kim loại, nó biết rằng nó phải chạm vào miếng kim loại với một lực nhẹ hơn hoặc mạnh hơn.

Hãy quan sát cái cối xay gió. Đối với ai đó chỉ một lần nhìn thoáng qua những cánh quạt của nó thì thấy chúng dường như di chuyển với cùng một vận tốc, lặp lại cùng một chuyển động; nhưng ai đã quen thuộc với những cối xay gió thì đều biết rằng chúng được điều khiển bởi sức gió và đổi hướng khi cần thiết.

Bàn tay của người thợ đóng móng ngựa đã được rèn luyện bằng cách lặp lại động tác nện búa hàng ngàn lần. Những cánh quạt của cối xay gió có thể chuyển động nhanh khi gió thổi mạnh, và do đó phải bảo đảm rằng các bánh răng của nó chạy trơn tru.

Người bắn cung đã để cho nhiều mũi tên bay xa ra ngoài mục tiêu, bởi vì anh ta biết rằng anh ta sẽ chỉ học sự quan trọng của cánh cung, tư thế cầm cung, sợi dây cung và mục tiêu, bằng cách tập luyện các động tác của mình hàng ngàn lần, và bằng cách không sợ mắc phải lỗi lầm.

Và rồi sẽ đến lúc anh ta không cần phải nghĩ về điều mình đang làm nữa. Từ đó trở đi, người bắn cung trở thành cái cung, mũi tên và mục tiêu của mình.

 

Làm sao để quan sát đường bay của mũi tên

Mũi tên là sự phóng chiếu của một ý định vào trong không gian.

Một khi mũi tên đã được bắn đi, người bắn cung không thể làm gì được nữa ngoài việc theo dõi đường bay của nó đến mục tiêu. Từ khoảnh khắc đó trở đi, sự căng thẳng cần có để bắn mũi tên không còn lý do nào để tồn tại nữa. Tuy nhiên, người bắn cung vẫn giữ đôi mắt của mình đăm đăm dõi theo đường bay của mũi tên, nhưng lòng của anh ta thư thái, và anh ta mỉm cười.

Nếu anh ta đã luyện tập đầy đủ, nếu anh ta đã có thể phát triển bản năng của mình, nếu anh ta đã duy trì phong thái ung dung và tập trung tinh thần xuyên qua suốt toàn bộ tiến trình của việc bắn mũi tên, thì trong khoảnh khắc đó, anh ta sẽ cảm nhận được sự hiện hữu của vũ trụ, và sẽ thấy rằng hành động của mình là chính đáng.

Kỹ thuật sẽ cho phép đôi tay được sẵn sàng, hơi thở được chính xác, và đôi mắt được rèn luyện để ngắm vào mục tiêu. Bản năng sẽ giúp cho cái khoảnh khắc buông dây cung trở nên hoàn hảo.

Bất cứ ai đi ngang qua gần đó, và nhìn thấy người bắn cung với đôi tay mở ra và đôi mắt dõi theo mũi tên, sẽ nghĩ rằng chẳng có gì đang xảy ra. Nhưng những kẻ thân cận của người bắn cung biết rằng tư tưởng của anh ta đang thay đổi chiều kích: giờ đây tư tưởng ấy đang tiếp cận với toàn thể vũ trụ. Trí tuệ tiếp tục làm việc, nghiên cứu tất cả những điểm tích cực của lần bắn ấy, sửa chữa những sai sót có thể xảy ra, thừa nhận những phẩm chất tốt của nó, và chờ đợi để thấy mục tiêu sẽ phản ứng như thế nào khi nó bị bắn trúng.

Khi người bắn cung kéo dây cung, anh ta có thể thấy cả thế giới trong cái cung của mình. Khi anh ta dõi theo đường bay của mũi tên, cái thế giới ấy đến gần hơn với anh ta, mơn trớn anh ta và cho anh ta một cảm giác mãn nguyện của việc hoàn thành nhiệm vụ.

Là một người chiến binh của ánh sáng, một khi đã thực hiện nhiệm vụ và chuyển hoá ý định của mình thành động tác, thì anh ta không còn sợ gì nữa: anh ta đã làm những gì nên làm. Anh ta không để mình bị tê liệt vì sợ hãi. Thậm chí nếu mũi tên không chạm vào mục tiêu, anh ta sẽ có một cơ hội khác, bởi vì anh ta không thoả hiệp với sự hèn nhát.

 

 

-----------------
Dịch theo bản tiếng Anh của Margaret Jull Costa, “The way of the Bow”, trong Paulo Coelho, Like the Flowing River: Thoughts and Reflections (Sydney: HarperCollins, 2007), 9-11.
 

 

 

Đã đăng:

Manuel lên thiên đàng  (truyện / tuỳ bút) 
Có một dạo, Manuel được thưởng thức sự tự do của tuổi hưu trí, không phải thức dậy vào một giờ nhất định, và có thể dùng thời gian để làm bất cứ điều gì ông muốn. Tuy nhiên, chẳng mấy chốc ông lại rơi vào cơn trầm cảm. Ông cảm thấy vô dụng, bị loại ra khỏi cái xã hội mà ông đã góp phần xây dựng, bị những đứa con đã trưởng thành của ông bỏ rơi, ông không còn khả năng để hiểu ý nghĩa của cuộc sống, không hề băn khoăn để trả lời câu hỏi cũ kỹ: “Tôi đang làm gì đây?”… [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
Manuel là một người tự do  (truyện / tuỳ bút) 
... Một đêm kia, một thiên thần hiện đến bên ông trong lúc ông đang ngủ: “Ông đã làm gì trong cuộc đời? Có phải ông đã cố gắng để sống đúng như những gì ông mơ ước?” Một ngày dài khác bắt đầu. Những tờ báo. Những tin tức trên đài truyền hình. Khu vườn. Bữa ăn trưa. Một giấc ngủ trưa ngắn. Ông có thể làm bất cứ những gì ông muốn, ngoại trừ, ngay bây giờ, ông khám phá ra rằng ông không còn muốn làm gì nữa... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
... Thiên thần tiếp tục hỏi: “Liệu ông có khả năng bỏ ra ít nhất mười lăm phút mỗi ngày để ngắm nhìn thế giới và bản thân, mà không làm gì cả?” Manuel nói ông cũng muốn như thế, nhưng ông không có thời giờ. “Ông đang nói dối với tôi”, thiên thần nói. “Mọi người đều có thời giờ để làm điều đó. Chỉ vì họ thiếu sự quyết tâm. Làm việc là một điều may mắn khi nó giúp cho chúng ta suy nghĩ về việc chúng ta đang làm; nhưng nó trở thành một tai hoạ khi khi tác dụng của nó chỉ là để ngăn chặn chúng ta suy nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống.” ... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
... Tôi tiếp tục đào nhổ những cây tôi không thích rồi xếp chúng vào một đống để đốt. Có lẽ tôi đã mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ về những chuyện đáng lẽ không cần phải suy nghĩ, mà cần phải ra tay để làm. Thế nhưng, mỗi động tác được thực hiện bởi một con người thì đều thiêng liêng và mang đầy những hệ quả, và điều đó khiến tôi càng suy nghĩ nhiều hơn về việc tôi đang làm... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
Thành Cát Tư Hãn và con chim ưng  (truyện / tuỳ bút) 
... Lần này, ông rút kiếm ra khỏi vỏ, nhặt chiếc cốc và lại hứng nước, một mắt canh chừng dòng nước chảy, còn mắt kia để ý đến con chim ưng. Ngay lúc ông có đủ nước trong cốc và sắp uống, thì con chim ưng lại bay lên và lao về phía ông. Thành Cát Tư Hãn, với một nhát kiếm, đâm thủng qua lồng ngực con chim... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
Câu chuyện của cây bút chì (truyện / tuỳ bút)
Một cậu bé xem bà ngoại viết một lá thư. Được một chốc thì cậu hỏi: “Có phải bà đang viết một câu chuyện về những gì chúng ta đã làm? Có phải câu chuyện này nói về cháu không?” Bà ngoại của cậu bé ngừng tay và nói với đứa cháu: “Thực sự là bà đang viết về cháu đó, nhưng cây bút chì bà đang dùng để viết còn quan trọng hơn những chữ bà viết, cháu à. Bà hy vọng rằng khi cháu lớn lên, cháu sẽ giống như cây bút chì này.” ... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
... Thường thường bạn có thể nhìn thấy một ngọn núi ở đàng xa — đẹp đẽ, lôi cuốn và nhiều thử thách. Tuy nhiên, khi bạn cố gắng để đi đến đó, điều gì sẽ xảy ra? Chung quanh nó sẽ có rất nhiều lối đi; những rừng cây sẽ chắn lối giữa bạn và mục tiêu của bạn; và những gì bạn thấy rõ ràng trên bản đồ sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều trong thực tế. Vì vậy, bạn phải thử hết những lối đi và những đường mòn, cho đến một ngày nào đó, bạn tìm thấy đỉnh núi mà bạn muốn trèo lên... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
Từ đây trở đi — và suốt hàng trăm năm sau nữa — Vũ Trụ sẽ hỗ trợ những chiến binh ánh sáng và ngăn chặn những kẻ mang định kiến. Năng lực của Quả Đất cần được làm mới lại. Những ý tưởng mới cần không gian. Thân thể và tâm hồn cần những thử thách mới... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021