thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
pho tượng khoả thân | hừng đông của những vết xước
 

pho tượng khoả thân

                 (tặng Bích Liên)
 
ngồi xuống bên đụn tuyết đang tan
tôi bần thần
trót mê màu da sữa
nàng luôn khoả thân trong giấc ngủ
 
khu vườn bên kia dòng sông
nơi tôi luôn mơ màu ngọc ngà
chuông thánh đường thánh thót quá
vậy mà tôi luôn khướt say
 
hằng đêm
tôi vẫn thấy mình quỳ xuống thật khẽ bên nàng
pho tượng tuyệt vời của Thượng Đế
và lịm mình bên tiếng dòng sông rậm rịt len tuôn
 
từ chỗ trầm mình
vớt chiếc lá khô xin cùng em bay lên
giấc hồng hoang cung điệu ngây hồn
tôi biết em là bùa mê
 
ở giữa rừng. nơi chẳng còn đường thoát
sao có tiếng khèn gọi giục?
cuộc tỉ thí giữa các bộ lạc đàn ông rạch mặt
sẽ đẫm máu để chiếm đoạt được chỉ một toà thiên hương
 
nàng là bùa mê hay đoá sen nền nã?
lặng lẽ khoả thân mời gọi tới chốn thiên đường
vút lên tầng không từng giọt lời nha phiến
cuộn vào tôi mùi hoan lạc núi đồi
 
kẻ chiến thắng cuối cùng của bộ lạc đàn ông cũng vừa gục xuống
cuộc ly trần mang theo bóng dáng nữ thần
pho tượng khoả thân hằng đêm
luôn lay gọi tôi trên chiếc giường thoảng mùi Drambuie Espresso Martini...
 
 
 

hừng đông của những vết xước

 
ngày bỗng như nhỏ xíu lại
đình làng khua chiêng trống
lủi thủi phận nhỏ xíu
con kiến riện đu bám riết đọt xoài
đọt xanh quắn quéo
thương dòng nhựa cạn ngày hôm qua
nghẽn đoạn
 
bức tranh chỉ mới phác thảo
khuôn mặt người đàn bà quen quen
sao đỏ bầm một bên?
 
hừng đông của đất nước đã thôi lâu chiến tranh
sao vẫn bầm đỏ máu ?
 
bất giác ly Drambuie Espresso Martini hớp vừa đầy ngụm
bốc rực khung lụa
 
tôi vẫn dặn lòng đứng tựa
một bên những lao xao
tìm cho được vạt áo em
phất phơ bay trong ngày về
 
thị trấn buồn như chốn ma xó
chưa lần nào bắt gặp
buổi chiều quệt vuốt khuôn mặt thật tươm tất, thanh bình
tiếng trẻ vẫn nhi nhô
nắc nẻ cười lai láng dưới lũng
dẫu sẽ cộng thêm một ngày của đói nghèo
của thất học
 
màu thôn xóm trên khung lụa nhạt dần
đụn khói thắp rẫy nương lặng buồn mùi nhang khói
 
người đàn bà vừa trở mình
toàn thân nêm chèn cơn đau nhức
nàng vụt cố len vào giữa khóm lá
thay vội chiếc áo quá tả tơi
da thịt dọc ngang các vết roi che bụm
kịp để lộ nét hừng đông của những vết xước cào...
 
 
 
-------------------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021