thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
sáng ngồi cà khịa trên facebook | nhang đèn | chơi hàng hiệu
 
 

sáng ngồi cà khịa trên facebook

 
khi nghĩ lại
mới nhận ra rằng mình thực sự
bị hai mươi bốn chữ cái
ám
 
điều đấy có mặt tốt
xấu
thế nào (có hoàn hảo không!)
tôi không biết
 
nhưng rõ ràng
dẫu sao cũng cảm ơn lũ chữ (quốc ngữ)
đã cho phép biến hoá thành câu
lời
(những tấm chắn bụi) và
một hành lang thơ lớn
hòng thoát thân mỗi bận bị bọn chữ rượt
đuổi
 
ôi! chả biết bao giờ được ngồi xuống
để tâm thực yên ổn
dẫu cho phải ngả lưng vào bầu khí
luôn luôn ngái ngủ
câu tôi viết nguệch ngoạc (cốt tập đọc
như đọc thần chú)
“thần chết thì chẳng đợi một ai cả!”
chả còn nghĩa lý nào nữa...
...
 
 
 

nhang đèn

 
tôi không thể nhớ chính xác được
những câu
chữ
vừa xẹt ngang đầu
 
tuy nhiên điều quan trọng
là chúng đã đến
dù chỉ thoáng vụt ngang
cũng đủ khiến quỳ xuống
 
và chỉ khoảnh khắc (tôi không chắc
đấy
có phải mộng!) thấy mình thức dậy
nằm nghiêng người
lắng nghe tiếng hai mươi bốn chữ cái
trên sàn
đang khua chiêng / gióng trống (rất ồn ào)
 
tự nhủ lòng “bình minh sắp rạng
với đôi tay còn ngái ngủ
tôi sẽ nhận biết gì lúc thức
tỉnh
 
trong khi câu chuyện nhân tình / thế thái
đã viết ra
thì luôn không ngừng chuyển động?”
...
 
 
 

chơi hàng hiệu

 
phà nhúm khói ra chuông điện thoại réo
đĩa nhạc “storm” của vanessa-mae đang chạy phải dừng
cành maple chìa từ thân cây đập vô mặt cửa sổ nghe hệt tiếng tru tréo
nhấc điện thoại áp tai chõ mồm tôi quát: gì... khứng?
 
đầu dây bên kia giọng nói, hỏi như vọng từ âm phủ
cắn đót cigar ậm à giữa đóc họng trỗi chuỗi âm thanh u, u
tấm sáo phát khua “rào, rào” biết là giờ đó (!) không thể ngủ
khoác áo đẩy cửa lớn xuống đường ai nom cũng hô “ối, rừng rú...”
 
cắm cúi bước chẳng nói chẳng rằng chẳng chút niệm
chùa phía trước biển sau lưng lõ mắt tìm chả thấy điếm
đột nhiên co giò phóng giống bị xua đuổi
phía chân mây còn rạng bóng con trăng lưỡi liềm...
 
lui lại, biết đã đành đoạn hết nguyên ngày trời
bưng chén cơm đứng ngó mông đếm tới mười, bớ “ơ... hời!”
khói bếp lãng đãng ngang mày từng cụm xám, trắng nhăng nhở
quả tình tôi đếch sợ gì lỡ ôm nỗi chết thì sống tới...
 
bây giờ mới giữa tháng ba tôi chưa bó tay với lũ thời gian
bằng chứng đang kể câu chuyện về mỗi giây, khắc lướt ngang
theo khuôn khổ bài thơ có vần có điệu
vậy, vấn đề câu dài/ngắn xin quý vị hãy coi đây chỉ cốt sao đơn giản...
...
 
 
 
 
-------------------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021