thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Ngu rực rỡ và ngu v.v...
 
(Tặng cụm từ “ngu-rực-rỡ” của Hoàng Ngọc Diệp)
 
1.
 
Hẳn nhiên hết thu này
rồi lại mùa thu khác
hết ngày, đoạn tháng
khép nắng tàn
đi
sao bình minh chưa nở
lóng xương đời mỏi mệt. Thời gian
mà phiến lá hôm nay vẫn rầu rầu
chẳng biết giấu mặt vào đâu
lũ mây đen vần vũ
sương mù
chúng ta vẫn trắng mắt / mất ngủ
mộng du. Cùng lịch sử
 
 
2.
 
Có hay không
những vỡ tan muốn bung thành lửa
cũng đã ngàn xưa
sao phải ngàn sau, sau nữa
những chờ nhau để cháy lên những rục xương trăng vữa
những hò hẹn đâu còn bắt được trong mơ
những nương với dựa mây cuối trời... bơ vơ
những cuốn sách khi không
                                                mắc tội tổ tông
từ một tiên tổ nào đó chẳng lẽ
                                                không hiểu được tiếng người
văn sĩ chưa kịp ra chiêu
                                                đã bị thu hồi kiếm pháp
hết luật nhà thơ / luật nhà văn / thành luật chợ trời... tạp nhạp
di chứng để lại
là một xứ sở không còn hồi sinh nổi
cột sống
xương tuỷ của thi sĩ
sao đem ghép thành cái khung
rồi đóng vào đó những cái đinh thật đúng
chúng ta bị nhốt vào rọ mà ngỡ tự do
là thứ xin-cho
đâu hiểu nổi bàn tay đao phủ chẳng kịp so đo
cứ chạm tới chém tới mãi... nỗi vô cùng
đường kiếm khí của niềm tin
những hư linh những chồng chất sự tình
thứ tài khoản của chúng ta
là những trương mục có thật
được xuất phát từ trời. Của rụng riêng một nỗi niềm sáng tạo
và một khi tất cả chúng ta đều muốn thể hiện những hư chiêu. Của mình
bạn thấy không... tín hiệu của những tàn thu
sự phán xử của những chiếc lá sau cuối
mây tứ xứ vờn đuổi
bài học dành cho mùa thu
là cứ tha hồ vàng những cơn... ngu
rực rỡ
ngu trời sợ
ngu vân vân, ngu etc...
là lá thôi bay mù mù
nhưng ai cấm được linh hồn thi sĩ bay bay. Điệu Blues
rớt xuống đời những giọt vỡ âm tru
 
 
3.
 
là dưng không thành phố cúi mặt ủ rủ
chẳng còn ai phác hoạ nổi chân dung của gió
chúng ta chừng như đã vắt cạn những cơn gió
không còn gió cho linh hồn phố thị được no
ngày ăm ắp một nỗi lạnh không biết từ đâu co ro
có bọn người trừng mắt bảo cần phải lạnh
và cứ thế mọi người làm mặt lạnh và đều lạnh
từ lạnh môi đến lạnh cẳng rồi lạnh tim
và lạnh tanh
sao chúng ta vẫn cứ hỏi nhau về những cuồng phong
những cuồng phong cho một ngày
gió câm
những kỳ hẹn của một mùa nước lũ
sao chúng ta vẫn ngồi thù lu. Trong mùa thu dột ủ. Trời mây Việt Nam âm u
sao không gian vẫn đậm màu ẩm mốc của xác ướp
mồ chôn tập thể và lời tiên tri của sấm
chúng ta là những cái xác sống
không thể chết thêm một lần nữa
cái xác ướp cũng đã chết
và cũng đã có quá nhiều lần bị trù chết
hoặc đòi ném bỏ
như không phải chỉ có mùa thu
mà cả những mùa xuân biếc xanh ấp ủ
chúng ta cũng đã hơn một lần phải ném bỏ
sau lưng.
 
 
 
 
-------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021