thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Những suy nghĩ | Sắc tộc đỏ | Những con kiến
 
 

Những suy nghĩ

 
đầu nhức như búa bổ
trong cơn điên tôi nghĩ mình thành một con ruồi
một con ruồi nhức đầu với tiếng kêu vo ve của nó
 
*
 
không ai dạy tôi về cách sử dụng cảm xúc mình
để tự ảo tưởng và quyến rũ suy nghĩ
nhưng tôi đã thành thạo nó đến mức
tôi đã hấp dẫn ánh sáng đốt cháy mình
để tận hưởng cái bóng tối tuyệt vời sau nó
 
*
 
khi lang thang trên những con đường nhỏ
tôi cố bước lại theo những bước chân mình
đã biến mất khỏi cuộc đời này
như một người đã ra đi
 
*
 
anh đừng cười cuộc sống
vì cuộc sống này không biết cười
nó cũng không biết đau
tất cả không chỉ là cảm xúc.
 
*
 
tôi thích những cái chuông
tiếng của nó len vào sâu thẳm
dựng lại hoàn toàn sự tiến hoá của tôi.
 
nhanh khủng khiếp
nơi đây tôi có mặt.
 
 
 

Sắc tộc đỏ

 
những con sóng bắt đầu dâng tới trời
chúng cười
tôi nhớ những con gián
đất là chúng và chúng bò
những ngọn lửa bắt đầu lan đến trời
bằng râu
trong đêm
sấm
cầu kinh
những vết chân rít
run sợ
 
những tiếng cười bắt đầu từ hôm qua
trước tiếng trẻ con khóc chào đời
dưới những tảng đá chúng được rửa tội
những tội từ kiếp trước
từ cơn lụt hằng năm hằn qua
đói khát
 
những con chữ không còn ý nghĩa về sau
chúng treo mòn trên giấy
bầu trời ôm mang vũ trụ
vũ trụ từ tàn tro
tàn tro từ lửa
tàn tro từ đất
thánh ca của những làn da
làn da đã cháy
không khí thanh cao.
hạt lúa cuối cùng
ngang lưng thuỷ thạch.
 
họ đốt những người chết
lửa là thánh thể, trong đêm
họ chạy vào những con đường
thời gian kéo dài miên viễn
 
trận trận địa bàn lún xuống sau cơn giông
bàn tay tôi là tiếng kêu cuối cùng trong đau thương kéo đến.
 
 
 

Những con kiến

 
kiến tạo thế giới từ những hạt bụi
nước ánh sáng
những con kiến trôi chảy
rịn đầy những bàn chân trên tai
xuyên óc tôi đêm nay những con kiến
chạy quanh mặt trời
và vỏ não nhảy nhớt chất dịch của thời gian
khi nghĩ về những con kiến
tôi chỉ nghĩ đến một ngày
chúng ăn thịt tôi những con kiến
xinh xắn nhỏ bé và cặm cụi
đang xé xác ấy
 
đêm đêm
khi cơn mơ đến thập thò bên cánh cửa
chúng đã canh giấc mơ tôi những con kiến
tiết axit và tiếng ồn những con kiến khủng bố và đe doạ những
con kiến với cái âm thanh máy móc
xây
xây
 
từng ngày
đôi chân chúng thọc thủng những ngữ ngôn và chúng không cần sự khác biệt
hàng đàn, tôi nghĩ đến một con kiến yếu ớt và mơ mộng
trí tưởng tượng
sẽ là mồi và những con kiến chúa
suốt ngày sẽ quay quanh cái tổ của chúng
ngày càng cao và kì vĩ hơn
chỉ thế.
đi đâu tôi cũng thấy sự nhanh nhẹn của chúng
nhưng tôi đã muốn chậm và thoát ra ngoài
 
như vừa lọt lòng ra lại cuộc sống đầu tiên
 
04/9/2010
 
 
 
---------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021