thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
5 bài thơ tình yêu
 
 

Và...

 
Thế đấy, thế đấy, dáng ngồi đó cứa vào anh, và linh cảm của anh, và những đại dương xa, và nỗi nhớ hiện thực, và những trò đùa ngày càng nhạt nhẽo của các cô bé và cậu bé, và sự lơi buông của những rèm mờ chia số phận chúng ta làm nhiều chặng, và sự dịu dàng mệt mỏi, và nỗ lực đuổi bắt sự thật của anh, và những ngữ pháp như bao chiếc-lồng đánh-bẫy-nghĩa ta dùng hằng ngày, và những tăm tối nơi khe khuất đời sống này mà chúng ta đang lẩn trốn, và những ngọn đồi trung du lá cọ, và những khoảnh khắc hiếm hoi phong cảnh bỗng ngưng phắt lại như quỳ dâng ta một món quà ly biệt lạ lùng mà rồi ta biết làm sao đủ sức mang theo, và cơn ngủ xoá nhoà mỗi chúng ta vào hiện thực của nhau? và tiếng còi xe văng vẳng, và cả một buổi chiều trong veo tan rã chậm và chậm nhẹ toả rơi chậm xuống như một vòm phồng gió dù lụa choàng lên đoạn đời này của cả anh và em một-kỳ-diệu-chẳng-ngờ...
 
 
 

Hai câu phức

 
1. Với một bộ ngữ pháp lạ lùng, em cướp đi trọn vẹn nguồn từ vựng của anh — bắt đầu từ đó, các động tác của lưỡi, miệng cùng những ngón tay gõ gõ vào bàn phím chỉ còn là những nỗ-lực-không-thành-miên-viễn-của-anh-thôi, nhằm tái thiết lại thế giới và hiện thực
 
2. Giữa những khe hẹp và sâu của vô số lớp hiện thực, giữa những năng lực diễn giải về yêu thương khác nhau, giữa những động tác lặp đi lặp lại không dứt của tư duy, giữa những nỗi buồn và niềm vui ngưng lại trong phong cảnh,
 
Ta-Đã-Kịp-Trông-Rõ-Khuôn-Mặt-Nhau
 
 
 

Mô tả tình yêu từ những cảm giác sinh lý

 
Mô tả tình yêu từ những cảm giác sinh lý khi có gì đó dội lên trên ức làm thành một cơn đớn đau tan rã loang ra khắp vùng ngực trước và đôi chân bỗng như thể run rẩy trước một thảm hoạ và đôi tay bỗng quờ quạng như thể nhà tiên tri bàng hoàng trước số phận kinh hoảng của cả một quê hương và đôi mắt bỗng ứa hai dòng máu như khi nhìn vào khuôn mặt Ki Tô như vầng sáng ngời trên cây thập ác như khi nhìn vào những vết chân phiêu dạt của dân Do Thái như khi nhìn vào cơn đớn đau đầu tiên và cũng là cuối chót của Bụt và vùng bụng dưới bỗng căng thẳng như thể hàng trăm ngày chưa tiểu tiện và một cảm giác bàng hoàng như thể hàng ngàn ngày không nghe một lời tiếng Việt bỗng một ngày có ai đọc rành rẽ tên cha mẹ mình vào tai như thể hàng vạn ngày tù ngục cô liêu bỗng một ngày gặp lại người yêu để áp mặt vào âm hộ em hít một hơi như hút vào tận đáy tâm hồn ta trọn vẹn cả kiếp người...
 
Mô tả tình yêu từ những cảm giác sinh lý khi có gì đó vọng lên từ cổ họng như thể một điều gì muốn nói đã trào ra bất chấp cơn câm nín tổ tông của chúng ta như thể một điều gì đó đã chìm nghỉm vào lãng quên nay huy hoàng trở lại bằng một cơn nhói buốt xẻ dọc thân ta làm hai nửa một nửa làm bằng những cú ngạt thở rịn mồ hôi khô khốc mồm miệng bừng nóng một nửa làm bằng sự bình yên đến không tin nổi khi hai kẻ mù màu đứng bên nhau trước một cầu vồng rực rỡ nhất của nhân loại hiện ra sau ngày tận thế trước những cánh bướm sặc sỡ nhất của nhân loại trong kinh Vệ Đà bay lang thang đậu nơi xác của cả kẻ chiến bại lẫn người chiến thắng sau một trận chiến khốc liệt nhất và rồi cảm giác của một bí mật mồ côi cần được nuôi lớn mãi mãi nơi hang sâu sẽ đè nặng lên vai của bất kỳ ai trong chúng ta làm vết chân của chúng ta như thể hàng trăm ngàn vết thương lún trĩu vào con đường vô định để biến nó thành một phù điêu chạm lộng...
 
Mô tả tình yêu từ những cảm giác sinh lý như một nỗi hoảng sợ khi một ngày em bỗng dưng biến mất như trận ốm thập tử nhất sinh một sáng nào ngủ dậy bỗng dưng biến mất chỉ còn lại một ngày rất mới và nắng vàng hanh ngoài kia chỉ còn lại một cảm giác lạ lẫm của bàn chân trẻ con lần đầu chạm vào đất lạnh và những tiếng xôn xao của đời thật nhẹ ta nghe khi vừa thoát ra khỏi bụng mẹ để hiểu nỗi ngượng nghịu không cùng của một kẻ vừa thoát khỏi vực sâu này đã tiến vào một vực sâu khác của một kẻ vừa ngủ xong một giấc này đã lại ngủ luôn giấc khác của một kẻ vừa ngất khoái xong lần này đã sắp hàng cương lên cho lần khác khi khuôn mặt ấy không còn là một hình ảnh vô căn tính chỉ để chứng minh cho một lần từng hiện diện mà còn là một tổ hợp của những nỗi cô đơn với lưỡi và mũi và mắt và má và răng và hơi thở và nước bọt chính là những xúc tu mềm mại đời đời trong nỗi khát khao vươn ra chạm vào một khuôn mặt khác...
 
 
 

Mô tả tình yêu từ khuôn mặt

 
Mô tả tình yêu từ khuôn mặt với cái nhìn bằng đôi mắt của Modi dài dại bắt đầu toả xuống một cơn rung động khép chặt lại mọi ngả đường hấp hối của một chủ thể loãng động là anh trong cơn bóc lớp bản thân thành từng lát nhỏ khi vào giữa lúc chính ngọ ấy buổi trưa bỗng rưng rưng thoát tục để cướp về nỗi im lặng của một luỹ thừa tiến những trời sao và rồi ngay lúc chúng ta câm nín để tìm lời thời gian đã bỏ chúng ta mồ côi ở lại và ra đi mãi mãi để cho bao nhiêu khởi thuỷ phải mênh mông dang dở.
 
Mô tả tình yêu từ khuôn mặt có đôi mái buông hờ hững chia không gian làm hai nửa là em và chính đời sống thường nhật không phải của em trong khi chiếc bóng đổ dài ấy như thể lưỡi gươm cùn xé toang hiện thực thành một hư cấu u buồn và ngay lúc chúng ta tưởng đã kịp tan lìa trong ảo giác một cơn đau tầm thường nhất đã kịp trỗi lên để nhắc nhớ chúng ta về đứa trẻ mà chúng ta đang cùng nhau sinh nở trong tay đã có sẵn một vòng gai đợi ướm lên vầng trán chính mình.
 
Mô tả tình yêu từ khuôn mặt với nụ cười hờ hững mà ngay khi chạm tới một cảm giác tê buốt bỗng làm anh loạng choạng ngã vào chiếc lồng son hư ngụy ở nơi ấy chiều kích không thời gian cộng hưởng với hiện thực cụ thể làm nên một tính đương đại đối chiếu đã quây chặt anh lại không cho anh lấy một cơ hội để nhìn ra lối thoát cho bản thân là bầu trời xanh trong vắt phía trên kia nơi ngào ngạt hương thơm của những điều chưa xảy ra song đã ghim chặt vào ký ức tập thể của chúng ta các khả năng mở miên viễn của thất vọng và hy vọng.
 
 
 

Thơ Tình (5)

 
Nguyễn Trãi: Em, anh sẽ nói với em về một trong những mối quan hệ nguy hiểm chi phối toàn bộ đời sống của chúng ta — đó chính là mối quan hệ giữa ta và đời sống thường nhật...
 
Thị Lộ: Anh, cho em ngắt lời anh — đời sống thường nhật — dù không phải của anh — lại thuộc về em trọn vẹn. Nó không đe doạ, trái lại, luôn làm em thấy thoải mái. Nó truyền sinh lực cho em. Nó là tấm gương trong vắt qua đó em có thể cảm thấy được cơ thể và sức mạnh của em, dáng đi đủng đỉnh của em, ngôn từ của em và cảm xúc của em. Anh nói mối quan hệ nguy hiểm ư? Không, giữa em và đời sống thường nhật không có mối quan hệ nguy hiểm nào hết. Với em, mối quan hệ nguy hiểm nhất chỉ là giữa em và không gian mà thôi...
 
Nguyễn Trãi: Không gian ư? Anh đã từng viết: “...Khép cửa đêm chờ hương quế lọt / Quét hiên ngày lệ bóng hoa tan...” Em thấy không? Cũng hệt như mối quan hệ giữa em và đời sống thường nhật vậy, mối quan hệ giữa anh và không gian không phải là một mối quan hệ nguy hiểm. Không gian luôn tạo cho anh một sở chỉ vừa tường minh vừa hàm ẩn để anh phóng chiếu vào đó tư duy của anh về những mô hình hiện thực vượt khỏi mọi nỗ lực định nghĩa, phân chia, và giới hạn của con người...
 
Thị Lộ: Anh, lại cho em ngắt lời anh nhé. Cái không gian mà anh đang nói tới đó, thật ra, chỉ là một Không-Gian-Của-Anh mà thôi, theo nghĩa: đó là một không gian đã được anh ý niệm hoá và sử dụng cho mục đích riêng. Sở dĩ như vậy là bởi hoàn cảnh sống, vị thế xã hội cùng thói hèn nhát của anh đã chưa bao giờ tạo cho anh cơ hội đánh mất đi mối quan hệ giữa anh với các Không-Gian-Của-Anh, để rồi toàn nhập vào các Không-Gian-Ngoài-Anh. Em hỏi nhé? Thế anh đã bao giờ chưa, vào một ban mai mưa âm u nào đó, một chiều chạng vạng sương nào đó, một khuya bơ vơ xa nào đó, bỗng chợt chết sững người trước một tổng thể cảnh vật mà trong đó mọi chi tiết, bao gồm âm thanh, ngôn ngữ, mùi vị, không khí, tiếng chim hót, kiến trúc, các mẫu gạch lát đường và tường nhà, mùi ngũ cốc, hình của những đám mây... v.v.
 
Tất-Thảy-Đều-Xa-Lạ...?
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021