thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
thơ 49, 50 & lời kết
 
 

thơ 49

 
bốn chín lần văn xuôi, thèm một lần có vần, năm mươi lần tay mỏi, thèm một lần bóp chân...
 
bốn chín lần tóc bạc, thèm một lần xoa đầu, bàn tay con gái nhỏ, năm mươi lần tóc sâu...
 
bốn chín lần đi đâu, thèm một lần về lại, lần năm mươi chia hai, thành vực sâu mãi mãi...
 
bốn chín lần gặp lại, thèm một lần bất ngờ, trong mưa phùn em đến, nói mưa mềm hơn xưa...
 
 

thơ 50

 
bốn chín lần đuôi voi, một lần thành đầu chuột, năm mươi thơ ao ước, mượn được cái đầu heo (không có nấu cháo)
 
bốn chín lần ẩn dụ, thèm một lần cởi truồng, thôn lờ ngày tuổi nhỏ, tắm dưới trời mưa tuôn...
 
bốn chín lần chữ nghĩa, thèm một lần văn chương, nhân ba lần mười tám, cũng năm mươi như thường... (ý bài thơ muốn nói trẻ rồi cũng già, mới rồi cũng cũ, nổi rồi cũng chìm, hợp rồi cũng tan vân vân...)
...
 
bốn chín lần lòng vòng, thèm một lần nói ngắn, lần năm mươi im lặng, thèm dấu cách giữa dòng...
 
 

lời kết

 
có một bài thơ chơi với bạn (có nhiều tên): Giấy Hơi Vàng, Giấy Hơi Đen, Giấy Vẫn Trắng... Từ xưa đến nay bài thơ và bạn vẫn chơi với nhau như hình với bóng, đùa với nhau rất vui. Nhiều khi bài thơ còn đùa với giấy: cái mặt ông trông chán ngắt, lúc vàng lúc đỏ làm người ta không biết ông say hay tỉnh. Còn giấy thì đùa với bài thơ: ông cứ lải nhải vô mặt tui, cũng may xác chữ không có mùi chứ không thì tui chỉ còn nước ná thở. Nói thế nhưng cả hai không giận nhau, vì chơi với nhau khá lâu và biết tính nết trái gió trở trời của nhau tự lâu lâu rồi. Nhiều khi đi đâu xa, giấy còn nhắn tin “tối qua chuột rút cả hai chân, đau quá chừng luôn anh ơi...”, ý nói là tối qua rất nhớ bài thơ
 
có một lần bài thơ và giấy đi chơi, người ta yêu cầu bài thơ làm một bài thơ. Bài thơ có ý giận, vì bài thơ chỉ có sáng tạo, không bao giờ làm. Giấy thấy vậy vào hùa với người kia, kêu bài thơ chưa làm ra lúa gạo mà cứ đòi sáng tạo với giấc mơ. Bài thơ vẫn không chịu, nằng nặc sáng tạo với lúa gạo... mà quên mất mình cũng không có làm gì ra lúa gạo thật. Tuy vậy bài thơ rất giận giấy vì bạn bè bao nhiêu năm mà không bênh bài thơ lại vào hùa với mấy người xa lạ, bài thơ mỉa mai giấy nhờ mình viết thơ lên mới được người ta biết đến, giờ lại dám cãi ngang hàng với bài thơ. Bài thơ nghĩ ở đời nhiều khi phải ứa nước mắt để yêu nhau...
 
từ đó về sau giấy với bài thơ bớt thân chứ không còn như hình với bóng... Tức là chỗ nào có bài thơ chưa chắc có giấy (ví như sau khi hát karaoke hay mát-xa) và nhiều chỗ có giấy cũng chưa chắc có bài thơ (như giấy gói xôi, giấy gói bánh mì thịt heo quay). Giấy và bài thơ thấy vậy cũng khoẻ (kiểu như đi nhậu, mạnh người nào người nấy nói, nhà người nào người nấy về...) Khi không kè kè bài thơ bên mình, giấy chẳng bao giờ nghe ai nói tờ giấy hay hay tờ giấy dở, khi không có giấy kè kè bên mình bài thơ cũng chẳng nghe ai nói bài thơ đen bài thơ xanh hay bài thơ vàng
 
giấy nhẹ nhàng xoay vòng đời của giấy, không một giọt mồ hôi vì bây giờ người ta tự động hoá công nghệ hết rồi, xong một đời là trở về bột giấy, tro bụi về tro bụi, tái sinh...
 
bài thơ cũng tự sống đời sống của mình. Từ đó nó phải làm và cựa quậy hít thở, đôi khi người ta thuê nó chạy qua chạy lại múa may hướng dẫn cho người khác làm theo. Bây giờ bài thơ biết rằng người ta chỉ im lặng và không làm gì khi đã chết. Cũng ít ai muốn tái sinh, vì có kiếp khác cũng cày bừa trâu ngựa mà thôi. Ai cũng phải làm ngắc ngư, đời như củ khoai, nên nhiều khi trời nóng quá bài thơ còn làm đổ cả mồ hôi...
 
bài thơ về giọt mồ hôi
 
giọt mồ hôi. Rơi
không có tiếng
vang
 
hỡi tiếng vang
như đồng. Xu
keng
rơi trên vỉa hè. Xa vắng
 
nghe im lặng. Ngửa
tay. Hót. Một chiếc lồng
không
có con chim...
 
(chỉ nghe tiếng hót):
       “có một bài thơ bỗng dưng muốn khóc...”
       “có một bài thơ không còn để đọc...”
      ...
và như vậy bài thơ đang viết những câu thơ tiếp theo, thơ hỏi thơ 2, nói tiếng nói của chim trời cá nước, của mây và gió, của ban trưa và buổi tối, của những vỏ sò đang úp mặt để yêu... Bài thơ cứ ngơ ngác, nói sai miết vì nó không chịu nói tiếng người (chứ không phải cách tân), nó chỉ muốn làm du mục lang thang dã tràng trên bãi cát vàng ngôn ngữ. Hình như bài thơ đã đánh rơi tiếng nói vào những hang hốc bãi bờ, dù ngôn ngữ vẫn luôn luôn là ám ảnh của nó. Bài thơ yêu tiếng hót của chim trời mỗi sớm, nhưng chẳng bao giờ bài thơ nói được tiếng yêu. Bài thơ hỏi thơ, thơ từ đâu tới? Thơ thờ ơ, không muốn trả lời vì vần vèo hoài mà bài thơ chẳng quan tâm. Hay là thơ đang giấu những câu thơ sau lưng chiếc vỏ sò đang úp vào nhau trong nắng, như chưa bao giờ chúng ta gọi tên những cuộc yêu nhau...
 
phố núi, những ngày mưa và đội mũ bảo hiểm, 2008
 
 
-----------
Đã đăng:
 
thơ 1, 2, 3 & 4  (thơ) 
có một bài thơ không có chữ, không có dòng nào, chỉ những ký hiệu @,%^&^J $$$ và được gọi là thơ cụ thể... | có một bài thơ vì quá trớn đã té nhào ra trang giấy, vỡ tung ra những tiếng kêu, khóc, chửi bới, đau đớn... nhưng không thấy văng ra một chữ nào
 
thơ 5, 6, 7 & 8  (thơ) 
... có một bài thơ chưa kịp viết xong thì bị rơi xuống nước. Một bài thơ khác chưa kịp viết xong thì rơi vào lửa. Còn nữa... khá nhiều bài thơ tiếp tục rơi trên đường chạy tiếp sức của mình...
 
... có một bài thơ chạy vào nhà tôi vì sợ hãi. Nó nhận ra tất cả chữ của mình đã bị đánh cắp. Nó trần truồng trên trang giấy, mắc cỡ dùng tay che (bụm) những gì phải che (bụm)...
 
thơ 16, 17 & 18  (thơ) 
có một bài thơ bị rơi mất hai mắt nên mò mẫm đi tìm. Hắn va phải một người đàn bà cũng bị rơi mất cặp vú nên cũng đang đi tìm như hắn...
 
thơ 19 & 20  (thơ) 
có một bài thơ thích nói chuyện sâu xa, ví như triết học. Nó than phiền về việc người ta cứ lẫn lộn hết cả giữa tôn giáo với ý nghĩ giả dối của mấy ông lãnh tụ (hồi xưa) & mấy ông lãnh chúa (bây giờ) và triết học...
 
là tắc tị khó hiểu. Người ta trách nó cứ học đòi các thứ “đã cũ rích ở bên Tây” mà không biết rằng dân tộc của nó đã tự tình ngàn năm với những cảm xúc chân thành, chân chân chân thật thật thật...
 
thơ 25, 26 & 27  (thơ) 
có một bài thơ đang đi giữa một phố trưa đầy nắng. Nó thấy bóng của nó đổ dài, leo lên leo xuống thoăn thoắt giữa mọi chướng ngại vật. Chiếc bóng của bài thơ linh hoạt đến nỗi nó không còn là chiếc bóng nữa mà đã biến thành một bài thơ thứ hai...
 
thơ 28, 29 & 30  (thơ) 
có một bài thơ rất hay viết thơ tình, kiểu anh nhớ em em hỡi anh nhớ... Nhiều khi em quên rồi nhưng anh (bài thơ) vẫn nhớ, dù em ở nơi nào em vẫn không xa cách anh (là bài thơ) được đâu... Sau đó người ta kêu nó lên nhắc nhở không nên uỷ mị vàng vọt như thế...
 
thơ 31, 32 & 33  (thơ) 
... đêm bài thơ nằm ngủ thấy linh hồn của mình bay đi đâu mất, giống như ngôi làng tuổi nhỏ của bài thơ đã bỏ đi đâu chơi. Bài thơ muốn làm thơ về vần ơi này nhưng lại thấy chơi vơi, thế là lại thôi (vần ôi). Nhưng viết về vần ôi thì bài thơ lại sợ mất gói xôi, vì thực ra người ta chỉ coi bài thơ như thằng Bờm mà thôi...
 
thơ 34, 35 & 36  (thơ) 
có một bài thơ thường ấm ức các bạn của nó cứ nhẩn nha cầm chừng, nhìn sau trông trước, lầm thầm trước không có ai sau không có ai quanh quất chỉ mình ta... lúc nào cũng lầm thầm về sự cô độc mở cửa ra thấy núi (làm như bây giờ người ta không còn mở cửa ra để đóng tiền điện, coi người khác cãi lộn, đi chợ hay dắt con đi học nữa vậy)...
 
thơ 37, 38 & 39  (thơ) 
... có một bài thơ cứ tưởng mình rất dễ vỡ, dù bài thơ không phải là món đồ bằng sứ hay pha lê. Nó đứng trong tủ kính, lơ đãng nhìn những người mua sách đi ngang qua. Các cô gái mơ mộng thường hay dừng lại khá lâu ngắm nó...
 
thơ 40 & 41  (thơ) 
... có một bài thơ được người ta dặn phải canh chừng cảm xúc, vì cảm xúc hay đến rồi đi bất chợt. Mỗi đêm bài thơ thường mất ngủ vì cứ sợ cảm xúc bay đi mất / một đêm nọ bài thơ mệt quá nằm thiếp đi thì có một cái gì bò nhồn nhột ở tay, bài thơ giật mình tưởng cảm xúc đến...
 
thơ 42  (thơ) 
... người yêu của bài thơ và bài thơ cũng nói chuyện rất đắm say, chỉ than phiền căn gác có nhiều muỗi. Bài thơ hay làm thơ tặng người yêu sau mỗi đêm như vậy, ví như anh thức suốt đêm đuổi muỗi cho em anh thức suốt đêm đuổi muỗi cho em (mà quả bài thơ thức suốt đêm đuổi muỗi thật, nhiều bữa sáng dậy bài thơ mệt ngắc ngư)...
 
thơ 43 & 44  (thơ) 
có một bài thơ gương mặt hơi ám khói vì hút nhiều thuốc lá. Một lần đi chơi bài thơ thấy một quán bán cháo gà ăn khuya, trước có treo một tấm biển: hãy vứt hết tất cả hy vọng khi vào đây...
 
thơ 45  (thơ) 
có một bài thơ vì héo úa dần dần rồi chết già chứ chả phạm tội gì nên khi chết được lên thiên đường. Lên đó, bài thơ gặp lại nhà thơ như thế này, năm xưa, đã từng cắt mạch máu cứu mình nhưng không thành, hai bên nhìn nhau mừng mừng tủi tủi...
 
thơ 46  (thơ) 
... Nó cũng muốn được sống lâu lâu một chút, vì thế nó cứ đi tìm cách để đưa thời gian vào. Có điều, khi cố nhét thời gian vào, bài thơ bị phình to và sau đó vỡ tung ra muôn ngàn mảnh vụn. Những mảnh vỡ ấy chính là các xác chữ, bị bài thơ làm chết oan...
 
thơ 47  (thơ) 
có một bài thơ có gương mặt ngây thơ và mái tóc xoăn xoã trước trán dịu dàng. Những nơi đông người, bài thơ thường hay ngồi khuất vào góc tối, ngượng nghịu nhìn xuống chân mình. Sở dĩ như thế là vì bài thơ sống vào cái thời có quá nhiều phù thuỷ...
 
thơ 48  (thơ) 
có một bài thơ nhớ có lần soi gương ở nhà vẫn thấy bóng mình trong gương, nhưng khi đến nhà bạn Học Dạy Văn chơi và rủ bạn đi nhậu, thì bạn Học Dạy Văn không nhìn hay nghe thấy gì hết. Bài thơ đi về, nghĩ về cuộc đời với những lần gặp mặt, càng nghĩ càng buồn và làm thơ...
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021