thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
và như những cuộc đi... [2]
 
ghi chép ở dinh vua Mông Vương Chí Sình,
ở thung lũng Sà Phìn
 
 
 
 
7.
 
sẽ không còn run rẩy
trên những vàng son xưa
vua đã mất đâu rồi
nhà Vương, nhà Vương... người chạy xe ôm thì thầm trong gió
linh thiêng cả những viên đá vỡ...
 
ông vua cũng chỉ là con đường mòn lót đá
vào căn nhà gác gỗ
toàn là kho thuốc phiện
thuốc súng
toàn là lỗ châu mai, vọng gác
tắm mình trong bóng tối khả nghi
 
những đường kiếm chết người
những bà vợ bé cười cười
giờ ố vàng trong khung ảnh
 
8.
 
múc huyền thoại từ hố thẳm của chiếc giếng hoang còn lại
nước cũng buồn
 
như âm vang ngày xưa
khi những cánh tay người Mông vung lên
phiến đá này chắc đã in vết máu đầu tiên
đỏ rực thịt người và thép
 
vua rồi cũng mất
những người lính dõng khiêng kiệu ba ngày về hà nội
chỉ hai khoá trở thành đại biểu quốc hội
rồi thôi...
 
mặt trời không lặn
trên đôi mắt ông vua
những ngày buồn
vâng ạ, vâng ạ
vâng vâng ạ ạ
dạ...ạ...ạ...ạ
xót xa
 
9.
 
có những ngày không để không khí lọt qua
không ai cần thở
chỉ nỗi đớn đau ngự trị
trong những căn hầm bằng đá ong
bao nhiêu năm không một vết rạn
 
cả anh chàng chạy xe ôm kia nữa
anh có gì mặc cảm?
anh có gì để mà tàn phá?
anh có gì để nhúng tay vào những tiếng kêu la?
ngoại trừ những chuyến xe ôm đổ đầy xăng và chạy
sao anh lại loay hoay
sao anh không nhìn những hàng cây sa mộc tua tủa kia
đám ngựa non đang hí
ngọn nắng bỏng rát
những ảo ảnh vàng son làm cay mắt
của người...
 
10.
 
rồi cuối cùng chúng ta đành trộn lẫn hôm nay với ngày xưa
đang dịu dàng thối rữa
quay lại sự thôi thúc ban đầu
rụt rè dãy hành cung thấp lè tè những bà vợ bé
cơn dâm ô già nua
bóng tối trên khuôn mặt của nó
sự hoang tưởng của người nghĩ rằng mình đã tạo ra thế giới
bây giờ chỉ còn những đứa trẻ trần truồng
bị ruồng bỏ như định mệnh
 
cái thị trấn phi lý này
đã từng là kinh đô
đã từng có những thần dân tận trung báo quốc
đã từng có nhà thơ
cái giá trị khiêm tốn của thi sĩ
đã từng hoang tưởng nghĩ mình sẽ dựng lên lịch sử
chỉ với con chữ 
và những bầy dê núi
mà thôi...
 
11.
 
ơi người
người đừng đọc thơ tôi
ngôn ngữ đã đầu hàng
tôi chỉ kể một câu chuyện
về quyền lực
dù thế nào cũng u buồn. rồi chết
những miếu mạo, đền đài. rồi cũng mệt
 
như ông vua già với những bà vợ bé
cứ ngỏng. cao
cứ ra vào. cố tình chì chiết
mà không hề tìm được tình yêu
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021