thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [44]
(tiếp theo)

 

Con quái vật có bốn đầu tám tay. Nó thông suốt mọi sự bởi nhìn được bốn hướng. Và không điều gì nó không làm được bởi nó có tám tay. Không một ai có thể thoát ra khỏi sự kiểm soát của nó. Bởi thế không ai giết được nó. Nhưng chẳng có ai sống mãi mà không chán. Nó chán nó và muốn tự hủy diệt. Và bởi vì thông suốt, nó cũng không thể tự giết được nó.

Có người xuống âm phủ tìm Thạch Sanh, nhưng Thạch Sanh bảo không thể giết quái vật bằng sức mạnh vì không ai mạnh hơn nó, cũng không thể giết bằng sự thông minh vì không ai thông minh hơn nó.

Con quái vật càng ăn càng nhỏ lại, bởi thế nó càng trở nên nguy hiểm khi người ta không nhìn thấy nó. Nhưng nỗi ám ảnh về nó thì càng lúc càng lớn. Nó muốn cho ai sống thì người ấy được sống, muốn cho ai chết kẻ đó phải chết.

Bà Huyện Thanh Quan đi qua Đèo Ngang mắc tè xuống ngựa ngắm cảnh. Tức cảnh sinh tình làm một bài thơ để đời. Hậu bối sau này có người cũng đi qua Đèo Ngang, ngửi thấy mùi nước đái năm xưa bèn nghĩ ra cách diệt quái vật. Hắn lấy trái mồng tơi hòa với nước đái pha thành mực. Màu tím của mực thơ mộng nhưng mùi của sự thơ mộng rất gắt. Ai lỡ ngửi phải sẽ hắt hơi đến chết. Hắn dùng mực ấy để làm thơ mong có ngày con quái vật ghé mũi vào. Bởi thế thơ của hắn rất tục, không thể chép ra đây được.

N hỏi tôi: Con quái vật chết chưa?

Tôi bảo con quái vật này chết thì sẽ lại có con quái vật khác ra đời. Quên nó đi mà sống.

Ông nhà văn đang nhậu bàn bên cạnh cầm ly bia qua chào: “Ông bây giờ làm ở đâu?”. Tôi bảo xách giái (nhà khó) chạy rông. Ông nhà văn nói (miệng nhà quan) oang oang giữa quán: “Ông viết dìu dịu đi tôi in cho. Tôi mới về nhà xuất bản làm sen đầm cho Đảng. Cứ viết như ông thì chỉ có thể đăng trên mạng thôi. Cái gì cũng có giới hạn, vượt giới hạn như ông thì bỏ tù cũng được đấy”. Làm quan thích thật. Muốn bỏ tù ai thì bỏ. N bảo sao anh không mua một chức quan, bỏ tù bỏ mẹ thằng này đi. Có mà điên, mua mấy em gái về chơi không sướng hơn à. Ừ, mòn cu cũng chưa hết tiền, N cười. Chưa bao giờ N nói kiểu đó. Thật ra, tôi thấy thích cái thẳng ruột ngựa của ông nhà văn này. Ông ta đang sướng thì cứ để ông ta sướng. Bám đít thì nói bám đít. Làm sen đầm thì nói làm sen đầm. Chẳng quanh co cao đạo làm gì. Cái bọn lá mặt lá trái đạo đức giả đâm sau lưng người khác mới đáng khinh bỉ. Uống mừng ông một ly nhé. Khi nào muốn bỏ tù tôi thì nhớ báo trước để tôi còn giã từ các em.

Lúc ấy là 20 giờ 30, cơn địa chấn 5 độ Richter làm rung rinh ly bia. Uống cho sự hoảng loạn. Người tôi lảo đảo. Uống cho ngày tận diệt. N bảo các người chẳng đáng sống. Tôi hỏi N, chết thế nào cho sướng? Chui vào trong em. Ý tưởng này không mới. Mọi người chạy ra đường. Tôi lại hỏi N, chúng mình có thể chết chung chết chùm không nhỉ? Nếu không bao giờ anh rời xa em. Nói thế thôi, chẳng bao giờ N cho tôi gần quá nửa ngày. Cũng chưa bao giờ N cho tôi chui vào nàng.

Hệ quả dây chuyền của nỗi sợ hãi đã lan đến con quái vật. Nó bảo không một ai được ra đường một mình. Trẻ con phải có người lớn đi kèm. Người lớn phải có giấy chứng nhận không bị bệnh tâm thần. N nói đến nước này thì em phải lấy chồng thôi. Tôi hỏi tại sao không lấy anh? Có mà điên à. Tôi bảo theo thống kê được đăng trên báo, ở Việt Nam hiện nay 20% dân số có vấn đề về tâm thần. Tôi vẫn còn cơ hội. N nói chúng ta cần phải thoát ra khỏi chỗ này. Tôi hỏi em có muốn đến gốc cây bồ đề không? Ở đấy có cửa thoát sao? Cũng có thể. Có hàng ngàn cây bồ đề mọc trong các sân chùa, cuộc hành hương của chúng tôi băng qua các cánh đồng khô. Tôi nhìn thấy những xác chết của mình trong tiền kiếp. Tôi hỏi N, em có sợ không? N nói không, em được sai đến để giúp anh đi qua kiếp này. Tôi nhớ đến T-A, nàng cũng từng nói em có cách của em để gìn giữ bình an cho anh.

Có một cây bồ đề mới mọc trong sáng nay. Tôi nghĩ tôi đang hóa kiếp. Tôi sờ vào nó và cảm thấy như đang tự mơn trớn mình. Nếu thật sự tôi sẽ biến thành một cái cây hay một con chó thì sự thể có khác gì nhau? Tôi tin rằng tôi đã đang luân hồi. Đã đang đầu thai và luôn luôn đầu thai ngay khi tôi còn là một sinh thể suy nghĩ về nó. Bởi thế, tôi thấy cây bồ đề mới mọc không phải là một phần tôi lang thang trong vòng hóa sinh mà là tất cả tôi đang mở cánh cửa giải thoát. Thật ra, tôi cũng chẳng tin có sự giải thoát nào cho đến khi tất cả mọi sinh thể được hòa trộn như một nhất thể. Dường như mọi phát minh của con người đang đi theo hướng đó. Nó phục vụ cho một ý muốn sâu thẳm tạo ra sự thông suốt giữa các con người với nhau và với sự vật. Sự hấp thu và bài tiết của mọi sự vật cũng đã được mặc định sinh thành trong tiến trình hòa trộn này.

N cầm tay tôi bảo anh đừng lẩn thẩn làm gì, khi nào em bảo nhảy thì nhảy nhé. Cần phải dứt khoát khi bước sang một thế giới khác.

Tôi nghĩ rằng tôi đang rơi tự do theo chiều ngang, trong khi N lại rơi theo chiều thẳng đứng. Có một nỗi kinh hoàng tôi chưa từng nếm trải, nó tạo ra những tọa độ tồn sinh muôn mặt của sử lịch vô thường. Hoặc là ta sẽ trở thành kẻ thấu suốt và thoát khỏi mọi sợ hãi. Hay sẽ choáng váng quay cuồng lộn ruột trong một cảm thức bất lực toàn diện và đau khổ và sợ hãi và tuyệt vọng. Hoặc là ta sẽ hùng tâm hét lên như sư tử để chấm dứt ngay tức khắc mọi ảo tượng. Hay là ta sẽ hãi hùng kêu thét xé ruột xé gan không bao giờ dứt.

Tôi biết một điều chắc chắn là sau 12 giờ đêm, N sẽ khác. Một con người khác. Một nhân cách khác. Thuộc về một thế giới khác. Bởi thế những hành động cũng khác. Không giải thích được. Vô thức trồi lên bề mặt chân thực. Một đời sống khác mở ra những cánh cửa thầm kín. Một khát khao lang chạ được chia sẻ với tất cả những gã đàn ông vượt trội. “Em trống rỗng”, lời nhắn được gửi tới hơn mười địa chỉ khác nhau. Và khi sự trống rỗng ấy được đáp trả thì N lại có phản ứng nổi giận thay vì đồng thuận. Có lẽ, sự đáp trả chính là cáo trạng của một sự thật đáng xấu hổ. Nó đưa N trở lại trạng thái của ngày.

Để thoát khỏi tình trạng rơi tự do, tôi bảo N hãy gọi tên tôi cho đến khi mọi sự được định danh minh bạch. Và đừng bao giờ thức quá 12 giờ đêm.

 

9.8.2005

 

(còn tiếp)

 

----------------

Xem kỳ trước:

Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [2]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [3]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [4]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [5]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [6]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [7]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [8]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [9]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [10]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [11]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [12]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [13]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [14]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [15]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [16]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [17]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [18]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [19]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [20]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [21]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [22]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [23]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [24]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [25]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [26]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [27]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [28]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [29]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [30]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [31]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [32]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [33]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [34]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [35]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [36]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [37]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [38]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [39]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [40]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [41]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [42]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [43]

 

Lời toà soạn:
Trong thư gửi về toà soạn Tiền Vệ, nhà văn Nguyễn Viện bày tỏ ý định viết một thể loại truyện tạm gọi là “truyện mở”. "Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai" là một thí nghiệm đầu tiên của “truyện mở”. Tác giả chỉ viết một câu: “Em có gì bí mật, hãy mail cho anh”. Bên dưới đính kèm địa chỉ mail. Đó là một địa chỉ thật. Truyện có thể chấm dứt ở đó, cực ngắn, hoặc sẽ rất dài, tùy thuộc vào sự tham gia của các “em”. Qua từng email tác giả nhận được từ các “em”, câu chuyện sẽ được viết tiếp, và có thể kéo dài... vô hạn.
 
"Em có gì bí mật, hãy mail cho anh" là hệ quả tự nhiên của "Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai", sau khi tác giả nhận được một số email từ độc giả đáp lại lời mời gọi của ông. "Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [2]" và những kỳ tiếp theo sẽ có thể làm “truyện mở” này trở nên “rất dài và rất dai“ như tác giả dự đoán.

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021