thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Xưởng sản xuất cơ thể con người

 

Tôi đi vào Xưởng sản xuất cơ thể con người để đặt một cái chân mới. Chàng nhân viên bán hàng đang ngồi trước màn hình máy tính, ngước lên khi tôi vào. Tôi nhìn các loại chân đủ màu đủ kiểu bóng loáng đang treo trên tường. Anh ta nhìn theo ánh mắt thích thú của tôi: “Bạn cần một cái chân mới?”

Tôi gật đầu.

Có chân thì màu vàng tươi, có chân thì màu tím, cong cong, trông khá thích mắt. Anh ta hỏi:

“Bạn muốn loại chân nào?”

“Một cái chân gỗ, nhưng phải thật nhẹ và êm.”

“Phía trên hay dưới đầu gối?”

“Phía dưới.”

“Bạn bị tật bẩm sinh hay tai nạn?”

“Bẩm sinh. Tôi không có ống quyển. Tôi lớn lên với chân giả. Tôi đã từng mượn chân em trai tôi một thời gian, nhưng bị dị ứng và ngứa. Vì vậy tôi phải đi lại bằng chân gỗ.”

Chàng nhân viên bán hàng cười: “Ừ, vợ tôi cũng bị ngứa khi mượn chân em gái nàng, sau đó nàng còn làm tổn thương cả tĩnh mạch cẳng chân khi dang ra quá rộng.” Tôi cau mày: “Đó là chuyện của vợ ông, còn vợ tôi có đôi chân dài tít tắp.”

“Tôi có thể xin thông tin về bạn?” Anh ta hỏi. Tôi đưa thông tin của mình ra. Anh ta nói tiếp: “Tôi có thể đặt cho bạn một nickname để phân biệt với các khánh hàng khác chứ?”

“Tôi không thích nickname.”

“A,” anh ta nhìn vào hồ sơ của tôi, “Hùng?”

“Ừ, Nguyễn Văn Hùng.”

Anh ta nói: “Nếu bạn thích một đôi chân dài, sao bạn không mổ? Chỉ mất vài tiếng, tập một tuần, và sau đó mọi thứ thật tuyệt vời. Da thịt bao giờ cũng êm và sướng...”

Tôi nghe qua giá tiền phẫu thật. Giá rất rẻ. Tôi không ngờ phẫu thuật lại nhanh và rẻ như vậy. Chàng nhân viên bán hàng nói thêm: “Bàn tay và cánh tay, đôi mắt và đôi tai… Bây giờ cái gì cũng có thể mổ thay mới dễ dàng. Nhưng khi thay chân thì bạn sẽ gặp một vấn đề.”

Tôi hỏi: “Về cái gì?”

Anh ta trả lời: “Về đường ống dẫn nước.”

“Là sao?”

“Là cái để đi tiểu, nó phải được thay theo chân của bạn cho đồng bộ, vì chúng tôi sẽ làm mới cả khớp háng.” Chàng nhân viên bán hàng nháy mắt.

Tôi trả lời: “Không có vấn đề.”

“Vậy bạn muốn thay đường ống dẫn nước cỡ lớn hay nhỏ?”

“Nhỏ, càng nhỏ càng tốt, vì như thế có lẽ sẽ tốt hơn.”

Anh ta cộng hóa đơn, tôi trả tiền. Anh ta không quên quảng cáo thêm: “Đây sẽ là đợt trang bị đầy đủ từ thắt lưng của bạn trở xuống. Màu vàng nâu ánh hồng. Bạn còn hỏi thêm gì nữa không?”

Tôi lắc đầu.

“Cảm ơn ông Nguyễn Văn Hùng. Tất cả đã lên chương trình, mặc định và không ai có thể thay đổi cuộc mổ và hoàn tiền lại.”

Tôi cười khi rời cửa hàng.

Tôi không phải là Nguyễn Văn Hùng. Đó là tên của người vẫn làm việc chung với vợ tôi. Tôi tưởng tượng lúc hắn tỉnh dậy trong phòng mổ.

 

 

----------------

 

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021