thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
SAU BIG BANG [XVII]

 

Đã đăng: [I] - [II] - [III] - [IV] - [V] -[VI] -[VII] -[VIII]

 

PHẦN PHỤ LỤC

BẠT MẠNG KÝ SỰ

TỰ THUẬT CUỘC RONG CHƠI BẠT MẠNG

CỦA DANH SĨ HỌ KHUẤT Ở ĐẤT BẠT, NƯỚC LÂM BÔN,

CUỘC RONG CHƠI DIỄN RA VÀO NĂM THỨ 14 TỈ LẺ 709 TRIỆU SAU BIG BANG

[tiếp theo]

 

[dị giáo ở đất pô]

nhưng thứ học thuyết trắng đen ở đất pô đã làm cho ta quên ngay trận đòn ấy, vui, có pha chút bi thương, đấy là tính chất của thứ học thuyết đương thịnh hành ấy, ta bị đất pô cuốn hút ngay, khi biết ở đó người ta đang thể nghiệm học thuyết trắng đen, thứ học thuyết theo ta là sự biến hoá của những thứ cố cựu, nó cũng là một thứ “duy” như những thứ duy trước đó, trước đó là duy linh, duy vật, vân vân, và giờ đây, cái cách gọi là mới mẻ, nhưng thật ra thì, ta thờ thần mặt trắng, ai khác ta, tức là thờ thần mặt đen, nói chung là không thờ thần mặt trắng, thì đều là sai lầm tuốt, đại để học thuyết trắng đen là vậy, nói học thuyết về trắng đen cũng là nó, mà nói học thuyết trắng đen, bỏ đi chữ về, cũng là nó, ta thì xưa nay vốn thích cái trái với chánh giáo, ta thích cái gọi là tà giáo, dù chẳng bao giờ đi cổ vũ cho tà giáo, tất nhiên là cũng chẳng bao giờ đi đả kích tà giáo, bởi cái ta đeo đuổi chẳng phải học thuyết trắng đen, mà là một thứ học thuyết bạt mạng, vốn thích tà giáo, nên khi dừng lại ở đất pô, ta ăn nằm với cái bầy đàn đang cày ruộng ở phía tây nam đất pô, mà các bầy đàn đang theo học thuyết trắng đen đều gọi họ là bọn dị giáo, ngài là sứ giả của ông năm rừng sát, bọn dị giáo ở phía tây nam đất pô hỏi, ta nói ta là sứ giả của bạt mạng, lập tức bọn chúng công kênh ta từ làng trên xuống xóm dưới, vừa công kênh vừa hô hoan hô sứ giả của bạt mạng, không phải người của ông năm rừng sát tức là bạn, bọn cày ruộng chúng tôi cũng là dân bạt mạng, đêm đến, bọn người dị giáo rỉ tai ta,

trước sứ giả của ông năm rừng sát là sứ giả của ông sáu rừng tràm, ai không theo ta đều là kẻ thù của ta, các vị sứ giả ấy đều nói theo một cách, doạ, và đám dân cày ruộng bạt mạng là đang chờ, rừng sát với rừng tràm là những cánh rừng bạt ngàn của đất pô, thì cũng chỉ là mượn tên cho có thứ âm vang sầm uất, thăm thẳm những ngóc ngách kỳ khu hoang dại đấy thôi, còn bọn họ, những bầy đàn có tên ông năm rừng sát, ông sáu rừng tràm, là đều ở chốn đô hội phồn hoa, bởi bọn họ đâu phải là những tay đốn gỗ, hay cầm cày, là trí giả, bọn họ là những kẻ có chữ nghĩa trong người như một thứ pháp thuật vừa để hộ mệnh cho mình vừa để tham dự vào việc hộ mệnh kẻ khác, những bầy đàn có tên ông năm rừng sát hay ông sáu rừng tràm đều làm công việc mà bọn họ cho là hộ mệnh kẻ khác, nói rõ ra, họ nghĩ là họ đang đem lại hạnh phúc cho kẻ khác, những cái tên bầy đàn mới nghe như là tên của một người, nhưng là không phải, nói ông năm rừng sát hay ông sáu rừng tràm là nói tới những bầy đàn đang tồn tại ở đất pô, bầy đàn này thì cho rằng sau khi chết con người hoá thành bùn đất, bầy đàn kia thì bảo chết là thành hư vô, bọn họ là những kẻ đam mê đến chết thứ học thuyết trắng đen, bởi anh khoái bùn đất bảo anh khoái hư vô là ngu xuẩn, và, anh khoái hư vô thì bảo anh khoái bùn đất là quân bá láp, có thể nói tóm lại là thế này: tất cả những ai chưa phải là, hay không phải là bầy đàn của chúng tôi, thì đều sai lầm cả, sự sai lầm nghiêm trọng không còn có thể tồn tại ở trần gian,

vậy là ta có chỗ để thể nghiệm học thuyết bạt mạng của mình, ta lên đường đi thăm ông năm rừng sát với ông sáu rừng tràm vào một ngày có tuyết rơi, ở miền tây nam đất pô hay có tuyết rơi bất thường, không hiểu sao trước đó là đang nắng ấm, nhưng vào cái hôm ta ra đi lại có tuyết rơi, làm sứ giả của dị giáo là đi vào chỗ chết, hết thảy cái đám người cày ruộng ở miền tây nam đất pô đều rơi nước mắt khi tiễn ta, biết đâu chết cho dị giáo thì sẽ thành thánh, ta phải nói vui với bọn họ, mà là ta đang vui thật, nhân danh dị giáo, tức nhân danh tà giáo, đi thuyết khách chánh giáo, coi như là ta đang làm đảo lộn các quan niệm cố cựu về chân lý, thứ vật thể làm tốn không biết bao nhiêu trí óc và giấy bút của nhân loại, cứ nghĩ đến chuyện đảo lộn này là ta cứ muốn hét to lên cho cả loài người biết là ta đang vui, nhưng khi vừa đặt chân lên kinh đô của cái đất nước có tên là pô, chí khí rong chơi của ta liền bị giảm sút, pô, theo tiếng nói của người đất pô có nghĩa là minh triết, khi đặt chân lên cái trung tâm minh triết ấy là ta gặp ngay cuộc tỉ thí long trời lở đất giữa ông năm rừng sát với ông sáu rừng tràm, những hình ảnh rừng sát, rừng tràm, biểu trưng của những bầy đàn ấy được trưng lên khắp kinh thành hoa lệ, mới thoáng qua, ta cứ tưởng là người ta đương hô hào phá rừng tràm rừng sát để trồng cây khác, nhưng không phải, nhìn kỹ thì quả là thô tục, quả tình là người ta đang muốn tạo ra một thứ văn hoá thô tục, ở chỗ này là đám heo chó đang cấu xé rừng tràm, và ở chỗ khác, người ta đang phóng uế vào rừng sát, khi biết đấy là cuộc tỉ thì giữa hai bầy đàn ấy, ta cứ thấy choáng váng người, như thể là đang bị ai lùa về phía hồng hoang mông muội, a, mà ta cũng đã nhìn thấy ở một vài nơi khác giữa chốn trung tâm minh triết cái không khí của văn minh chữ viết, bọn họ chửi nhau bằng chữ nghĩa, như thế cũng là điều đáng mừng, dù gì thì chửi nhau bằng chữ nghĩa là cũng còn phân biệt được giữa người và những sinh vật khác đang cùng tồn tại trên mặt đất, chúng mày là đồ chó lợn, và, là bọn tao phải ỉa vào mặt bọn mày, thì ra, đấy là cái cách diễn giải bằng chữ nghĩa những hình ảnh thô tục, nhưng chính là sự diễn giải này đã gầy lại hứng thú cho anh danh sĩ đất bạt, ta lại tiếp tục lên đường với sứ mạng của một sứ giả dị giáo, ông bạn có vẻ chẳng phải người đất pô, cái thằng cha chủ bầy đàn ông năm rừng sát quả là có con mắt tinh đời, câu hỏi mở đầu của chả có làm ta lúng túng, nhưng ta cũng liền có cách, thưa giáo chủ, kẻ này vốn người lâm bôn, nhưng đã sang sinh sống với những người cày ruộng vùng biên giới tây nam đất pô từ nhiều năm nay, ta nói, chẳng biết ông năm rừng sát là đạo giáo của những kẻ tu trì hay là phe đảng của những người có cùng chí hướng, ta cứ gọi đại kẻ đứng đầu cái phe nhóm ấy là giáo chủ cho yên chuyện, ông là người của dị giáo, phải không, thằng cha giáo chủ lập tức phân định giới tuyến, thì còn lạ gì môn đồ của học thuyết trắng đen, ta nghĩ, và bắt đầu nã pháo, từ tây nam của đất nước minh triết kẻ này đến gặp giáo chủ là để cùng bàn luận về những vấn nạn có liên quan đến sự minh triết, ta cũng đàng hoàng đứng trê giới tuyến của mình mà nã pháo, là vấn nạn chi, thằng cha giáo chủ hỏi, và phủi đít đứng lên, nhưng anh danh sĩ đất bạt không dễ gì để cho đối thủ của mình còn có chỗ để kiêu ngạo, nhưng là thưa giáo chủ, chưa hẳn con người trên mặt đất này chết thì hoá hư vô, mà rất có thể là thành bùn đất, hay thành chó lợn, ta đã cố tình dùng lại ngôn ngữ thô tục của bọn họ, như thế là con mồi đã dính lưới, nghĩa là thằng cha chủ soái cái bầy đàn chủ trương chết hoá hư vô đã chịu tiếp ta, nhưng là sứ giả của dị giáo, ta không nói suông bằng lời, mà là nói bằng văn bản đường hoàng,

chẳng biết là quí ngài đứng ở đâu để nhìn, có phải là đứng trên học thuyết trắng đen hay không, cho nên quí ngài mới coi những người cày ruộng là dị giáo, mới coi những người thuộc phe nhóm ông sáu rừng tràm là kẻ thù, mà đối với quí ngài thì dị giáo hay kẻ thù là đều không có quyền tồn tại trên mặt đất này, tức là đều phải chết, tại sao lại chỉ có quí ngài là mới được quyền tồn tại, tại sao thì chỉ trắng, hoặc đen, chứ không phải là vừa có trắng vừa có đen, cái học thuyết trắng đen, cả quí ngài cả quí phe nhóm ông sáu rừng tràm đang đeo đuổi, quả là tai hoạ của loài người, tại sao phải là học thuyết trắng đen, mà không phải là học thuyết không trắng không đen, để cho con người sau khi chết thì sẽ hoá thành thứ vật thể là sự hoà trộn kỳ diệu giữa bùn đất với hư vô, để cho toàn thể vũ trụ là một cuộc hoà điệu không trắng không đen, tại sao những người cày ruộng ở miền tây nam đất pô và những người của ông năm rừng sát, của ông sáu rừng tràm không cùng tồn tại trên cái mặt đất không trắng không đen này,

ta cứ tưởng bài thuyết khách của mình làm ngả lòng thằng cha giáo chủ của cái bầy đàn chủ trương sau khi chết hoá hư vô, nhưng ta đã đoán sai, thằng chả đã gọi mấy đứa đàn em vào gặp mình khi đọc xong bài luận văn thuyết khách của ta, hãy đưa ngài sứ giả đây đi nghỉ, chỉ liền sau đấy ta hiểu ngay đấy là mật lệnh, đi nghỉ là thứ mật lệnh được thi hành khi đã nắm được kẻ thù trong tay, liền sau đấy là bọn chúng đã đưa ta sang phòng mổ lợn, ta biết đấy là phòng mổ lợn vì vừa bước vào phòng ta đã trông thấy những bàn mổ, bếp đun nước, những dao, thớt, chậu, rổ, là ta đã lập tức bị trói tay chân và đặt lên bàn mổ, có lẽ bọn chúng vừa mới mổ lợn xong, đã đưa thịt lợn đến bếp nấu ăn, chỉ còn thấy lông lợn vươn vãi dưới đất, và chảo đun thì nước vẫn còn sôi sùng sục, hãy tắt lửa bếp đi, thằng cha giáo chủ đã vào chỗ phòng mổ lợn, lệnh cho lũ đàn em tắt lửa đun bếp, nhưng lâu nay chỉ thọc cổ lợn chứ chưa lột da lợn bao giờ, với lại da thịt con người là khác với da thịt của lợn, nên em đã không biết phải bắt đầu thế nào, thằng đàn em đương cầm dao, nói, thấy vẻ lúng túng của thằng đó ta biết đây là lần đầu tiên bọn họ lột da sống của kẻ thù, hãy đi thuê một tay đồ tể ngoài chợ, thằng cha giáo chủ lại lệnh, một thằng đàn em liền biến khỏi phòng mổ lợn, và quay lại với một anh chàng to khoẻ, cả ngày nay kẻ hèn này phải mổ những gần hai chục trâu bò và lợn, chắc phải chờ đến sáng mai mới làm nổi, thằng cha giáo chủ đã chấp thuận cho việc hẹn sang ngày mai của tay đồ tể, đêm, ta nằm đói trên bàn mổ lợn mà nghĩ đến chuyện tử vì đạo của mình, chết cho chủ nghĩa ngày nào cũng thấy vui thì cũng được thôi, chính vào lúc sắp từ giã cõi đời thì ta đã nhìn thấy cái chủ nghĩa ta đương theo đuổi, ngày nào cũng thấy vui là cái chủ nghĩa ta đương theo đuổi, biết ngài là anh hùng của thời nay, nên kẻ bạt mạng này đến cứu ngài đây, vào khoảng nửa đêm, tay đồ tể lén vào phòng mổ lợn, cởi trói cho ta, và bảo hãy rời khỏi chốn ấy ngay, ta vui đến đỗi chạy một hơi trong đêm về đến miền tây nam đất pô mà chẳng thấy mệt chút nào, thì ra trên đời này, những kẻ bạt mạng, những đồng chí của ta, là quá nhiều, đám người dị giáo cứ theo hỏi ta là đám ông năm rừng sát với ông sáu rừng tràm là có còn đến bắt bọn họ gia nhập những bầy đàn ấy hay không, ta chỉ lắc đầu, im lặng, và trời chưa sáng thì ta đã rời khỏi chốn ấy, ta phải ra đi thôi, vì đã có chuyện buồn len vào cuộc rong chơi của mình,

 

[còn tiếp]

 

_________
SAU BIG BANG là cuốn tiểu thuyết thứ 8 của Nguyễn Thanh Hiện [1. Những Tháng Năm Nghiệt Ngã - 2. Trở Lại Xương Quơn (NXB Văn Học, Việt Nam, in năm 2007) - 3. Vật Gia Bảo Của Một Dòng Họ - 4. Bên Này Trần Gian - 5. Người Đánh Cắp Sự Thật (NXB Văn Học, Việt Nam, in năm 2008) - 6. Một Cách Nói Khác Của Niềm Khao Khát - 7. Rốt Cuộc Thì Bọn Họ Là Ai? - 8. Sau Big Bang - 9. Đâu Phải Là Ký Ức]. Sách này có thể xem như là một cuốn tạp thế sử, mà cũng có thể coi như những sấm ngôn của một vị thần nào đó có duyên nợ với nhân gian. Sách gồm phần Chính Biên, chép về một số nước trên mặt đất, và phần phụ lục Bạt Mạng Ký Sự, tự thuật về cuộc rong chơi bạt mạng của danh sĩ họ Khuất ở đất Bạt nước Lâm Bôn, cuộc rong chơi diễn ra vào năm thứ 14 tỉ lẻ 709 triệu sau big bang.

 

 

-----------

Đã đăng:

SAU BIG BANG [I]  (tiểu thuyết) 
... đằng sau mỗi tiếng khóc nhân gian là có hằng loạt những xô đẩy, những chen lấn, những cướp bóc, những hoán đổi, những mưu mô, những gian dối, những băng đảng, những nụ cười khả ố, những lời chói tai như tiếng sủa của lũ chó không còn đủ tư cách để sủa... (...)
 
SAU BIG BANG [II]  (tiểu thuyết) 
... “nhưng chẳng lẽ nhà ngươi không biết trường thành cao dày là đang làm cho cả nước ngộp thở hay sao?” “thưa, có biết” “nhưng chẳng lẽ nhà ngươi không biết khi cả đêm ngày tai óc bị nhồi nhét những lời giả dối thì con người trở nên điên cuồng ngu ngốc hay sao?” “thưa, có biết” “nhưng nhà ngươi chẳng biết những gì đang diễn ra là đang làm cho tri thức thối rữa, hơi thở con người chứa toàn tri thức thối rữa đã làm cho cá chết, lúa chết và cả người cũng chết hay sao?” “thưa, có biết”... (...)
 
SAU BIG BANG [III]  (tiểu thuyết) 
... ta chỉ có mỗi mong ước nhỏ nhoi là làm sao hiểu được, chỉ một phần nào thôi cũng được, rằng tổ tiên con người là ai, chẳng lẽ là cua, là cá, nhưng nếu chẳng phải là cá thì sao nay vẫn còn chuyện cá đẻ người, còn nếu như chẳng phải là cua thì sao nay vẫn coi bóng đêm như một thứ bí tích thiêng liêng, cả vận mệnh con người lẫn đất nước là đều được nói ra từ thứ đêm trường u ám... (...)
 
SAU BIG BANG [IV]  (tiểu thuyết) 
... các vị đứng đầu dân nước đã thay nhau trị nước trong vòng một trăm lẻ tám năm, cả thảy là mười một vị, để đủ sức làm công việc trị nước, các vị đã bán hết thảy rừng biển của bôn la mới có đủ tiền bạc để cung cấp thức ăn cho những chiếc bướu trên lưng các vị, cho đến lúc đã bán hết rừng biển trong nước thì nước bôn la của vị cầm quyền cuối cùng ấy chỉ còn bằng một cái xóm nhỏ... (...)
 
SAU BIG BANG [V]  (tiểu thuyết) 
... kẻ không có chữ thì có cái thú là đem những thứ mình mù đặc ra mà bình phẩm theo cái cách không có chữ của mình, vừa bình phẩm, theo cái cách mù đặc của mình, vừa cười cợt, cũng theo cái cách cười cợt của mình, cái thời mà nếu thu thập được hết các trước tác bằng mồm thì cũng đầy mấy nghìn kho lẫm, còn các trước tác trên giấy thì chẳng có lời lẽ nào diễn nổi, ôi, cái thời mà sách vở nhiều hơn lá mùa thu... (...)
 
SAU BIG BANG [VI]  (tiểu thuyết) 
... vua ku ki thứ 108 gọi đám quan dưới trướng của mình là đồ đểu, bởi chẳng có điều gì bọn chúng tâu lên vua là thật, ngược lại, trước vua thì bọn quan lại ấy một hai đều tung hô vạn tuế, nhưng sau lưng thì cũng chửi vua là đồ đểu, bởi bọn họ biết tỏng là vua đang lừa cả quan dân trong nước, cho nên thời vua ku ki thứ 108 các sách cổ sử còn chép là thời đồ đểu... (...)
 
SAU BIG BANG [VII]  (tiểu thuyết) 
... sách chép về những điều kỳ lạ trên mặt đất nói kỳ lạ thay giống người a tì ma la rằn ri, khi ngồi trên mặt đất thì hiền lành như đất, nhưng khi đã ngồi lên được trên ghế cao thì trở nên tàn nhẫn... (...)
 
SAU BIG BANG [VIII]  (tiểu thuyết) 
... cái giống dân mang trong mình thứ định mệnh trôi dạt ấy vốn hiền lành chất phác, nhưng rốt cuộc cũng đã học được cái cách áp bức trong những lần bị chiếm đóng, nghĩa là cái anh dân phi lu sa nào lên nắm quyền trị dân thì đều biết cách áp bức, có người đã thử tính, trong lịch sử của đảo quốc phi lu sa, ở trên đầu mỗi anh dân ngu khu đen phi lu sa có đến ba vạn sáu nghìn tầng áp bức... (...)
 
SAU BIG BANG [IX]  (tiểu thuyết) 
... vào một ngày mặt đất trở nên lạnh lẽo, ta nghe có tiếng kêu gào ở đằng trước, đây chỉ là kẻ đi tìm dung mạo của đất, ta nói, tiếng kêu bỗng dưng im bặt, và ta, kẻ đi tìm dung mạo của đất bỗng dưng nghe thấy toàn thể hình hài quá khứ, đấy là một ngày có tiếng thở hổn hển của người mẹ đang mang trong mình bao nhiêu thứ quí giá, sự dung dị, bộc bạch, và những lời trần trụi, chân tình... (...)
 
SAU BIG BANG [X]  (tiểu thuyết) 
... các vị nguyên thủ đất nước, dẫu gọi là vua, là hoàng đế, hay quốc trưởng, hay là gì gì, thì dường các vị đều thích làm công việc nhuộm như các vị công huân ở đất nước mạ mạ, bấy giờ thì việc nhuộm ở công quốc mạ mạ đã nổi tiếng trên toàn mặt đất, hầu như ngày nào cũng có sứ giả các nước cử đến mạ mạ để học cách nhuộm, có nước thì muốn nhuộm cho giống ý vua, có nước thì muốn nhuộm cho giống ý của một vị thần linh hay của một kẻ kiệt xuất nào đó... (...)
 
SAU BIG BANG [XI]  (tiểu thuyết) 
... Văn chương là cái vẻ sáng đẹp của con người, cho nên văn chương sẽ tàn phá hết thảy những gì không phải là văn chương... (...)
 
SAU BIG BANG [XII]  (tiểu thuyết) 
... ta vừa từ thuyền độc mộc bước lên bờ thì cái thằng cha râu ria như cỏ mọc từ hai mang tai vòng xuống tới cằm ấy đã dang cả hai tay ra đón chào ta như một vị anh hùng thắng trận trở về, hoan hô ông bạn từ đất liền mới tới... (...)
 
SAU BIG BANG [XIII]  (tiểu thuyết) 
... người ta nói cái giống vật thân thiết với con người này vốn ở trên rừng, là chó hoang, có bầy đàn đường hoàng, biết hợp sức nhau để chống lại những con thú hoang hung dữ khác, có khi chống lại một con sói hung hăng, có khi chống lại một con gấu đang đói, chống bằng cách đứng chụm đít lại nhau, xoay đầu ra bốn phía, và nhe răng ra mà sủa, người ta bảo chính là con người đã bắt chước cái cách lập bầy đàn của chó, nhưng lại chẳng biết sủa theo cái cách của chó, tức là cái cách sủa sao cho con sói con gấu phải bỏ đi chỗ khác, chẳng bắt chước được cái cách sủa ấy, nên con người cứ sủa theo cái cách của con người... (...)
 
SAU BIG BANG [XIV]  (tiểu thuyết) 
... và chẳng còn gặp một ai, một đất nước trống rỗng, thằng cha chủ xe chó thở dài, nói, và cho xe chạy thẳng tới hoàng cung, chẳng còn ai, ngoài vị vua vừa mất, thần dân đang ngồi buồn bã trên ngai vua... (...)
 
SAU BIG BANG [XV]  (tiểu thuyết) 
... và tất nhiên là ta phải giã từ cái xứ sở buồn thảm ấy, phải giã từ người bạn đường tri kỷ không dễ gì gặp lại, cốt là để cho cuộc rong chơi của ta giữ được cốt cách hào hoa của nó, nghĩa là không được để cho bất cứ thứ nỗi buồn nào len vào nó, và cũng do là để giữ cái cốt cách hào hoa ấy mà ta phải dừng chân quá lâu ở cái xứ sở lắm rắn ấy... (...)
 
SAU BIG BANG [XVI]  (tiểu thuyết) 
... những lời lẽ minh triết của kinh tựa những ngọn gió trời chẳng biết là thổi lại từ cõi nghìn thu giá buốt hay từ chốn lấp lánh biển dâu, trong cái cõi minh triết ấy, ta cứ có cảm tưởng ta không còn là anh danh sĩ đất bạt thích đi chân đất trên những con đường đầy rơm rác và phân súc vật, ta đang bay đi giữa những chữ nghĩa phù vân... (...)

 

 

----------------

 

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021