thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Người chửi biển | Thủy tinh | Những suy tư ngắn ngủi về bản đồ
Bản dịch của Đinh Linh
 
 
MIROSLAV HOLUB
(1923-1998)
 
 

Người chửi biển

 
Một người
tự nhiên trèo lên đỉnh vách đá
và bắt đầu chửi biển.
 
Nước ngu, nước thụ thai đần độn,
lừ đừ, bản sao nhầy nhụa của trời,
đồ bán rong giữa mặt trời và mặt trăng,
đồ cầm đồ vụn vặt vỏ sò,
bò đực to mồm, lõa tan,
thụ tinh những tảng đá bằng máu mày,
gươm tự tử
bị đập tan bởi mũi đất,
rắn hydra nhiều đầu, tưới đêm,
thở những chùm mây im lặng mặn mà,
xoè cánh đặc kẹo
phí công, phí công,
gorgon với tóc như bầy rắn, tự nuốt thân,
 
nước, cái sọ phẳng bằng nước lãng xẹt—
 
Và như vậy hắn chửi biển một lúc,
nó liếm những dấu chân của hắn trên cát
như một con chó bị thương.
 
Rồi hắn xuống
vỗ vỗ
cái gương sôi động tí ti khổng lồ của biển.
 
Thôi được rồi, nước, hắn nói,
rồi đi về.
 
 

Thủy tinh

 
Lý Bạch đã là thủy tinh.
Kant đã là thủy tinh.
 
Chúng ta quan sát bản thân như hải quỳ
trong suốt.
Chúng ta thấy tim tím đen
đang đập,
chúng ta thấy ngực xám, cánh
nhô lên rồi xuống,
chúng ta thấy con giun
thưa lông của suy tư
ngấu nghiến dưới mũ mềm.
 
Linnaeus đã là thủy tinh.
Mozart đã là thủy tinh.
Franz Josef đã là thủy tinh.
 
Trong bụng trong suốt
chúng ta thấy ống trăng
và sau miệng như pha lê
những từ bị nuốt.
 
Người tù là thủy tinh,
công an là thủy tinh,
sáu mươi rô bô thủy tinh
sống trong lâu đài.
 
Sau những từ bị nuốt
chúng ta thấy len thủy tinh
của giai điệu không ngớt.
 
Chỉ người chết
kéo màn
từ trong.
 
 

Những suy tư ngắn ngủi về bản đồ

 
Albert Szent-Giorgyi, người biết nhiều về bản đồ cái mà đời sống dựa theo để tiến tới đâu đó, kể cho chúng ta truyện này về chiến tranh cái mà lịch sử dựa theo để tiến tới đâu đó:
 
Người trung úy trẻ của một biệt đội nhỏ Hungari trên núi Alps
phái một đơn vị do thám vào vùng hoang đông đá.
Tuyết bắt đầu rơi
ngay lập tức, tuyết rơi hai ngày và đơn vị
không trở về. Người trung úy đau khổ: ông đã đày
người của ông vào cái chết.
 
Nhưng ngày thứ ba đơn vị trở về.
Họ đã ở đâu? Sao mò về được?
Đúng, họ nói, chúng tôi tưởng chúng tôi
đã lạc và chỉ chờ chết. Nhưng một người trong chúng tôi
kiếm được một bản đồ trong túi. Việc đó trấn an chúng tôi.
Chúng tôi cắm trại, ráng đợi cho hết bão tuyết rồi với
bản đồ
chúng tôi định được vị trí.
Và vì thế về được đây.
 
Người trung úy mượn cái bản đồ đặc biệt này
và xem nó thật kỹ. Đó không phải là bản đồ của núi Alps
mà là núi Pyrenees.
 
 
-----------------------------
Đinh Linh dịch từ những bản Anh ngữ của Dana Hábová, Stuart Friebert và David Young.
 
Những bài thơ khác của Miroslav Holub:
 
Đọc thêm:

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021