thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Ðiệu thư kinh
(tố khúc thứ 7 trích từ "bài thơ vô hạn")
 
(Tôi lẻn vào giấc mơ kia
nhìn trộm
thầm lặng       tấm bình phong
ngôn ngữ chẳng tự kêu thành tiếng
niềm vui lặng lẽ không lời
ú ớ giai điệu người câm)
 
Từ hôn mê ngón chân cồn gió nổi
lời ca bão cát những ngày mùa hạ
tôi đi về phía chiêm bao
lẻ loi cây lưỡi rồng xanh điệu hoang mạc
tìm vào giấc mơ kẻ lạ
hái trận mặt trời
 
Bình minh óng ả năm sắc mây trên mặt biển
gọi thầm khúc hát
ngày theo sóng
ngọn đèn bão tắt
gió đuổi tiếng cười vội vã
xoắn tít những sợi thừng
câm nín              bàn tay bấu víu thinh không
đốt những tờ giấy xanh
làn khói trắng màu thất lạc
dòng kinh đen một thành phố
chết
lặng lẽ vài bông súng dưới mặt trời ẩm mốc
 
Chẳng tìm thấy chi
ngoài tiếng thở              đứt đoạn
cột buồm gãy gục
tôi trở về lặng thinh
nhìn sợi khói
những tờ giấy đỏ mong manh
buổi sáng
đổ vào cơn đau
nóng hổi
những đường gân máu
xanh xao nằm đợi
ngửa
giấc chiêm bao mời gọi
khoảng trời kia lặng ngắt chẳng ngờ
 
Mùa thu lớn lên
sợi mây trắng hoang nhiên
tiếng khóc dậy thì hoảng hốt
nhớp nháp từng chiếc lá ngô đồng xấu xí
nằm ướt những cơn mưa
buổi trưa       chín đỏ dấu chân
người hoài phố
tôi lại tìm tôi
 
Thấy gì không kẻ lạ mặt
lạnh tanh một nét cười
ở đầu sông vắng
 
Nhưng
buổi sáng cánh buồm nâu rũ xuống
tôi vẫn nằm mê man
cuộn lưới bén rùng mình
những đầu chì thô bạo
bủa xuống làn sóng xanh nhịp thở hắt
dĩ vãng nằm phơi bụng trắng
trong tay lưới tình cờ
 
Tôi
vẫn đi về phía chiêm bao
buổi chiều dấu mặt
vạt áo thành đô che khuất nụ cười
ngày gió tới
dưới lưng thuyền       cạn cợt
bầy san hô đỏ
 
Ai nói gì kia       về giờ từ biệt
gói thân tròn manh chiếu rã
từng tạng kinh buồn thủy táng
chìm lỉm hoàng hôn
vẽ cánh hoa tưởng tượng
thả xuống vũng lầy rách rưới những hành trang bỏ lại
tôi đi
 
Vẫn giọng người xa khuất bên kia
trốn biệt những khuôn mặt dị thường tôi thất thểu dò tìm tiếng nói người câm và trang sách tối
"Bình minh ở đó ..." ôi bình minh ở đó[1]
xin đừng nói gì thêm
bài thơ đọc lên trong im lặng
mỗi nét chữ nhảy múa theo nhịp điệu riêng
kìa       câu kinh
chuyển động
mềm mại tấm thân người vũ nữ
 
Có thật chăng
một bình minh ở đó
mịn màng không dấu vết
làn da thơm điệu múa thư kinh
tôi sẽ quỳ hôn chiếc rốn sâu
thăm thẳm mùi hương bí mật
chiếc khoen vàng rơi tuột
dưới lá ô liu
 
Giở trang kinh tiền sử
tờ giấy cất lên màu lân tinh
thơm ngát cánh môi
giọt sữa đầu tiên và nét chữ
không ngừng tuôn chảy
ôm chầm giấc mơ trở lại
đốt ngàn trang phù phiếm
đợi chờ
 
Vẫn giọng nói người câm
ú ớ niềm riêng
tôi ôm ghì đôi chân
vừa chuyển động
bàn tay ve vuốt không rời
 
điệu múa
 
(5.5.00)
 
_________________________

[1]Từ một câu trong ca khúc "Hát thơ tình cờ" (1985) của Hoàng Ngọc-Tuấn: "Bình minh ở đó không còn nghe làn gió thổi qua đồng lúa ban mai còn đẫm sương trời nồng hương rạ mới..."


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021