|
Cửa trên đầu gối người đàn bà tự do luôn đẹp
|
|
Đô thị không buổi sáng
thời gian dài như ngọn roi
ở góc mắt tôi
có mắt loài nấm hoang dại
đâu khung cửa chờ ánh sáng
chúng tôi tìm ở đâu?
Bụi Sài Gòn nhuộm tóc thành rêu
bầy xe gắn máy — đàn cá mù.
Em băng qua đường
quần jeans xà lỏn, chân dài
cột đèn từng cặp mọc theo chân em
thật đẹp, cột đèn với mốt quần bạc đít.
Lịch sổ tay nhánh khô
năm thứ bốn mươi — ma quái
đám cột sắt đội nón đỏ mua vé vào
rạp hát quỉ — coi phim ma.
Tôi qua đường bỏ lại phía sau
tượng đài không thay quần lót
tôi lượm lại tiếng tuổi trẻ tôi
ca ngợi cái lỗ quần jeans rách và
nấm non trong góc tối hát biệt ngôn
cho ngày sống sót
gió kéo sợi, kết rèm cho cái mông đẹp.
Sau năm thứ bốn mươi
tôi vẫn chờ em
từ đám đông mù em sẽ bước ra
không ngắm em từ phía sau
tôi thích mốt quần jeans ống loe — rách đầu gối
đôi mắt tôi đậu trên khung cửa da thịt em
cửa trên đầu gối người đàn bà tự do luôn đẹp
làm nên ánh sáng của một mối tình.
02/2015
----------------
Bấm vào đây để đọc những tác phẩm của Trần Tiến Dũng đã đăng trên Tiền Vệ
|