thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Tưởng niệm Fedia Dobrovolski | Đề tặng Gleb Gorbovski
Bản dịch Hoàng Ngọc Biên
 
 
JOSEPH BRODSKY
(1940-1996)
 
 
 

Tưởng niệm Fedia Dobrovolski

 
Chúng tôi tiếp tục sống
Chúng tôi đọc thơ chúng tôi,
Chúng tôi ngắm những ngôi sao
trên bìa các tạp chí, chúng tôi rình rập bạn bè
khi họ trở về ngang qua thành phố
trong chuyến xe điện run rẩy và buốt giá.
Chúng tôi tiếp tục sống.
 
Đôi khi chúng tôi nhìn thấy cây cối
bằng
những bàn tay đen đúa để trần của mình
mang gánh nặng bầu trời vô tận
hay gập mình dưới sức nặng của những vì sao
và biến mất trong đêm trên mảnh đất của những giấc mơ.
Chúng tôi nhìn thấy cây cối
đổ hỗn loạn trên mặt đất,
chúng tôi tiếp tục sống.
 
 
 
 

Đề tặng Gleb Gorbovski

 
Rời bỏ tình yêu, trong nắng trưa, không trở lại,
và tiếng thì thầm của cỏ trên những bãi cỏ mất hút.
Trong áng mây nóng cháy của ngày, trong hoàng hôn thiu ngủ
tiếng sủa của chó đêm vang qua những lối đi xiên.
 
Phải chịu đựng thời đại u tối của chúng ta và chạy
                                                quá bên kia những năm tháng này,
trước mỗi nỗi đau mới phải quên cái bất hạnh ngày hôm qua,
mỗi mỗi lúc phải chấp nhận thương tích và đau khổ,
để có thể bình an đi vào sương mù những bình minh trinh nguyên.
 
Mùa thu hung hãn vào năm của những chuyến đi xa ấy,
những đám rước im lặng của màu đỏ và màu đen đi dọc bầu trời,
gần những cái cây trần trụi lá bay đi và va phải
cửa sổ và đá, và những giấc mơ của người qui hoạch đô thị.
 
Tôi muốn chờ đợi, đi theo, chịu đựng thời đại này,
ném một cái nhìn sau cánh cửa sổ, nhìn giữ những ngón tay tôi
bầu trời và tán lá và đường vạch trong suốt của buổi mặt trời lặn,
như người con gái và ông bố, có ai đó đã ra đi quá sớm.
 
Đi qua, bay khỏi, dập lên đất, ngã xiên,
đi qua, bỏ trốn những chiếc lá dọc theo những cửa sổ đóng kín,
và tất cả những gì ta đoán được dưới ánh sáng đang tắt,
đó là đời sống này, như người con gái và ông bố, người không
                                                                        muốn chết.
 
Hãy sống lại trên đất này, không, hãy nằm dài, đó là luật,
Hãy sống trên đất này theo ý mình, hãy rơi chầm chậm
và sẽ đế cái lúc anh đoạn tuyệt với đau thương và phiền muộn
và không có tôi những năm tháng tình yêu ngày thường sẽ
                                                                        vẫn trôi qua.
 
Đám cháy, cái trọng đại của sự cất cánh, hãy lướt dọc theo
                                                                        những cửa kính,
như cái áo tuột khỏi hai vai, như một khúc quanh,
hãy cứ ngồi vào chỗ của mình, bất động, mi không phải là nỗi
                                                                       nhớ mùa thu,
mi là sự chờ đợi mùa đông và là tiếng hát không bao giờ dứt.
 
 
-----------------------------
Trích Tĩnh vật và những bài thơ khác, thơ Joseph Brodsky do Hoàng Ngọc Biên tuyển dịch, Nhà xuất bản Thuận Hóa - Huế, 1991. Hai bài thơ trên được dịch từ bản Pháp ngữ của Jean-Jacques Marie trong tập Collines et autres poèmes, Joseph Brodsky, Éditions du Seuil, 1966.

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021