thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
rằng | chat | giấc chiêm bao lúc gần sáng... | hừng sáng | kể | tìm kiếm rimbaud
 
 

rằng

 
giấc ngủ tối hôm qua
của tôi y hệt những lần trước
nghĩa là chả ra làm sao
cứ cách khoảng một giờ thì cựa mình
hết nằm nghiêng bên này
nghiêng qua bên kia
nằm ngửa
lắm lúc cũng có nằm sấp
 
dăm lần giở laptop
lần này [đúng 5 giờ] vừa giở lên
“cái ý”
từ đỉnh đầu rơi đánh “phịch” cạnh bên
 
lẳng lặng nhặt lên
không nhằn nhằn qua kẽ răng
tôi mân mê
hình thù “cái ý” kiểu ở bầu thì tròn
ở thân thì dài
nặn cách chi chẳng đổi thay
 
lòng thực chả sầu quá
chả vui quá
tôi đặt “cái ý” sát bàn phím
cho tay gõ mặt chữ
quái
tiếng kêu dưới mười đầu ngón tay [khi chạm vào chữ]
chúng cứ vang “tưng
tưng
tưng..”
 
tôi ngẩn người
bởi nó gợi trong mắt hình
ảnh
gã trai già dẫm phải ổ kiến
lửa trên hai mu bàn chân bốc cháy phừng phừng
gã nhảy chồm chồm như điên
từ mồm văng cả nắm
 
nào tình cũ
tình trước
gã quỳ sụp nói như mếu - rằng
tình sau này tình mới
[cuối] làm ơn đừng như những lần đó
nữa
được chăng?
...
tôi muốn nói
chữ thật
có mặt chính diện có mặt hậu diện
“những lần đó” nó làm sao
em nghĩ
hiểu
sao cũng được nghe...
 
 
 

chat

 
rồi viết xuống “... ngủ nhé... em yêu...”
đoạn
nhấp chuột vào chữ send thì
kịp dừng lại
bởi chực nhận ra đấy quả sáo ngữ
 
cảm thấy hết sức bối rối
lần đầu tiên
liền giấu mặt mình phía sau màn hình laptop
cho tay ấn một hàng kí hiệu
:@@@!##$$%$$&*+@@@!??????
 
nhưng như vậy bên kia
bên đây ai ngủ
ai thức
thì sự thực chỉ mới phân nửa của sự thực
tỉ như: nửa ổ bánh mì chỉ là nửa ổ bánh mì
 
vậy
đẩy một con mắt nhìn
thấy giữa màn hình laptop
hiện cả bầu trời đêm
tôi và người con gái ấy
trong đó
 
mỗi người vờn
đuổi
nỗi cô đơn mỗi cách (!)
...
vội tắt computer...
 
 
 

giấc chiêm bao lúc gần sáng...

 
cánh đồng cỏ
bạt ngàn
người đàn bà háng rộng
quanh năm
rủ rê tôi chui vào
bảo: và hãy ở đó (!)
 
ngày ngày người đàn bà dang rộng
đôi cánh tay
hát vang “này lựu
này đào...”
 
một ngày
không cưỡng được tôi chui vào
thoạt tiên có cảm giác
như đang trượt xuống
 
tiếp tục trượt xuống
bất ngờ chìm hẳn xuống
thực khó hiểu
giọng nói hình như giờ không còn
của chính mình nữa
 
tôi quyết định không trở ra
...
từ bấy [định mệnh]
háng người đàn bà ấy tợ
chiếc lồng
giam
nhốt tôi vĩnh viễn...
 
 
 

hừng sáng

 
sau nhiều giờ đứng hệt trời trồng
phát khịt mũi
biết vẫn đang tồn tại
liền nghĩ “phải nỗ lực nhằm xoá
bỏ
cái tôi nọ nay...”
 
tại sao làm thế? tôi tự hỏi vậy
rồi
đi hỏi đời trước
gạ chuyện đời sau
[chỉ đâu đâu] mới đáp
rằng không một lí cớ gì sất
 
sở dĩ như thế là bởi như thế thôi
cóc chết ba năm xoay đầu về núi
huống hồ
[điều kiện!] tôi lại khịt mũi
lần này nhiều lần
 
quả tệ hại
cứ tưởng đã xoá
bỏ
gần xong cái tôi, thì trời đất!
sét ở đâu (!) chớp liên tiếp
mấy cái
thực dã man
 
tôi đấm ngực van “này
đừng khiến tao mắc kẹt!” cái tôi
... ồ
nó cười hềnh hệch bảo “không
mình thậm chí
còn chưa bắt đầu...” tôi nói: đọc
 
thấy tối nghĩa
vất.
 
 

kể

 
bắt đầu câu truyện
người đàn bà đã gặp trên đời
lúc gần đây ưa thờ ơ
nhìn nắng
 
giờ thì - ờ ờ
tôi không định làm trò gì cả
 
người đàn bà nói mọi chuyện sẽ sáng tỏ
tôi nói tôi hy vọng
cảnh cá lớn thôi không còn nuốt cá bé nữa
người đàn bà nói [giọng đầy sinh lực
tự tin] hãy đẩy nhau vào vụ mạo hiểm này đi
 
tôi nói trong khi thời gian đang gián đoạn
ít nhất là trong tơ tưởng
âm mưu sẽ được khởi đi từ trứng nước
 
người đàn bà nói luôn luôn
nhớ đừng làm rối ren nội vụ
 
tôi nghe rõ tiếng thời gian
cứ nhểu xuống ò è
... ò è
 
tôi đứng thở ra cụm khói
rồi ho...
 
 
 

tìm kiếm rimbaud

 
đi câu về
chiều nay chả dính lấy một con cá
thực phường tuồng
người đàn ông da màu mập
phệ [có cặp mông to bằng cái bụng]
gặp ở đầu cầu tàu bảo-mày đéo sát cá
 
hà nội lúc đấy đã sáng bảnh mắt
phát nhủ “quên đi
... hãy quên đi nàng thơ..” giữa khuya người còn
cảnh cáo
không được dỗ ngoan nào
ngoan nào
 
kệ cho ai đấy (!) biết người ngoan cực kì
 
ôi
[đừng bướng] cuộc đời
mặt nào cũng đầy những lắt léo
tréo ngoe
đứa nào cũng có quyền có vấn đề
 
- chấp nhận đi
Ít nhất là cho đến lúc này (...)
 
vừa nhủ thế vừa cởi quần áo
vừa ngắm con trăng
tròn vành vạnh
nhú lên từ ngọn cây sồi già
 
tôi tự nhủ: có phải hề nhì hề hạng bét
bởi hề chỉ hai hạng nhất
nhì
...
vậy rồi
cố hình dung người mờ
ảo
trên miếng kí ức mới vừa hình thành
lần nữa tôi lại nhủ
ra lời “sự tình
 
chắc đã ổn dẫu có ai ngoan
đi chăng nữa!”
...
 
 
 
 
-------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021