thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
CHÚA PHƯƠNG ĐÔNG
 
Chúa hài nhi tóc trái đào
 
 

I. Không quê hương

 
tài sản duy nhất người không còn nhớ tí
tự nhiên
đã bị thời gian chôn lấp
bay bổng, những truyện
cái thành trì núi đá tất
những giấy
thường nghe câu ca
mơ thư rất vô nghĩa:
lớn lên trong một cả, đến mức gì về lịch sử
xứ ấy.
 
mật mã các đời truyền lại là những ca dao
hồi hộp nghẹt thở
nộp cheo
cũng như những
lấy là
ông , bà của chàng sắp ra đời
người thường hát những câu ca ta xưa kia
 
cái gì từng tồn tại giữ cổ tích
giờ họ hẵng còn nhỏ
phải thứ gì trông giống văn chương
mà dạy bảo
dân năm nào trai, o tốt, nhanh nhẹn
dáng đần anh chú
những chân lý và nó, ông
sẽ cũng là lời giáo huấn
điềm đạm, hiền lành, khuôn mặt trắng trẻo
được lưu giữ làm
bố là chú rể
mẹ mặc chiếc áo vỏ cây
văn hoá Hoà Bình
đã sản sinh
 
 

II. Thật đẹp tiếng hát

 
mùi rượu nếp tùng tùng
ông bà tu câu
cô dâu chú rể thực là đủ màu ấm từng bước chân
như chẳng có ý nghĩa gì
chú rể đeo trên vai mộ của họ
rể cổ kính thật đẹp trai, tốt, xăm mình nhanh nhẹn
chợt hiểu vào ban mai lấp lánh sương
 
khoác vai nhau đi về phía
bé quý báu năm về những
tiếng cười của họ văng vẳng.
câu ca dân gian tững
nhau
đi về phía đấy
nghêu ngao
 
kinh nghiệm sống còn
khi, khi
con nít chạy
khỏe mạnh tháo vát khoan thai
đều phải làm đám cưới đàng hoàng theo phong tục
giữa vô số hoa
con đường đi lên đỉnh đồi
với vô số những viên đá cuội
một cái đám cưới
dân gian
ti thích được
sự phi lý kinh
về những câu ca
cô dâu cầm trên tay đoá hoa rừng sặc sỡ biết bay
xuân nay nàng trở về
đứng trước nhà thờ lớn Gia Định
mua chiếc khăn lụa Hà Đông
 
 

III. Niềm vui khôn xiết

 
sẽ tới trong một
cây đàn cổ mới thay dây
đám cưới làm điều cần thiết
cây đa cổ thụ
cho phép của cộng đồng
 
nơi ta, dù là ai, muốn sống
chớ cản những điều xấu
nhằm minh xác những vấn đề
về giống nòi hiền triết cho cặp người
xảy ra trong những mối quan tâm
nhà hệ trọng
bóng tối
xã hội được duy trì bằng chứng
sẽ làm chứng và sẽ ngăn
lửa là sự răn đe trừng phạt
những hàng rào dựng nên tự trong
bản năng và từ trong cả hơi thở, bước đi
bị bao phủ bởi núi đá mà hệ thống giao thông
luật nông đồng không thể
chứng kiến và cận thị
vào những việc như thế
khuyết để tồn tại, người ta
không thể lịch sử
vùng không thuận tiện, cộng đồng ở nơi đâu
kiến mà thực chất là nhiều, luật làng
khi người ta “đi đêm”
đó khi sẽ bị cạo trọc đầu
bôi vôi, thả trôi sông
 
 

IV. Họ hàng dây mơ rễ má, việc đó không

 
sự tiếp thoái diệt
nếp sống sẽ bị đảo lộn không thể lường
trai trẻ. cùng họ, 5 đời
những buổi chiều
vắng vẻ, bên dòng sông nhỏ
nhằm tránh sự phát triển nòi
không hề dễ dàng
 
thành trì bằng đá
đi chơi trong
không được thực
lưu vực lý eo hẹp
đó khá dị biệt và giàu
hai thứ luật là luật của
vong giống người
hôn nhân, với sự chứng thi
giống cận huyết dẫn tới sự suy giảm
sẽ xảy ra
 
chàng ra đời trong một chiếc rổ
chàng như thấy trước mắt đầu trọc lốc, trắng tinh vôi
 
cũ nát, lót rơm rạ khô, sơ sinh
nằm ngủ say sưa dưới những lá sậy
 
 

V. Về đói, với người mẹ già đang

 
hấp hối trên chõng tre nát
kiếm ăn chưa đủ nuôi nổi bản thân mình.
bạc trắng tóc mẹ
cho con mắt đen
từ đáy sâu của thời gian
nhìn về phía chia đôi thế giới
không có kẻ thù
 
chàng mong một người
đàn bà trắng nõn nà, đẹp đẽ
 
mình hiện ra một cái bè chuối
bị trói nằm chèo queo
 
chảy về xuôi, khe
trôi qua những rừng cây lúp xúp
loài tôm tép này, chẳng biết nó
 
nghĩ đến một ngày xui xẻo
bế đứa con vào rừng sâu sống cuộc đời hái lượm
 
cởi trói cho mẹ
trở về với núi cương thường
 
chiếc bè chuối, đôi mắt mẹ
người cha mà đứa nhỏ đang mong
để đổi nắm gạo nấu cháo cho mẹ với lá rau rừng
 
 

VI. Đi tìm một quê hương khác làm kẻ tha phương

 
đồng thanh
- cặm cụi xúc tôm, tìm tép
con giống tôm nước mặn?
 
sẽ từ bụi rậm bơi ra
kéo lịch sử vào bờ vai mẹ
mới sinh nên hãy còn yếu lắm
đôi mắt con đen biếc
kẻng làm chồng không hôn thú
của cô gái
nắm gạo nấu cháo cho chàng với rau rừng
 
con người đàn bà không chồng mà chửa
đó không hẳn là sông đâu
 
 

VII. Người đánh dậm nghèo khổ

 
đúng là người
 
như bản năng sinh tồn bí hiểm
trong hấp hối bỗng rung lên
quả trứng khổng lồ sắp nở
đi lên rặng núi cuối cùng của nóc nhà thế giới
anh chấm chút tôm cá đủ
 
đàn bà không mảnh vải
dạng tiều tuỵ
đồng thanh
- không, rắn là sông!
 
đàn ông đánh dậm thở
một khe nước lớn
thuỷ tổ của biển
đứa con nít
bước về nhà qua ngọn cây
cỏ may thêu lên chiếc hài trăng
 
 

VIII. Các vì sao thơm lừng

 
đứa trẻ thò đầu khỏi mớ lá sậy đã héo khô
nhìn nhau, ở hai đầu của bầu trời
vài lần nhìn thấy
ấu thơ, chàng cũng như đứa bé
gào lên khi đói khát mà chẳng cần biết điều gì
 
mê mải. cặm cụi. trông chờ
tiếng khóc cất lên tíu tít
 
trời, thứ giấy màu xanh vô tận
nước da, mới được đổi thay
còn tươi, trên đó đặt một người
 
gửi hết niềm khắc khoải hi vọng
lam lũ đói khổ
như muốn tan biến thành bọt nước
vẫn cố sức
viết lên con số đầu tiên cho nửa thế giới còn lại
 
 

IX. Cưới phải đợi hôm khác rồi

 
đám chồn bông lau, một dòng suối lạnh lẽo
cô dâu chú rể rái cá
chứa đựng trong mình một thứ tuyệt vời
tin như vậy
 
cuối cùng, họ cũng sẽ về sống
giữa núi non hiểm trở, xa vắng, cô độc
sự trường tồn của giống nòi và tình yêu
lại bị gọi là “ông” “bà”
 
yên tĩnh, chậm chạp chảy vào rừng sâu
đem theo con tôm con cá ngủ mê
 
vào dòng nước đã nuôi sống làng quê
vô số những hạt bé xíu, bùi bùi
 
giấc mơ, chàng vẫn thấy khe nước đẹp
bầu trời trong xanh kỳ lạ
cây dại và mùi phân ngai ngái
 
mai, sẽ có một đám cưới rất lớn!
tin vào những câu ca như tin
làm nên sự sống cho nàng
 
 

X. Lơ lửng trên cao

 
vào bầu trời
trên
cao
mái diều
 
kẻ vừa trồi lên từ đáy sâu, ngột thở
như con cá nằm trên mặt đất
nàng sắp chết
khi người đàn ông
vào trên cái ổ rơm
 
ngoài trời, cơn mưa
giữa làng, quê của
 
như những giọt nước mắt, rơi
đến mọi thứ nữa, kể cả bà, già
yên ổn đang khép lại như một nụ hoa úa tàn
tầm tã
 
mây là đâu?
đang hấp hối
làng
đây là một bài thơ
 
trong túp lều cuối làng
cựa quậy
- là đâu?
không chủ ý
kia đưa cái của anh ta
- người đàn bà hấp hối
rỉ máu. căng sữa
 

XI. Nàng không vượt sóng

 
những vết trói vẫn
nàng không dám
mình và sắp chết
cổng làng quê
vào nàng, như đòi một món nợ
nàng sẽ hết
dòng sông cuộc người
 
quan tâm gì
người mẹ mấp môi
nàng không nói gì
cởi ra mảnh vải cuối cùng
 
hấp hối hỏi
như một tên tù nhân, chỉ có thể
thắp hương và nhổ
của kẻ khác
còn nàng, sẽ là gì nữa?
 
như người chiến binh
cơ thể của nàng như
của người khác
 
nàng như một
xứ sở này
bơ vơ
nói:
- đây là cõi tiên.
 
 

XII. Giọng người đàn bà

 
ấy rất sướng, mà lớn lên
trương cuồng cờ
 
nàng thì sao?
nàng không có mút tay
nàng sắp hết
có lẽ, khi người đàn ông đi
 
tai nàng đã ù đặc trong những
ngày qua
như chiếc lá sắp lìa
sự oán giận
 
đã ù đặc trong những
loài hoa
 
tiếng la hét
chiếc lá sắp lìa
không chồng mà chửa
sự thương hại
sẽ ở đây
 
như một bằng chứng sống, về sự tệ hại
mà người ta phải chấp nhận, nếu
làm nô lệ
con trai của bà
thừa nhận
 
nó không có cha?
 
thứ trẻ con rơi rớt, sống nhờ
chân lý và sự trừng phạt
 
một kẻ đã chết khô quá khứ
không làm nàng kinh ngạc
giá trị sử dụng, bị kể cả sự ghê tởm
cũng không cần thiết nữa
khi nàng đã chết
cuối cùng, khi nhắm mắt
nàng nói:
hãy chờ tôi đi cùng
 
 

XIII. Cái tuổi nào?

 
thanh niên hay ông lão?
 
“âm phủ rồi”
“muốn gặp chồng mình không?”
yên tĩnh, có lẽ thế,
một yêu cầu lẻ loi
ai là chồng
 
đã ù đặc trong những
cuộc sống này
như thế
 
ác quỷ ở âm phủ
tôi xem chúng có
giống người không?
bàn tay cột con người
 
“muốn gặp ông ấy lúc hấp hối”.
muốn gặp những con cá
nhưng điều đó phỏng có
giống hay không?
 
đứa nhỏ cựa quậy
bé nhỏ, mỏng manh
chưa biết nói
 
chưa biết hát
chưa biết khóc
 
 

XIV. Đày xa

 
nói như gói
hay những gì cố như thế
để nàng và đứa bé phải rời
im lặng mà hết đi
 
nàng khẩn khoản
với tay, nhưng
cánh tay nàng
quờ tìm nàng
 
vẫn đau đớn
những sợi dây trói
của nàng
vô loài, không phải là ai
 
mâm cơm cúng chiều
cũng là món được dâng lên cho các thần
con cá trên sông suối của dân địa phương
sặc sỡ, kỳ lạ
 
cúng thần bằng cá chết
để con cá chết đi, rồi mới đem nấu canh
cúng dâng lên các vị thần
ý nghĩa thì nàng muốn
trông những ngày này
phong tục đẹp, mà ta có thể lần tìm
có suối cá
lễ vật không thể thiếu
giữa tâm con và các loài cá
 
 

XV. Chàng khẳng khái

 
khi bạn cùng mặt trời
người đi đánh bắt những
xa lấy tuyết làm lạ
nhưng đó là món khoái khẩu
cũng thông thái như con người
 
sẽ phù hộ cho người
làm mâm cá để cúng chính mình
 
không mặc lòng chấp nhận một trật tự
mơ mái tranh dày
 
phủ gần xuống tương lai
chống sương giá được ít nhiều
về mối quan hệ của đời sống tâm linh
 
món cá nướng rất đặc trưng
thông minh, quảng đại, nhân từ
núi rừng xứ xa khắc nghiệt khác thường
 
đá lạnh điệp, giọt nước, hạt đất
cũng đều đều vẫn hiếm hoi
 
 

XVI. Từ trên núi

 
người đi
“người đã gieo từng con cá linh hồn”
 
lúa ngô biết nghĩ
như nàng thương người ta lắm
thích ăn cơm nếp
 
đơm hoa kết hạt
lạ nuôi con người
 
chiều tối, trời băng giá
ngôi chợ cũ kỹ, mái ám khói, vắng lặng
rảo bước thấy những ngôi nhà bằng đất thấp
với cái lạnh đốt lửa giữa
 
bốn phía đều ấm
chàng trở thành người khác
trở về nhà, với hai mắt xa lạ
người mẹ đang thoi thóp những hơi thở
núi cao vực mây, gió đưa lau lách
phồng cánh lung linh
 
 
Vọng niệm mặt trăng
 
 

XVII. Đánh bắt cá thương mại không kiểm soát

 
đánh bắt gấp bốn mươi lần so với luật pháp cho phép
cá trên thế giới sẽ biến mất
“tuyệt chủng”
quá muộn số lượng của nó chưa bao giờ được tìm thấy nữa
dù có lệnh cấm
tất cả nguồn thuỷ sản thương mại sẽ đi đến đó
loài cá kinh tế hoàn toàn không có cơ hội trốn thoát
nàng thờ phụng cá
từ kiên trì và lòng dũng cảm
cá chép chất phác, hiền lành
mấy chuyến lại qua mà ở đó
trong lều của nàng
 
 

XVIII. Người đánh dậm dáng vẻ cao ráo

 
xăm mình, doạ thuỷ quái
gặp chép hoá rồng
vật linh, muôn vàn phép lạ
hoá
phi thường
khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt đen
gò má cao, vầng trán rộng
 
ngao du nơi sơn cùng thuỷ tận
kể đã mấy mùa mưa
quê hương, chúa về ăn cơm
phương thức trồng lúa truyền thống
phát, đốt rồi chọc lỗ tra hạt, thu hái bằng tay
rẫy bằng những cách thức cổ xưa như thế
 
chọn đất không chỉ bằng kinh nghiệm, kiến thức,
còn cả sự huyền bí nữa
cho đến nay, thì người miền xuôi
cũng giữ khoảng cách cây lúa như thế
đi sau bỏ hạt tránh bị chim ăn mất
 
 

XIX. “Ăn nương” chuyên nghiệp

 
cuộc sống bằng nông nghiệp nương rẫy của họ
theo lối sống du canh du cư
thực khó trách cứ họ
đất đai khô cằn, bấp bênh
cả đàn trâu xuống ruộng quần đất
đến khi nhão bùn thì gieo lúa giống
dựa vào sức lực của tự nhiên để chinh phục tự nhiên
năm sửu là con trâu không phải bò
chàng sẽ là cư dân nông nghiệp và trồng lúa
cùng với người Việt, người Chăm, người Khmer có lịch sử chinh phục
đồng bằng và có lúa lâu đời
gậy chọc lỗ để tra hạt giống thì dùng gậy đẽo nhọn
gậy có bịt đầu bằng sắt
Bru – Vân Kiều, Chơ Ro, Cơ Tu, Gié-Triêng , Mảng, Rơ Măm
những mảnh ruộng khô ven bờ suối
 
- đâu là nơi có bộ ngôn ngữ của chàng?
 
 

XX. không phải ngẫu nhiên người ta chia

 
sự thay đổi trong sản xuất lúa, đã đưa đến rất nhiều sự đổi thay
trong cuộc sống hàng ngày đã có thể phân chia họ
sự tiếp cận với ruộng nước hẳn là một quá trình
phải đi tìm những mảnh đất mới khi ruộng rẫy không còn
ta gọi là quê hương, cũng sinh ra từ đó
 
khi gieo hạt, người đàn ông đi trước chọc lỗ
có người gọi cây gậy chọc lỗ là Phật
từ đỉnh nương xuống chân nương
mỗi lỗ cách nhau khoảng 20cm
mỗi mét vuông từ 25 đến 30 lỗ
 
 

XXI. Làng tôi nằm

 
ít người lại qua, buổi chiều
từ đâu tới? tiếng kêu
ở trong một xó núi vắng
nhìn những cánh chim trời
đàn chim lảnh lót
chúng lớn lên và gục ngã
trong cơn gió bão
thắm thoát
trên trời làm cho tôi cảm tưởng
cuộc sống
bạn của mình
 
tôi đã từng ước mơ
trôi qua với
biết bao buồn vui và lo lắng
ra chân núi mà ngẩng đầu
ra chân núi mà ngẩng đầu
 
trừ phi ngã xuống dòng suối
cũng như chúng
 
có đôi cánh, bay đi
cả đời chẳng nhấc nổi mình đi đâu
đàn chim kia
chúng bay đi đâu?
 
cuộc đời tôi thường
về phương nào
của mình như cái cây trên rừng
 
rồi lại bay về, chiều chiều tôi tháo cánh ra
treo ở xó nhà
 
 

XXII. Sống một cuộc đời như mọi người

 
xẹt ngang bầu trời
hay một trận mưa
kiếm những thứ gỗ quý
lúc bé tôi thường trèo lên cây cao
sưng vù mấy ngày
 
nhìn ra phía xa xa
cây muỗm cao, nhiều cành mục rất nguy hiểm
tôi đã thèm khát lang thang
bụi đất bay mù mịt làm
tôi chẳng có
chẳng thể nhìn thấy cái gì
tôi leo xuống thì mình mẩy xây xướt
phép thần thông gì
 
tôi lớn lên
quanh quẩn bên thửa ruộng
ngoài dăm ba ngọn núi xa xa
đôi khi, một vì sao băng
 
thật ra, từ cây muỗm cao
những con kiến to kỳ lạ cắn tôi
cho tôi vô cùng phấn khích
 
những đêm hè trời trong như nước
long lanh vô số vì sao đẹp như ngọc
 
hay đi làm công việc nơi này
nơi nọ cuối chân trời
 
 

XXIII. Làm con trai sướng thật

 
thửa ruộng của mình
bước chân người
mẹ tôi
chưa bao giờ đi khỏi mảnh vườn
 
những người đã ra khỏi làng
không bao giờ còn là người
đàn bà con gái
của chúng ta nữa
đã quen thuộc tới mức nhắm mắt
 
mẹ tôi mất, tôi đã chôn cất mẹ chính giữa
họ sẽ biến thái
cũng thò tay bắt được con cua
con trâu già nua kéo cày bên nấm mộ
nó hẳn biết rằng
người nằm dưới đám cỏ chính là mẹ?
 
trong cái hang động của nó
thành giống người khác
được giới hạn trong những quê hương
 
thửa ruộng của nhà mình
bị băng huyết
 
 

XXIV. Áo mới

 
hấp lại da, cho trắng trơn
cứ núp mãi sau cây mít già
tôi ôm đống quần áo bên mình
 
tôi nấu canh, mặn quá
đêm không ngủ được
nước da ngăm nâu
mẹ mua cho tôi nhiều quần áo
 
tôi sợ bị biến thành người khác
sớm tinh mơ đã trên nương chè
 
tôi không bao giờ mặc
tôi thực thà lắm
giờ còn khoác lên tấm thân còm làm gì?
 
mặc thử xem nào
thôi đã không mặc ngần ấy năm
 
đó chính là túi quần áo
tôi chưa mặc bao giờ
 
“Cái đồ này, giờ ai còn mặc nữa!”.
 
 

XXV. Mùa xuân

 
lợp tranh, vách đất
dăm khóm rau ngót
 
ngay trong cái sân đất
tôi trồng một cây táo ta
 
tôi trồng năm 12 tuổi
mẹ nói tôi tuổi mèo không phải thỏ
 
mẹ tôi đem cho tôi gốc táo
trồng
tôi còn nhớ
mùa xuân phải gieo lộc, nở mầm
buổi sớm mùa xuân
xung quanh có hàng rào bằng cây dại đơn sơ
 
mẹ chưa già
chạy ra đỡ lấy đĩa táo
 
đôi khi tôi muốn trèo lên trên cây táo sần sùi ấy
rồi vào nhà ngồi ăn trầu
mẹ tôi bắt chân chữ ngũ hút thuốc lá cuộn
bà cầm cây gậy trúc trong tay
mãi mãi mùa xuân như thế
 
nhìn về phía chân trời xa xôi
mẹ tôi nhai trầu
nơi cơn mưa kéo theo những cát bụi mịt mờ
 
 

XXVI. Những chiếc váy

 
chúng đều mới tinh, được xếp gọn ghẽ
 
tập tành xe sợi, dệt vải
những bộ trang phục những chiếc vỏ gối
 
nàng mười, mười hai tuổi
những bức tranh bằng sợi với màu sắc rực rỡ
dệt nên cái ước mơ về hạnh phúc
 
lên nương về, vào buổi trưa, những lúc chiều tà
nhọc nhằn
từ sáng sớm mờ sương, vượt qua núi cao
suối sâu, lưng gùi nặng
các cô, các chị mải mê dệt nên
khoác vào ngay
- có khéo tay không?
 
có tấm khăn dày
vỏ chăn, nàng dệt, thêu
công việc của người phụ nữ
nuôi sống con người
- có chịu khó hay không?
 
như loài hoa, bất ngờ bừng nở
màu sắc hoà phối dịu dàng
đôi bàn tay trần mà chinh phục thiên nhiên
cho ta một vẻ đẹp ngỡ ngàng.
 
nữ tính biết bao
nàng tiên, đã giữ cho ta vẻ đẹp thuần khiết
truyền lại
 
giữ ấm cho người
thân mình màu sắc sặc sỡ
chăn gối vẫn còn thơm mùi vải nhuộm
lại dệt vải như múa
 
 
Chịu cực hình cùng đồ đệ
 
 

XXVII. Bị bắt

 
bu sáng đèn cư quan
lùng việc
vù bong thấy
trên cao sạch tinh
 
ma thét rải
xin chuo mia hì cú quác
 
ma tin thế sự
mù hoà bình
trần mờ chất chat
 
mùa chích chết
dí mù trích chết
lèn cu tiếng nghèn
 
trích ra khái quát
quan trọng mặt nô
hao xương
 
nghề ta lo my thật
to thõ mu cháy
khùng mi thà vắng rét
nhiều ma s.tr
 
lò tiêu man
khùng cả lò tiêu man
chê phí, mê khấn cúng
 
sáng bừng bê nằm rã
khù khóc
quanh con sóng vén chân mây
sông thở sâu quá
 
cũng nhăn ngờ
mắt chui ra
bê chíp ca kíp
rằm hôm khuya khắt lu mông rải
 
 

XXVIII. Thánh giá tư tưởng

 
khuyết con nhạn biết nhìn
kết ki lô mét
cóp nhau vào pháo hoa
 
cú thi
trảm x
quạt nan quạt giấy
 
tin cũng thế:
“nặng lắm”
 
các tiên sưng húp mắt
rình riêng
 
tạm biết la cũ quan trọng
@ nguyên tố
cô cù còng cu
 
vừa hình nhà
cả cú thịnh giả
bò gí phận cua
 
non kinh tỏ trăng
không thở ngải
mi tràn giếng rồi
 
mía thêm thía câu:
“tiên vừa nhớ trích sững sờ”
trước mắt mua thêm biển trông
 
lại gặp hang hồn
ai còng cho lụ khụ
người như của
vò, bảo:
không dông nữa
 
há ra tìm hà bá
cái luật nã còng
từ lúc không lóc
kinh lắm
 
xem cò phô cẳng
ruộng hành xanh lì
no nã tù
 
phãng sư
lấy rét đọ nhau
mùa co chờ nuôi
 
a Tróc Bách
triệu năm phết phẩy chờ
những con bê con ngoan
 
 

XXIX. Lời nói cuối cùng

 
thơ không công bố nhà thơ
 
người quản nã khắc hỏi
thở như người
như gã rên
 
nâng qua
diệu tâm
những li thi
 
thiếu sáo thiếu kèn
mỗi lọn cả tóc
nhao buồn
 
bó nhau:
“việc là giải quyết”
quan cùng bay hơi sách
 
chín tầng nhừ
ẩn micro
không như ý
 
các, hưng nguy loạn
trong ngà: “ai cả”
bây giờ mệt dung
 
các dõng làm mãn ruồi
kêu cho mệt bu ôi
không có cây rệp?
 
thơ rải... ma thét
“lúc nguy khùng ma cả khóc”
bên lu tai nghe ong ong
 
tù bép bép
chíp chíp
binh
 
ngây ngờ lắm
léc két biết tỏ
lăn nhăn nhìn trăng bận
 
thở thôi
hốt
ních rích xuống rổ su su mưa
 
bao nhiêu chõng mây phút
biết mất tạm dâng
mây chớp kiếu lum bùm choáng
không sao miền bắc có thang
 
nhưng không dám lợi cho ai
vu cha thay bố
trách nhiễm cũng thẳng
 
say lu mét
hình thóc quy luật
sè vô tiểu cực hi phóc
 
hay không?
bản nguồn phô mai
há chờ cả thớ nhầm mộng
 
 

XXX. Bị đóng đinh

 
 
mây thun ra
thông tin hừng tột
lốc thốc như vách tốc chuyến đò
 
chó cà mây
mài lợn cũng ba trăm nghìn
kiếm tý chốt
 
bi li
như mất trích mất giòn
cứng trở lại may lắm cho xa
 
sau khi cất hết hoảng hốt
cất túng quẫn
từng khu vực
 
luôn phang nhau
vênh sinh
hai vần thơ se sẽ khúc
 
nhìn quan chóng
phận mai rùa
bôi rất nhiều
 
thành bôi
vui yêu cưa xe qua
ầy, tổ nơ
 
ngoại thành bôi cắt
kín ngực liền váy
tin người dửng dưng
ngực vu
 
 

XXXI. Giáng sinh

 
tỉnh dậy
sau một trận mưa sao
hiện ra trần cao
 
sấy hình ảnh của những bác tâng tâng
thực ra không phải
chờ cả đời để so ví
 
chúng ta điều biết
nhiều hôm bãng lãng
không cả vôi trắng nhịp nhàng thơ
 
nhưng khổ nhất là vén lu cây
thành phố của các lu cây
cả những con riềng mẹ đậu
 
khi ta đi trần phênh phênh
vút lên sách tinh thần
cái mưu đen
bạc phếch
mờ u chĩnh
 
thôi rúc rì rào
vô trốn trong ngần
sĩ sẽ thấy những cơn mưa
 
cú mơ không âm ty
cây xanh ngon trên cao
thuốc trường sinh mê lộ
 
mi sách
rật rã
những câu kinh cởi trần
 
vò xám chắc qua rồi
quà trăm tháng
chia với nhau
 
nhận li thơ
lửng người
trí còn trong khả hội
 
loa lan nhận
người có thang chuyền nhau
con chờ với
 
sông ngà
sông cũ
trồng bếp
 
trống trải
tối qua
trống trong mộ
 
cau há yêu
xe ích cho yêu
mải mê guốc lan
những tiếng gõ trẻ
 
tiếng guốc văng mọi nẻo
lung nhá
tiếng của cửa
 
nâng chắt chiu tõng giật
cù kinh
trong cái ramaruria
răm răm
 
lên con thoi
tai mí hun hót
trông trong ngã thầy
 
1/1/2011
 
 
-------------
Ghi chú:
Kim nói: Phương Đông sở hữu các tôn giáo của thế giới
Mộc nói: Tôn giáo thế giới sở hữu phương Đông
Thuỷ (hát): Tôn giáo có trước hay phương Đông có trước?
                Cái Gì quyết định Cái Gì?
                Tôn giáo có mang tính lịch sử không?
                Thế giới cần một hay nhiều tôn giáo vậy?
                Vì sao tôn giáo đề cao chay tịnh cùng đức hi sinh?
Hoả ngợi ca: Vũ khí không phải là sản phẩm của kẻ sinh thành và nuôi dưỡng sự sống.
Thổ: Hỡi phương Đông - kẻ xâm lược và bị xâm lược, kẻ chinh phục và bị chinh phục - nấm mồ chôn giấu những điều đẹp và những gì còn lại. Nơi đây, đã dựng lên các thánh đường cho những kẻ quay về quê hương.
 
 
 
 
-------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021