thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Bài thơ cuối năm
 
 
1.
 
Giết tay không gớm người
(một cách nói đùa dù không muốn tếu)
nhưng cắt tay ai
và để làm gì
bởi tay người không quí bằng chân gấu
nếu cắt tay bọn quỉ đỏ cứa cổ dân đen
khi thời cơ đến
chỉ cốt để trả thù
thì dã man quá
có phải không ạ?
 
Rồi tôi nghĩ tới chiếc ghế tuy trống mà không
vắng
và bài thơ của Thanh Bình đã vỗ cánh bướm hồng[*]
(trên Tiền Vệ)
những chấn song
những chấn song bát ti kiên cố
trung quốc việt nam hay bất cứ nơi đâu
dù gì cũng chỉ là những chiếc gậy sắt chóng chầy
sẽ đập gãy lưng
những kẻ sử dụng chúng.
 
 
2.
 
Cuối năm tây tôi soi ngắm bóng hình mình trong gương
đẹp như thần tượng
nằm dưới mương
ở ngả ba đường
của kiếp sống tha phương
(không cần nước mắt trông về miền quê lai láng cải lương)
tôi vẫn nhớ nhưng không còn muốn nghe cô Thái trẻ ngày xưa
                                                         ca tình hoài hương
một quê hương huyền thoại chỉ có trong trí tưởng tượng
của ông nhạc? sĩ mơ tiên sính kể những chuyện hoang đường.
 
 
3.
 
- Ôi những cánh bướm chữ chập chờn ngũ sắc
của văn nghệ văn gừng mải mê đánh trâu thời điện toán
rồi sẽ tạo được hay không những cơn giông bão nào đây?
 
29.12.2010
 
_________________________

[*]Bài thơ “Nỗi hiện diện vắng mặt” của Nguyễn Thị Thanh Bình (Tiền Vệ, 19.12.2010)

 
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021