thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
3 bài thơ cho anh Hoàng Ngọc-Tuấn
 

Ngục thất

“Người đã đặt tên cho kẻ nô lệ đầu tiên
và ban phát cho hắn một con đường”
 
Từ phía sau lưng con nghe một tiếng động phát ra dữ dằn
tiếng cánh cửa nặng nề vừa mới đóng
cùng âm thanh sắc lạnh của ngọn gió thời xưa cũ,
vừa mới trở lại khu vườn,
len lỏi trong đám lá khô...
giá rét lại trở về giá rét, hờn căm lại uống lấy hờn căm...
trên những hàng cây Chúa đã xây ngục thất
kiên cố hơn những tảng đá nghìn năm
nằm chiêm nghiệm dưới đáy sâu lạnh giá.
 
-----------
 
“Tất cả những gì con đã làm là cho Người, Chúa của con!
tất cả những gì con đã cố gắng nắm bắt là hoa khói giữa không trung
là sương vàng trong chiều hoang trở lạnh...”
 
“Con đã đi theo con đường mà Người đã vạch ra
như món quà, không một lời than thở
tuyết trên ngọn đồi xa và hoa trong đôi tay bé nhỏ
đã rữa tan trong thung lũng ướt át những vì sao...”
 
“Con đã xoay xở với những lời nói dễ thương
con đã khóc lên để nhìn nhận con đường
nhưng mùa xuân đã cài hoa khô lên mái tóc
còn có gì để cho và để nhận,
còn có gì để hận thù và thương yêu,
còn có gì để nguyện cầu và tha thứ?”
 
“Dưới những cây cầu cháy lên theo lửa dữ
dưới những cây cầu hơi thở mãi mãi lìa xa!”
 
“Con đã bay cao như chim chiều trước gió
dưới đôi cánh mềm là triệu triệu mũi tên
máu đã làm trời chiều sụp đổ
con đã chìm sâu như mũi neo cắt bỏ
trong biển đêm không một chút dịu yên
và con đã tìm kiếm cho mình một cái tên
cùng mục đích tồn tại trong thế giới.”
 
“Nhưng Người đã nối những con đường lại với nhau
xoay tròn trong mê cung của sương mù và bóng tối...”
 
---------
 
“Con giờ không mong mình khôn ngoan hơn thú vật
Con đã biết quá nhiều hạnh phúc để rồi phải khổ đau
Có những con đường con phải bước qua mau
Nhưng lạy Chúa! Con sẽ không nuối tiếc...”
 
Niềm vui của con giờ không được phép bay lên đuổi kịp ánh sáng
tháng năm còn phải đợi chờ rửa tội
con cô đơn, con một mình bên bờ biển...
những con sóng ngày xưa không còn nặng nề uốn éo
và những cơn gió buồn không cánh lướt bay qua.
Nhưng con sẽ cố gắng đợi chờ
hoang mang và nhẫn nại
giữa đêm tối đời con
cho đến khi ánh chớp lần nữa làm sáng rõ con đường
và con cất bước...
 
 
 

Sinh lý của cơn đau

 
Mùi nước hoa đang triệu tập cái ác từ khắp nơi
trong thành phố của những buổi dạ hội chết người.
 
Như một bàn tay vô hình giữ lấy vũ trụ không để rơi rớt một vì sao
trời đêm với những con cá đen bơi lội.
 
Mùi hồ hôi phả ra từ nách Chúa trời
trên cánh đồng nằm sấp một trăm lời thú tội.
 
Trên phố có kẻ rao đang rao bán cơn đau
1 hào 3 xu và một chén máu.
 
Đám mây vô thức bay qua
khi hoạ sĩ già vừa bán thân mình cho quỷ dữ.
 
 
 

Hồi sức

 
em trở về lần nữa trong chiếc gương soi sáng nay
anh mỉm cười cùng nắm bụi trong lòng bàn tay thả gió
trong giấc mộng đêm qua có đàn cá bơi lượn giữa sóng ngân hà
ta đã bay về quê hương như hai con thú hoang trên trời đêm rượt đuổi
hai vì sao tan vào cốc rượu trên môi nữ thần canh giữ tháng ngày
 
anh là người buồn bã đợi chờ dưới bóng cây tuổi tác
âm nhạc đo lường kỷ vật trái tim
em hoá thành xương khô loài thú dữ
anh hoá thành sa mạc chôn kín mộng dòng sông
 
em trở về lần nữa trong điệu nhạc sáng nay
có bài ca trên nụ hôn tháng bảy
cây trên trời sẽ giữ lời ta ở lại
trong vòng xoáy đợi chờ đã thức dậy nỗi ngờ vực một bàn tay.
 
 
 
-------------
Đã đăng:
 
Âm nhạc  (thơ) 
... Tôi choàng người tỉnh giấc khi bản nhạc vừa chấm dứt / tất cả âm thanh rơi vội vào một điểm / tràn vào vùng không gian khác chưa xác định / qua một lỗ hổng để lại nơi rốn của thời gian...
 
Cây táo trong vườn nhà đang ra hoa trắng toát / Tôi đang đọc cuốn sách thời đại từ một bông hoa / Biên giới của không gian là biên giới của suy tưởng... | ... Mùa đông khắc nghiệt đột ngột tràn về trong không gian / bẻ cong những tiếng động / xoá nhòa thời gian / làm chậm những dòng suy nghĩ...
 
... Đất nước quên đi Tự Do, nó chỉ còn cái chết / và sự huỷ diệt đang âm thầm từng bước đi lên... | ... trong đất nước điêu linh / nó là tình yêu / là hy vọng / và là ngôi sao / chìm trong biển máu... | ... để nói trọn sự thật / ta cần đối mặt với cả bầy đàn chó sói / và phải biết chắc là ta không đi một mình dưới trăng... | Sống / đòi hỏi chút Tự Do / chúng cho ta một viên đạn chì ngay vào giữa trán...
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021