thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Tụng ca cho một nhà thơ già
 
Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn
 
 
PABLO NERUDA
(1904-1973)
 
 

Tụng ca cho một nhà thơ già

 
Ông trao tôi bàn tay
như một cội cây già
chìa ra một nhánh gãy
không
lá, không hoa trái.
Bàn tay
ông
đã từng viết từng se
sợi chỉ và những mối dây
của
phận mệnh,
giờ đây
chằng chịt
những vết hằn
của những ngày, những tháng, những năm.
 
Khô quắt trên mặt ông
văn bản
của thời gian,
chi chít
và ngoằn ngoèo
như thể
những đường nét ấy
và những dấu hiệu ấy
đã được sắp đặt sẵn cho ông
từ lúc sinh ra
và từng chút từng chút
không khí
đã cắt nét cho chúng.
 
Những đường dài sâu hoắm,
những chương sách đã chạm khắc
lên khuôn mặt tuổi tác của ông,
những dấu hỏi,
những chuyện huyền bí,
những đốm sao,
tất cả những gì bầy nhân ngư đã quên
trong chốn xa xăm
cô tịch của hồn ông,
tất cả những gì đã rơi xuống từ
bầu trời đầy tinh tú,
đều in dấu trên
khuôn mặt ông.
 
Chưa bao giờ
nhà thơ già nua
nắm bắt được,
bằng cây bút và trang giấy cứng,
dòng sông tràn trề
của cuộc sống
hay vị thần vô danh
vẫn thường ve vãn với thơ ông,
và giờ đây,
trên đôi má ông,
trọn vẹn
niềm bí mật ấy
lạnh lùng
phác hoạ
phép toán đại số
cho những khai thị của nó,
và những sự vật
nhỏ nhặt,
thường hằng
mà ông đã khinh rẻ
giờ đây in lên
vầng trán ông
những trang
uyên áo nhất của chúng,
thậm chí
trên
chiếc mũi của ông
gầy
như cái mỏ
của con chim cốc lang thang,
những chuyến du hành và những cơn sóng
đã để lại
nét chữ
màu biển thẳm.
 
Chỉ còn
hai viên đá cuội
lãnh đạm,
hai viên mã não
của đại dương
trong
cuộc giao tranh ấy,
đôi mắt ông,
và chỉ qua chúng
tôi mới thấy đốm lửa
đã tàn,
một bông hồng
trong đôi bàn tay
thi sĩ.
 
Giờ đây
bộ vét của ông
đã quá rộng,
tưởng như ông đang sống
trong một
ngôi nhà
hoang,
và tất cả
những chiếc xương
trong thân thể ông hiện lên
dưới lớp da,
xương,
ông chỉ còn là
xương,
xương tỉnh thức
và thông tuệ,
một cái cây
bé nhỏ, cuối cùng, bằng xương,
là nhà thơ
bị dập tắt
bởi thư pháp
của mưa,
bởi những dòng suối
vô tận
của thời gian.
 
Ở đó tôi rời ông,
và ông bước vội về cõi chết
như thể
cái chết đang đứng đợi,
gần như trần truồng,
trong một công viên tối ám,
và tay nắm tay
họ sẽ
đi về
một buồng ngủ đang rã mục
nơi họ sẽ ngủ
như
tất cả
chúng ta
sẽ ngủ:
với
một bông hồng
khô
trong
một
bàn tay
và bàn tay ấy
cũng sẽ tan biến vào cát bụi.
 
 
------------
Dịch từ nguyên tác "Oda al viejo poeta", trong Pablo Neruda, Obras Completas II, de 'Odas elementales' a 'Memorial de Isla Negra': 1954-1964; edición de Hernán Loyola con el asesoramiento de Saúl Yurkievich; prólogo de Saúl Yurkievich (Barcelona: Galaxia Gutenberg / Círculo de Lectores, 1999).
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021