|
Con sói cô đơn | Linh miêu
|
|
Con sói cô đơn Thế giới trước mặt rộng rãi, thẳng tắp và huy hoàng
ngọn gió thổi vào từng thớ thịt
bầu trời xanh rờn run rẩy theo mỗi rung động của trái tim
sói
đêm trong rừng nhiều dự cảm và cạm bẫy
sự tĩnh lặng ghìm những suy nghĩ táo tợn
phía cuối rừng rơi xuống mấy ngôi sao
đêm như bưng
một mình sói
Hơi người đâm thủng lá phổi không gian
bày biện những hoài nghi
mặt đất đầy xác thú bắt đầu thối rữa
đất bị bôi bẩn
khẩu phần không có những giao kèo
Nhớ mặt trời
những ngôi sao dán lên bầu trời im lặng
chỉ còn đêm trầy trụa
sương mệt lã
gió gào khan
máu trong huyết quản đông lại
Không dự cảm
sói luân vũ bài ca đêm
Linh miêu Thay những mảng lông mượt mà ngây thơ
lần đầu linh miêu vò đau nước mắt
chưa từng biết kêu gào mùa động
máng xối đêm hứng tình đỏ ối
ghi vào chứng tích một lần cuộc đời
lát cắt ngày âm thầm rỉ giọt
Bật thức ô cửa - khoang trời riêng trùm tím cả chiều
thèm chút môi khuya khuất lấp ánh đèn
tơ nhện mịn màng nhốt linh miêu cô độc
bước nhảy tuyệt vọng
sương cúi buồn lên mái ngói màu trăng
Meo meo
meo meo
vuốt móng, vuốt buồn lên phím
ngân run kỷ niệm
cược với hốc mắt thời gian bằng ảo ảnh
gõ lên mặt trống thanh tân - nụ cười
lung linh chiếc bóng phù dung
phố cạn lòng chi - trách cứ
Mùa động
cấu cào
trên máng xối cuộc đời
bước chân linh miêu gõ hư thực vào con lốc
bão địa đàng lùa dấu chân lạnh tháng ngày đi
Ôi những đêm hoang cho loài linh miêu
thèm bàn tay ủ ấm
bên kia bờ tuyết
có một thứ xác ướp của quá khứ cần chôn vùi
ùa vọng những âm thanh ngủ mê
khảo cổ trong đống đổ nát
níu lại bóng mình
lẩy bẩy
gọi
|