thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
lạc vẹt
 
 

Kiều

 
những con còn mùa
tự đâu xa đến
 
mê nổi lạ nuốt
mắt đông mười mười
 
cứ chợ vậy di động chíp chíp mãi
em chưa thảy đông đâu
 
báo lúc đầu nguôi nguôi
tội nghiệp, ải ác cùng
gợi bão sông ấy
 
chẳng biết tre hay trúc
mà cứ gọi vậy
than chở nguôi ngoai qua phố
 
hớp mắt gì lắm thế hả
ánh sáng tròn, loài vỡ lòng
 
trong vời vợi không phải
tôi như thế sao
 
hải đồi, công cho mình hong cỏ
mang thang cao, đóng bè
 
thân khắc, mương mương
luồn che đường sắt
lốc mây mấy ngày rồi
tết hết chuồn chuồn
 
buồn tại nhởn nhơ tình
công ấy cuộc bơi bão biết
 
xuống tắm cho mười chăn
khô hạn, đắp nồi
 
rồi lại xương sương
mai mưa mốt, đều tốt lướt
 
ô hạn khắp nơi
rồi đãi thành thương
 
mưa duy thẳng
ngày có con người
 
thu hỏi đông vui hơn vô tận
trên cao, đông thấy canh hồn mẹ sông
 
để tự về, chèo hồi dữ ăn thịt
máu cháy ngậm ư
 
đông không bao giờ khóc, cứng lạ lẫm
mong rơi xuống, rét, đốt lửa sưởi
 
em không hết bao giờ
vỏ cây, gợi lá mà lớn đạt
 
mênh mang, cô đọng, nhàu nhĩ,
rủ quên lạc đàn
 
em gọi này xưa
vắng mê phải nắng
 
lắng nhẹ, không mòng mòng
mũ, ba lô, chạy qua góc phố
 
tụ gốc cây một bầy xanh biếc
mỏi mình đầu, cái gì cũng lạ
 
đóng mênh mang, chờ bên trong đấy,
còn mùa cũ chạy theo lưng
 
em sông hay lắm, phất phơ
đơn lẻ chiều che ngực dày
 
bùa ngày mai gặp người của xa xưa
xong xong xong
 
em thương không yêu cóng quá
tịt lờ, nhiều ổi bay vù vù
 
thêu thân thuộc mong nước ấm xà bông
hồng của đất ơi
 
tin tưởng rằng không phải mình tối thế
anh lặn sâu ruộng dâu
chăng lên một tiếng thở đào rụng
 
còn nở chưa xong
chẳng nghĩ đến bố mẹ, bạn thân đâu
chưa kịp nghĩ gì, không biết nói
 
muốn tới vực sâu không phải mình
có mà mất hết vậy sao
không thể như viên đá vậy
 
thảnh thơi tóc em buộc cỏ hồng
nó nhảy như gà
bìm bìm, anh may em bơi nhé
 
bơi cỏ gà
chỉ em chấm dứt, nhưng nói bằng gì
 
theo em, chắc muốn cứu anh đã qua đời chăng
 
đứa nhấc cái hố sâu
lếch thếch không nằm ra đi không khỏi đầu
 
lùa nhàn nhã, từng mét khô vững chãi
không có thể, mai khó cười
 
mà gọi mồng lạ quê hương
dốc nhau, em dốc, đứng không nổi
 
lòng vòng tùng rang
 
vô không nóng được câu tục ngữ
đưa em đến cùng múa hàng ma cây
 
em đôi tất mẹ
em sẽ không cho anh nghề mơ hồ
 
che ô nước mắt lá
 
vòng quanh gian nở ra hàng lối mưa
coi nhô cao thủy tinh mờ mờ bơ thờ
 
“trôi trớ nước mắt trên cầu rất điêu”
móng dài mặc quần dài
 
câu được biển, mãi mai cắt lui
chưa biết sự thật nhiều hư cấu
 
ra mình tương tự đầu óc
đồng nghĩa với được gọi
hết lại không biết gì đây
 
sống bên mình mà chết lại xa
 
“nhầm sáo biết đòi”
không phải thấy gáo thủy đậu
 
“buồn bồn cắn không ra thức tôi”
thân câu ngược khắc ghi gì
 
côi đặc lại nữ vỡ đá băng đúc
 
chợ quê hương thêm lũa bình thường
khổng lồ đồng ôm đúc lại rồi
nghề di chuyển một chú ngồi đút ngất ngư
chữ duy nhất nguồn dâng cao hơn nhóc
cửa nhìn ra nhiều quá
 
cuốn chuyện, hăm hở hăm hở
thiêng mình một miền giữ lấy: sáng
trên đầu trở về sống mái
từ xa lại xuyên mình không thể thiếu
 
bối rừng xanh núi đỏ, lõm nguy
khởi đầu thăm thẳm
 
thật xa trăng thanh biếc
tầm cao, bước lở, từ cối mở mắt đâu
 
vô tận rơi vào
quá khứ của điểm dừng trời
 
tình yêu một con ngựa bốn cẳng, chất mấy niềm vui
lên lưng cúng bao tải
 
bước cùng trở về hàng chứng, đóng móng
cắt bước tri thức kia, đúng là lui
 
hóa thành phố mong hành tỏi
nổi lên nước mía
 
30 ngày quay lại nơi đã sinh ra cái địu
 
sâu bướm quay về với kẻ
không mặt đi lùi tư duy
 
tới thành phố quả trứng lên bụng
ván sống nhác về đám đông
 
khắc vực sâu, trống rỗng, bê sóng trên vai
theo hoàn cảnh khó nói lắm
 
nghĩ ngược tràn ra ngoài rồi
giá mong bơi ở nơi mẹ của nước
 
váy quấn trên mái tranh lỗi nhớ sửa không hết
nhìn xuyên thấu và đổ thao thiết
 
tiệc thời nghỉ ngơi
chạy dài phẳng phiu
tài sản thiên thần có vậy thôi
 
hẹn hò không lỡ quá bất ngờ
tình cảm trên hết bằng cuộc sống củ riềng
 
đồng loại không đúng
sống mùa tới, sự trầm tích cũng vẫn nhẹ bẫng
 
bay qua đỉnh trí tuệ
cô đơn không ơn giận thư pháp nhà chẫu kia
 
vô hình mang màu sắc
nguồn cội có tiếng nói chát ơi là chát
 
thân nó không chịu sự trói chặt
bao phiên da thịt
bữa tiệc ăn món suy nghĩ cà độc dược
ngày tới vóc xinh xắn ngày đoạn trường
 
 
 

Huyện Thanh Quan

 
ngôi sao gấc khóc khốc loen
khiên khích lốc trong hốc
ga khe đọi guốc em
khuyên hen khoen thêm
thúng khoe nè diếc ghiền linh
khèn xênh lênh chen lên
nguyên gốc mọc miếc
khách gom nhành ong
không nhà dong cong
nghe dẻ đẻ xênh
khen sống xen
nung huyền gửi em khùng yêu
nghĩ uyển không êm khó lời gì
ôi phía đã lợp
ừ có gì hợp, khó khịp hớp hớp đi đèo ông già
gươm đồng đen đeo lên lưng len lớp
lập gì há dư ông sẽ đến nẻo xa
điện thoại gọi cô xá hoa tuy líp
cúng đầu heo, bút, sách, ướp hơi sen
mông dếp, tóc đen, môi đi, tay vòng kiềng
xương cụt nuy noe chèo bẻo
khi nữ thần thuộc về ghềnh thác dao và lưng đèo
có hơi môi phồng rộp kem típ hành leo
cố hơi lép góp phồng giải phóng
lên hóa ho leo hôn hiên hiên
lung liếc thiện khuyến hết luyến
gu gu hắt hiu không họ gì
khó gì, màu nâu đến, đôi giầy, không xuyến
đẹp đến tân cổ
là gì ôn buổi vui với em không lo điên điển
ga đến xinh lạ lại kén giẻ hồng gọi cho em
nhiên khói tóc dài nhé lì đen xanh nê ông siêng
không cùng xa thồ sắp khắp hoa phơi nữ
vì hơn chàng dầu lại nên thăm nom
khe không nóng liền giấc cằn
mình ở nơi ghềnh không âm sắc với ai
lội đợi khói pháp
trăng khô bẽn lẽn lũng quay
ngon nghe theo xoẻng ấp hắc bôi trắng
mặc biển sẽ rác nàng tiên nữ đen
ô, lo hộp ả ghen phóc lắp khít
môi men ốp dịch líu lo so dóc dách
hỡi dòng sông cỏ hát sáng đêm
khởi vĩnh viễn lịch có hiểu ơi hồ sắc
lênh xênh chờ cho khắc học
khen khói lên biếc liu riu bên hiên
này em lem lem hoa thắp heo may nho rơi
gió nheo em cười khen sư tô hồng
một đời mười kiếp lạ hoắc
khi anh về liêng xiêng điên xác ve khô
khoe độc diễn khéo tình với lõi em
lời non nước linh liêng hơi ấy
không lời gì sánh khắp lấp ly
lời hoành oanh ồ liệng đi theo nó
khắp núi non diệu ngọc suối cổ nóc nách
như em hiền hóng kéo lặng không cao
nằm mong cơn gió kẹo dừa lớp lô nhô lồng lộng
nhớ khó êm siết em lá biếc liếc
không nên giờ ốm eo xôi vò
không ủn ỉn lôi khóm ai sớm soi em
xuân khoan khoan xuân uyển nguyện
duyên duyềnh xo ro ro
một khoảnh khắc hai giấc mơ trùng phùng
bỏng lốp ẵm miền hoa ngõ nhỏ
phơi lợp lung linh khúc hợp chúng sinh dâng
chép nghiêng nghiêng nép xòe sẽ liền bóng đèn dầu
chợ qua mi mắt như du di, con gái sen lênh đênh
ly hồ kênh và tiếng chim đêm ru ngõ
khơi khoảng xen kiều xuân í yên
chinh chinh chinh líc kích cheng cheng
hồn gò lon ton con cóc vàng đích
hoe gió héo hon tí hon
ngự hến là em cổ xưa từng hạt ngọc
ngậm ngùi len sợi bước từ chợ chuối
gửi ngôi nheo nhìn người yêu
nghĩ chậm lời líu lo thân lo ngọt lừ
chúng ta sẽ vẽ phông mông lung
nước lớp cô khớp si óc giống xo đệm vào
nghiên mực ơn sóng ánh nhớ in soi
mong hương xoan lớn lên gởi lại
gié lúa ao đầm giêng cảnh ngoạn
rồng hiện loan lượn qua sông e ấp
bó gối bơi nổi
có sóng chói ngời
gọi gì ơi trăng khuyết
soi em
lao xao bóng của thanh lịch
che ô sang bờ, so với quả cũ, núm cau lịch lạc
lên khi em đứng khoe sóng gương đồng
rừng mây tìm cỏ cố
hương vô bờ sông nguôi ngoai đi về hơi bén
ngõ thơm xuyên thiền
học hỏi em
guồng môi hôn êm ắp
không có lời ngồi gợi thiêng liêng
đi xa hơn vòng nghiêng về giếng nguyệt
em khổ gió nhớ hơn bờ hướng thẳm
phố phường thêu mãi ô thành
làng hồng hồn
phồn xứ sở
theo nắng soi
giấc mơ nồng
chơi gió nhớ
chăng lòng phượng
đi theo lĩnh phượng lướt
đêm thắp lộng sóng xôn xao ao đầm bàu
ngợi phóng chi
viên phòng
lòng rêu mình lúa bước ra
 
 
 

Tiên Dung

 
mặt trời mái tóc
nàng tiên
ngọc ngà
 
một ước mong chua
đến kẻ để nó là hạt giống
 
đầu tiên đem tuổi tác
có một không hai hình thái liên tục
 
đẻ ra tính thu lượm
 
chữ ăn cưỡi cốt cách phân tử
sự phồn hậu chắt chiu
cổ xưa tài sản gốc người
 
đùa một nửa cảnh giới
mối đục sự thực thích đáng
chẳng địa chỉ nào
thật sự là thân thể
 
cơn gió màu ngà như vô hữu cái thực
tử đực cùng vóc dáng sinh nở phóng đại
nhiều thời gian trong đợi chờ có thực
đối chứng với hiện tại
 
thơ hứa có thể gửi người
một sự sinh nở
 
sẽ sống bên nhau mãi mãi
đứng im thành mái mốc thời đại
chuyên chở chúng ta những chuyến keo
 
tự nhiên thơm lừng
 
việc không ơn huệ mà cùng trông ngóng
nhìn lại một ơn tăng lăng lạc vào
 
chuyển đi bùn trái đắng
thôn ngữ tương đen tốt đúng toàn bộ
 
cầu trời khuôn mặt trắng thêm thêm
cảm quá khứ vũ đạo cổng
 
em sự trộn lẫn của cải thời chống
chót khai hoa
với nhiều màu khách quan tuyệt đối
 
vòm đá chứa đựng trước riêng sơ
của kẻ bị chinh phục các miền đẻ ra
xứ sở không thừa nhận đầu
 
buổi chiều mở cửa muôn loài
dấu kín của muôn
 
không cần và con người
niềm vui rơi vào
 
bến chờ họ và ta
 
đời các vì sao vô hạn
 
người cất lên ăn ngọt
 
quít em không dừng
 
buộc tóc thật lâu
 
các gò đồi nhiều cổ thụ
 
mong sự xuyên thấu
 
sự xúc động ốm đau
 
người thể di chuyển
biến ta mãn vượt giới hạn
gần là đời bến lặn trông đơn
mức han hành động vui vui
việt gà gộc lốc đó em góc
 
viên tôm đầm lâm liên
tầng ánh nhung thành quách
lặn thấu lưng đất
bao cây nấm mai thuộc thời gian
đếm hoa sứ anh của tầm nhìn
đỉnh trẻ mấy ánh sáng lá âm vang
vươn dài chết lạnh
đội ngũ thiêng nhớ vượt hùng vĩ
 
xuống ngọn chim đực
quốc gia của họ và ta
thẳng cuộc thấu thị
triền văn hóa nơi xuất bản từng giọt mồ hôi
bao bọc em
 
thiên thạch, khí cụ
nhận ra kỷ niệm với nhạc cụ
bốn chân móng vuốt
 
cây đàn trầm trầm gợn sóng
lưu giữ rễ tình
 
ngọn núi bốc cháy đêm đêm
trong hang trời đã nguội dần đâm giã
 
nàng nhẹ mà bồng bềnh
không quen yên ổn giữa nham thạch
 
xủng xoẻng như cùng quả hư không cẩm thạch
không biết bao giờ
cơ thể kêu lên dấu vết
 
bản năng ngôn ngữ riêng mình
bắt đầu vòng xoáy thi ca tới cộng đồng củ rừng
 
dây leo xanh biếc
quay về lòng múa
 
trong suốt lấp lánh
vết thương kẻ chín mang cái kiếp
 
hang động bé nhỏ ấm áp, hiền triết lá
miệng chim đêm, thực đêm
 
kẻ thông thái nhận ra sự thực
kẻ chạy quá đà tương lai
 
người trong túi
quăng mình thành hung tướng
 
uống đồng bào, ăn im lặng
ngâm luận cửa kho thời gian
riêng một sự trở lại con của hy vọng
 
mà tháng ngày
may mắn sinh sôi
 
căn hộ im lặng chia từng ngăn nhỏ xíu
với dích dắc trong tất
ốm đau thấy được có thể lãng quên dần
nào, lần mò thủa ngồi chưa vững
mà tưởng ngợi
chiếc vé khứ hồi đem súc tích cô đơn
 
trong vắt
bao bọc bởi ao hồ
người khổng lồ ơi, các vì sao
 
muốn sự ấm cúng vô hình
thuộc về kẻ được sinh ra
một linh hồn muốn nói
 
từ mặt trăng chiếc đĩa xôi
nơi đây cầu mong mọc cánh
những kẻ biết bay có thể làm người
biến dạng
rất nhanh
 
liên tục bay trên sự vô vi bất tỉnh
khó quay lại nơi tùng bách
cửa sổ bay trên không trung quay lưng mặt trời
nơi ấy, bị bây bọc những sự thẳng hàng
 
gọi là tôn giáo tốt
tốt để ăn, quốc gia sông suối ngập tràn
 
kẻ hai chân hi vọng sở hữu thời gian
khoác chiếc áo trời cho
giữa tiếng cười rơi vỡ
âm thanh khò khè của con đường kiếp tiếp
 
nhưng người mẹ nhãn đã giữ lại
hạt nhân của sự đâm chồi
lúc trên cao khô hạn
bóng nó trùm lên
 
bề mặt tri thức em quay lại
chốn em từng trùm cái túi khổng lồ lên đầu
mà đi ra ngõ nghe hướng của ba trăng
 
đứng giữa hạt nhãn đá cũ
ngươi bị dán kín trong những hạt thóc
 
không bao giờ nhắm mắt
hóa thạch giữa ngôn ngữ sơ khai
 
 
 

Quan Âm Thị Kính

 
vũ khí của linh hồn cho tâm nhãn
kẻ quý cử
đi xuyên ánh sáng
 
hư vô chạm thời gian
màu nhảy nhót giá trị quá
 
mềm mại
xanh thắt lại
 
bề ngoài kiên định như rằng
bản thân là sức mạnh
muôn hạt gạo vỡ giữa linh hồn
mong muốn
tìm ra sự manh nha
 
đơn giản mà kỳ quặc, may vá ư
ẩm thực khoảng cách trung bình
 
kho vàng luôn suy tư
cách trở lại sắc màu rực rỡ
 
ngược nguồn thời khắc sống núi
mây tận kiếp nước
chàng leo đèo
đỡ ong bướm xanh rì
 
duyên tiền định trên vai hai chân rừng
vẻ mừng ra mặt
 
ru con mắt cổ trong tay áo, chóp chép liền sẹo
từ nơi nào còn cổ tích
kiếm ngả đường sinh nở
 
rồi chở dốc ô quy hồ, chở cả sapa
mặt trời đi lạc
ầm ào tuyết sương
đi lạc trong nghìn sao mà một mình
 
tự rút tỉa
mong rồi nhựa, lá hoa, củ quả hóa
nơi tột biết hoàn nguyên hạt mẩy
lay động phía mình
 
những chiếc đỉnh thiên thiên
những vạc tư tưởng
màu ốm đau và buông mồi
thành quách chưa kịp lớn
 
chắp đến nụ cười
không vẽ mặt cây sấu
bên ngoài sự hài hòa khó lý giải là sự giản dị cho tặng
ốm đau suốt hằn trong da thịt ngọt thế
 
không sử dụng miệng sừng
để ghi nhớ
không dùng cơ sở nền tảng
để san bằng
khi mình gọi mình đã say đắm trong hang nguyên thủy
 
làm ra sự ngơ ngác
mà không biết
những hạt mơ màng nhụy ban mai
 
không vẽ lên kẻ khác
mưa dột làm nên kẻ khác
con của thần thế mà tiếp xúc với âm thanh phục cảm
cũ rướn cổ để phát ra
ngôn ngữ của giống loài mới
 
vẫn thể đơn lẻ nhà chiết rượu nho
nhà tưởng tượng, nhà gặm nhấm
cung tên rung lên cành khô nước trôi trơn tuột
sự mong chờ kéo vĩ đại và sự bất tử đến
bật dậy hạt mầm, thành quách vô tận
giữa ánh sáng không đối sánh
người mang trái tim của quá khứ không dừng
ai đã băn khoăn về rễ sự phân loại
của bốn chân, hai chân, không chân
gia tài rực rỡ, huyên náo, trầm mặc, cắt xén những tiếp nối
 
chặng đường lặp đi lặp lại của lời nói
nơi hoan lộ bôi lên đường nét chết
biến mất mọi sự trao đổi cũng như cái góp vào
cái giữ làm vốn
 
bình minh của sự rụng trụi của giới sinh nở nhân tính
cũng là hoàng hôn của những cái gọi là mông muội nụ cười
nhà hiền triết ăn bằng mỏ
không công nhận một điều gì
 
10/2010
 
 
 
 
 
-------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021